Bị cưỡng ép nhét vào tay một cuốn sách dầy, với Lý Hinh Dư không có thói quen từ chối người khác,
chỉ còn cách tiếp nhận, người này khi nãy hình như cũng xem nó, cô không khỏi có chút tò mò, lại có chút bất an:
- Cuốn sách này khi nào phải trả anh?
- Không cần, cuốn sách này lúc nào tôi cũng mang theo người vài bản ...
Trương Khác nhếch mép người, cảm giác cười như thế ý vị quá rõ, nghiêm túc nói:
- Cuốn Lộc Đỉnh Ký này nhân viên công tác của Cẩm Hồ ai cũng có một cuốn, là tài liệu kiểu thánh kinh.
Nhìn Lý Hinh Dư đi như chạy về phòng, Trương Khác cười đắc ý.
- Này, có ai đi dụ dỗ các cô gái như anh không hả?
Trần Tĩnh thò đầu ra khỏi phòng, cười khẽ:
- Nếu cô ấy nghiêm túc đọc, phát hiện bị bơn cợt, sẽ chẳng có thêm ấn
tượng tốt với anh đâu... Không phải tôi cố ý nghe trộm đâu đấy, chỉ vì
không muốn lỗ mãng mở cửa kinh động hai người thôi.
Trương Khác và Trần Tĩnh ai nấy đứng ở cửa phòng mình, nghiêm túc thảo luận kiến thức tán gái:
- Nói không chừng cô ấy xem một cuốn bị mê mẩn, muốn mượn tôi cuốn thứ hai thì sao?
- Có thể lắm chứ!
Trần Tĩnh cười dí dỏm:
- Tôi còn tưởng anh muốn từ miệng cô ấy biết chuyện Samsung tham gia đại hội Tiêu Vương cơ.
- Tôi lại hi sinh bản thân vì chuyện nhỏ nhặt đó à?
Trương Khác thần bí nói:
- Đối thủ của Cẩm Hồ lần này không phải là thương hiệu ngoại như Samsung, mà là ĐTH TW...
Hôm sau xuống tàu mới phát hiện ra Lý Tại Thù lần này thông minh hơn một chút, trừ hắn và Kim Nam Dũng, Lý Hinh Dư còn có ba nhân viên công tác
dáng vẻ giống vệ sĩ, cứ như hôm nọ không có vệ sĩ nên mới bị thiệt trong tay Trương Khác vậy.
Lý Hinh Dư trốn tránh không nhìn Trương Khác, thi thoảng ánh mắt chạm nhau cũng vội né đi.
Đêm qua Trương Khác nghe thấy phòng bên có tiếng lật sách rất khuya, nghĩ ít nhất cuốn Lộc Đỉnh Ký có thể khiến cô ấy say mê.
Tàu tới Bắc Kinh vào 8 giờ sáng, Trương Khác có an bài khác, không thể
đi cùng hai cô gái, công ty tiêu thụ của Khoa Vương ở Bắc Kinh phái xe
tới đón bọn họ.
Trước khi tách ra ở ga tàu, Trần Tĩnh mua một tuần san vào xe đọc, tít
ngay trang nhất không ngờ là "thương hiệu dân tộc cần bảo hộ cẩn thận",
xem nội dung bài viết này, mới nhớ ra hôm qua Trương Khác có nói :" Đối
thủ lần này của Cẩm Hồ là ĐTH TW"
Tới văn phòng Khoa Vương ở Bắc Kinh mới biết khả năng ĐTH TW chấp nhận
thương hiệu nước ngoài được Báo sáng Bắc Kinh cho đăng hôm qua.
Giới truyền thông Bắc Kinh vì mối quan hệ lợi ích cho nên không ít tờ
báo ngứa mắt với ĐTH TW, loại tin tức kiểu này xưa nay được Báo sáng Bắc Kinh một tờ báo mới tích cực cho đăng.
Trần Tĩnh mặc dù không muốn đối diện với phóng viên, nhưng né tránh họ
thì không giữ được thị trường cùng lòng tin của nhà phân phối vào Khoa
Vương, cho nên vẫn phải lấy dũng khí đối diện.
May mà một bộ phận lớn phóng viên bị thu hút bởi đề tài thương hiệu nước ngoài vào thị trường, cho nên ngay trên cuộc họp báo Trần Tĩnh cũng bị
hỏi câu kiểu như :" Khoa Vương nhìn nhận thế nào về việc thương hiệu
ngoại vào thị trường?"
Cho dù rất nhiều người không muốn thấy Cẩm Hồ một mình hưởng hết vinh
quang, nhưng thương hiệu ngoại tràn vào trong nước cũng có tác động lớn
với Khoa Vương, cho nên dù để Tạ Kiếm Nam trả lời cũng sẽ đáp:
- Mở cửa với thương hiệu ngoại nên là một quá trình tuần tự, không thể
vì mở cửa mà bất chấp sống chết của doanh nghiệp trong nước, có một số
thương hiệu ngoại qua mười thậm chí trăm năm phát triển, còn thương hiệu trong nước thường chỉ có vài chục năm vài năm lịch sử, hai tuyển thủ
không cùng hạng cân nếu đấu trên một võ đài là sự bất công lớn.
Đth TW cho tới bây giờ vãn không công bố phương án cụ thể của đại hội
Tiêu Vương, hẳn là vấn đề có chấp nhận thương hiệu ngoại hay không ngay
trong nội bộ cũng có chia rẽ lớn.
Trương Khác hôm qua đi gặp Triệu Dương nói không chừng là muốn thông qua chính phủ địa phương gây áp lực với ĐTH TW, trong hoàn cảnh chia rẽ như thế, nếu gây thêm áp lực, có khả năng khiến chuyển xoay chuyển theo
hướng ngược lại, đây đại khái là " đối thủ lần này là ĐTH TW"
Người ngoài rất khó lý giải bên trong rốt cuộc ẩn chứa tranh chấp thế
nào, nghi vấn xôn xao, ĐTH TW một mực giữ im lặng, có lẽ đang quan sát
phản ứng bên ngoài.
6 giờ chiều, trong tòa nhà Ái Đạt ở Trung Quan Thôn, tập đoàn Ái Đạt mở
cuộc họp báo biểu thị tỉnh táo nhận thức chênh lệch giữa xí nghiệp trong nước và doanh nghiệp ngoại, tuyên bố không muốn làm lá xanh cho thương
hiệu ngoại, nếu có thương hiệu ngoại tham gia cạnh tranh Tiêu Vương, có
khả năng sẽ từ bỏ.
Mọi người nhìn rõ mũi giáo của Ái Đạt chỉ vào đâu, nhưng không dự liệu
được một doanh nghiệp lại công khai đứng ra chống đối ĐTH TW, cuộc họp
báo này làm giới truyền thông kinh ngạc.
Nhưng nghĩ thì cũng chẳng có gì lạ, cuộc cạnh tranh thời gian quảng cáo
hoàng kim, không chỉ là cuộc cạnh tranh giữa các doanh nghiệp, mà cũng
là ván cờ giữ doanh nghiệp với ĐTH TW.
Ái Đạt lựa chọn thời cơ này đưa ra tuyên bố từ phương diện khác thể hiện Ái Đạt rất có hứng thú với Tiêu Vương.
Ái Đạt là doanh nghiệp có sức cạnh tranh Tiêu Vương nhất, ĐTH TW thì
đương nhiên muốn cạnh tranh càng khốc liệt càng tốt, càng có nhiều doanh nghiệp mạnh tham gia cạnh tranh càng tốt. Ái Đạt lại không muốn phải
trả cái giá quá cao.
Ái Đạt nửa tháng trước công bố số liệu tài vụ, tiếp đó giới truyền thông nhất trí tung ra phân tích Khoa Vương có thể lỗ lớn, ý tứ ra sao khỏi
phải nói, Ái Đạt muốn cảnh tỉnh công chúng lẫn doanh nghiệp về Tiêu
Vương, hạ bớt kỳ vọng các doanh nghiệp vào Tiêu Vương.
Ái Đạt bỏ cạnh tranh Tiêu Vương không phải là vấn đề lớn, nhưng lại để
doanh nghiệp ngoại thành Tiêu Vương sẽ tạo thành ảnh hưởng ra sao thì
không ai dự liệu được.
Tới hoàng hôn, ĐTH TW tổ chức người ra đường điều tra hiện trường " Nếu
thương hiệu ngoại thành Tiêu Vương" , trước đó Trần Tĩnh nhận được thông báo của ĐTH TW, mời cô và những đại biểu xí nghiệp khác tới trung tâm
Mai Địa Á tham gia buổi tọa đàm về phương án cạnh tranh Tiêu Vương.
Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia tới nơi, thấy Phó Tuấn ngồi trên ghế sô pha ở một góc đại sảnh, mới hiểu Trương Khác, Dương Vân và Chu Nhất Bình đã được
mới tới đây sau khi cuộc họp báo kết thúc, lúc này bọn họ đang thương
thảo với lãnh đạo ĐTH TW.
Những người được mời chủ yếu là đại biểu năm ngoái cạnh tranh quảng cáo giờ vàng.
Trừ những đại biểu đó ra, Trần Tĩnh còn thấy Tiêu Thụy Dân của Liên Tín, Đông Hưng và Liên Tấn tất nhiên cũng không bỏ qua đại hội này, chỉ là
Trần Tĩnh không quen họ.
Trương Khác thảo luận với lãnh đạo ĐTH TW xong, quay lại phòng khách, thấy hai cô gái liền tới chào.
- Thái độ với ĐTH TW như thế liệu có quá cứng rắn không?
- Chẳng qua là cái kế cũ xì, minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương thôi ...
Tạ Tử Gia giảu môi nói nhỏ, cô và Trần Tĩnh đều hiểu rõ Cẩm Hồ, đương
nhiên hiểu Hương Tuyết Hải rất có khả năng nhảy ra tranh Tiêu Vương, Ái
Đạt lúc này nhảy ra thu thút ánh mắt của các xí nghiệp khác, không phải
"minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương" thì là gì?
Mặc dù Hương Tuyết Hải và Ái Đạt có quan hệ mật thiết, nhưng thực lực
khác nhau, Trương Khác lại không thể lấy tài chính của Ái Đạt cấp cho
Hương Tuyết Hải miễn phí được.
Trương Khác chẳng để ý tới lời châm chọc của Tạ Tử Gia, trả lời Trần Tĩnh:
- Thái độ phải ra sao mới tính là không cứng rắn? Nhưng mà liên lụy tới
các cô tới tham gia buổi tọa đàm này, cô sẽ không bắt tôi chịu trách
nhiệm gì chứ hả?
Trần Tĩnh mặt hơi hồng, trước đó nói chịu trách nhiệm chỉ là do tính điêu toa ương ngạnh của Tạ Tử Gia, liền đổi đề tài:
- Các anh có ở lại tham gia buổi tọa đàm không?
Trương Khác hất đầu về phía đám Chu Nhất Bình:
- Có bọn họ ở lại là được, dù sao Cẩm Hồ cũng gây cho các cô chút phiền
toái, thế này nhé, kỹ thật sản xuất ĐTDD mà Cẩm Hồ có được từ TI có thể
cho Cao Khoa Khoa Vương sử dụng miễn phí, coi như chút bồi thường...