Sáng sớm hôm sau,
cửa Nhậm gia liền có người chuẩn bị. Đội cận vệ gia chủ bình thường sẽ
không dễ dàng xuất động cũng chỉnh đốn chờ xuất phát, một thân áo giáp
khí thế không hề thua kém cấm quân hoàng gia.
Khi mặt trời dần lên cao, ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Văn Húc, Nhậm
Hàn Lâm cũng đều một thân áo gấm từ Nhậm gia đi ra. Đây nhưng là đi tham gia ngự yến, hơn nữa còn là phải thương lượng chuyện chúc mừng ngày
sinh hoàng thái hậu cùng với một ít chuyện lớn khác.
Đây là truyền thống xưa nay của Minh Ngọc Hoàng Triều, có sự tình quyết
sách trọng đại Hoàng đế bình thường đều sẽ có thông tin trước với bốn
đại gia chủ khác, hàng năm cũng sẽ đúng giờ kết nối một chút. Loại
chuyện này dĩ vãng căn bản không tới phiên những trưởng lão bọn họ nhúng tay. Từ sau khi Nhậm Thiên Hành đem vị trí gia chủ truyền cho Nhậm Kiệt đồng thời thành lập hội trưởng lão gia tộc, đám người Nhậm Quân Dương
cũng bắt đầu chân chính hưởng thụ đãi ngộ của ngự yến cao nhất Minh Ngọc Hoàng Triều này.
Ở đó cùng Hoàng đế và mấy đại gia tộc khác cùng thương nghị sự tình, vì
Nhậm gia giành lợi ích, bọn họ hiện tại phi thường hưởng thụ, chờ mong
loại yến hội này.
Đội cận vệ hơn trăm người uy vũ đồ sộ, đám người Nhậm Quân Dương đợi
chừng một canh giờ, lại vẫn còn không thấy bóng dáng của Nhậm Kiệt.
- Đều đã lúc này rồi, lại vẫn chưa tới. Vốn cho là quản thúc đối với hắn quá nghiêm, lần trước mới có thể... Hừ, xem ra vẫn là không thể mặc
cho...
Nhị trưởng lão ngẩng đầu nhìn mặt trời, tức giận dùng nắm tay nện lên tọa giá xa hoa của mình.
- Kỳ cục, càng ngày càng kỳ cục. Ngự yến sắp bắt đầu rồi, hắn lại đến giờ còn không có tin tức.
Nhậm Văn Húc rất là không vui nói.
Nhậm Hàn Lâm cũng nhíu mày:
- Đồng đội trưởng, người của ngươi đâu?
Ngồi ở trên một thớt bảo mã phía trước nhất hoàn toàn bị áo giáp màu
vàng bao bọc, khí thế hùng tráng chính là đội trưởng đội cận vệ của gia
chủ Nhậm gia – Đồng Cường!
- Đến rồi.
Đồng Cường thanh âm trầm thấp, như là không có một chút cảm tình, cũng
may hắn như vậy tất cả mọi người cũng đều sớm thành thói quen.
- Báo!
Đúng vào lúc này, từ xa một con khoái mã chạy như bay đến, tới trước mặt Đồng Cường chỉ có không đủ 10m khống chế gấp, khi người khác nhìn thấy
ngựa sắp đâm vào lại chợt dừng lại ở trong vòng 5m, sau đó trực tiếp ở
trên ngựa ôm quyền:
- Gia chủ có lệnh, gia chủ trực tiếp chạy tới hoàng cung, đội cận vệ lập tức chạy tới.
- Rầm... rầm...
Thân là đội cận vệ giờ khắc này chính là đồ sộ, động tác chỉnh thể hòa
làm một, tiếng vó ngựa cố ý chấn động đến khiến người cho rằng có động
tất. Nhưng vẻn vẹn từ Đồng Cường vung tay 126 thành viên đội cận vệ, 126 con ngựa đồng thời nhích động là có thể nhìn ra sự đáng sợ của đội ngũ
này.
- Đồng Cường... Đứng lại, ngươi cho ta...
Nhậm Hàn Lâm nhìn thấy bọn họ trực tiếp rời đi, muốn quát ngừng lại phát hiện đối phương căn bản coi hắn như không thấy.
- Các ngươi... đây là...
Nhậm Văn Húc cũng tức giận đến tay đều đang run lên, trong nháy mắt đội
ngũ nguyên bản đồ sộ liền chỉ còn lại ba chiếc xe ngựa xa hoa của bọn
họ. Chỉ là lúc này đã không có loại cảm giác sao vờn quanh trăng, xa
hoa, đồ sộ vừa rồi, lẻ loi lộ vẻ đặc biệt khó coi.
Bởi vì là tham gia ngự yến có đội cận vệ, cho nên bọn họ căn bản không mang người của mình, lại không nghĩ tới...
- Đi...
Nhậm Quân Dương biết tính cách của Đồng Cường kia, gia chủ ra lệnh không hỏi đúng sai nguyên do, bây giờ vẫn là phải gặp được tên quần là áo
lượt Nhậm Kiệt kia, bắt hắn đưa ra một lời giải thích. Hiện tại tên này
càng ngày càng quá đáng, xem ra là phải nói chuyện tử tế với hắn một
chút, cho hắn biết, hắn hiện tại còn chưa cầm quyền, hơn nữa dù cho cầm
quyền hội trưởng lão Nhậm gia tồn tại, hắn cũng không thể tùy ý làm bậy.
Hoàng đế chính thức ngự yến chiêu đãi gia chủ bốn tộc lớn là rất chính
quy, mỗi vị gia chủ đều có thể mang một ít người trong gia tộc tham gia. Đa số gia chủ đều sẽ mang hậu bối gia chủ chủ yếu bồi dưỡng, khiến họ
cảm thụ không khí, ở bên cạnh lắng nghe, học tập.
Ở trên quảng trường trước cửa chính cung điện to lớn hùng vĩ chính giữa
Ngọc Kinh Thành Minh Ngọc Hoàng Triều đã có một số người tới trước, đều
là một ít tiểu bối xuất sắc của mấy gia tộc lớn. Văn Tử Hào của Văn gia, Cao Bằng, còn có nhị hoàng tử Lý Văn Vũ đi ra phụ trách đón tiếp, mà ở
bên cạnh hắn là thống lĩnh Cấm Vệ Quân Phương Viêm.
- Nghe nói Phương Kỳ xảy ra chuyện, thật hay giả? Gần nhất bị lão đầu
nhà ta nhốt nghiên cứu học vấn, nếu không phải lần này bệ hạ bày ngự
yến, ta ngay cả cơ hội ra hít thở cũng không có. Tối tăm mịt mù, tối tăm mịt mù a.
Văn Tử Hào dáng người hoàn toàn không giống văn nhân, gương mặt rộng
lớn, mái tóc cũng có chút rối tung, nếu không phải là mặc rất hoa lệ khí chất cũng không giống tầm thường, trên mặt không có râu lởm chởm, thật
giống như người vừa bị giam cầm thả ra.
- Chỗ ở của nàng ở Ngọc Hoàng Học Viện ngược lại là nổi lửa, ngoài ra thì không rõ.
Cao Bằng vẫn là một bộ lạnh nhạt, cao nhã, cho dù là giờ phút này ở
trước mặt Văn Tử Hào và nhị hoàng tử cũng có vẻ rất là siêu nhiên, sau
khi nói xong nhàn nhạt cười nhìn Văn Tử Hào:
- Văn gia ngàn năm một nhà bốn trạng nguyên Văn gia chủ tự nhiên hy vọng Văn lão đệ có thể lại sáng tạo huy hoàng. Tin tưởng tương lai không lâu Văn gia một nhà 5 trạng nguyên ổn thỏa lưu danh sử sách.
- Trạng không trạng thì lại thế nào, ngàn năm qua cộng lại các loại ân
khoa, ít nhất mấy trăm vị trạng nguyên rồi, nhưng có bao nhiêu lưu danh
sử sách còn không phải đều là chuyện như vậy. Tựa như Cao huynh, với tài văn và học thức của ngươi ta liền tự thẹn không bằng, mà ngươi nếu
không phải là cùng tên biến thái Lam Thiên kia đụng vào một chỗ, trong
trăm năm gần nhất bất kỳ một lần nào không lấy trạng nguyên như chơi.
Cho nên nói thứ này căn bản không đại biểu được cái gì...
Văn Tử Hào phất tay.
- Đích xác, nếu không có Lam Thiên...
Nhị hoàng tử bên cạnh cũng đầy thâm ý quay đầu nhìn sang Phương Viêm.
- Tâm phục khẩu phục.
Phương Viêm cẩn thận nói. Dù sao hắn không giống Cao Bằng và Văn Tử Hào, còn chưa nhập sĩ. Là con cháu hệ trọng điểm bồi dưỡng của năm gia tộc
lớn, dù cho ở với nhị hoàng tử cùng một chỗ cũng có thể tùy ý. Hắn là
bồi nhị hoàng tử cùng ra nghênh tiếp, đã nhập sĩ, nói chuyện hay làm gì
đều phải thật cẩn thận.
Nói chuyện cẩn thận là một mặt, mặt khác trong lòng hắn cũng có chút
ngạo nghễ. Chính mình cùng đám quần là áo lượt này nói thừa cái gì.
Chính mình dựa vào bản lĩnh một đường đi tới, sau này ắt sẽ đem bọn họ
giẫm dưới gót chân.
Đúng vào lúc này, từ xa đột nhiên có một chiếc linh thú tọa giá rất
nhanh tới gần, Cấm Vệ Quân chung quanh nhìn thấy linh thú tọa giá này
lập tức thân thể thẳng tắp hành lễ. Linh thú tọa giá ở Ngọc Kinh Thành
tuyệt đối là ý nghĩa có tính dấu hiệu, không đủ thân phận nhất định cho
dù có thể kiếm được linh thú bình thường cũng không bỏ được cho nó kéo
xe, càng thêm không dám vênh vang như thế.
Mà giờ này khắc này dám ngồi linh thú tọa giá ở trước quảng trường hoàng cung, trừ Hoàng đế ra cũng chỉ có gia chủ của bốn gia tộc lớn khác
trong năm đại thế gia. Chỉ là loại trường hợp này làm sao lại chỉ có một chiếc linh thú tọa giá chứ?
- Ồ, thổ linh thú tọa giá, Nhậm gia đây là đang làm gì? Nhậm Kiệt sẽ
không bị khấu trừ tiền tiêu vặt, ngay cả phô trương ra cửa đều bớt chứ.
Nhị hoàng tử dường như lẩm bẩm tự nói, nhưng ai cũng đều có thể nghe ra
được giọng điệu cười trên nỗi đau người khác trong lời nói của hắn. Tuy
nhiên nếu nghĩ sâu hơn là sẽ phát hiện câu nói này đầy thâm ý, bởi vì
phô trương đến dự tiệc cũng là coi trọng đối với Hoàng đế, hắn như vậy
rõ ràng có ý tứ không coi trọng.
- Ha ha...
Văn Tử Hào cười sang sảng nói:
- Thú vị, làm gia chủ như hắn thật sự... thú vị.
Cao Bằng cũng cười nhạt, nghĩ tới một số vấn đề cân nhắc ngày hôm qua,
sau khi trở về hắn cũng lật một chút tư liệu của Nhậm Kiệt lúc trước,
biến hóa dường như chính là từ sau khi bị Cao Phi đánh vỡ đầu. Hắn là
thật sự bị kích thích bị áp lực quá độ trở nên càng thêm quần là áo lượt hay là trước giờ một mực đều ẩn giấu đây?
Văn gia dần dần suy thoái, Phương gia thế hệ này hiện tại cũng chỉ có
Phương Kỳ và Phương Viêm khác ưu tú. Nhưng Phương Viêm mặc dù là dòng
chính lại không phải là con trai của Phương Thiên Ân. Phương Thiên Ân rõ ràng cố ý tài bồi Phương Kỳ, mà Phương Kỳ kia thì cùng Lam Thiên quan
hệ chặt chẽ. Cho nên Cao Bằng cho tới nay đều rất rõ ràng, đối thủ chân
chính của mình chỉ có Lam Thiên và Phương Kỳ. Nhưng Nhậm Kiệt dù sao đã
tiếp nhiệm gia chủ Nhậm gia, Nhậm gia ở trong tay Nhậm Thiên Hành cường
thịnh một thời, cho dù đến hiện tại cũng là mạnh nhất. Cho nên Nhậm Kiệt có biến hóa Cao Bằng cũng rất là quan tâm.
- Nhậm Kiệt, ngươi tuy rằng còn chưa chính thức tiếp quản Nhậm gia,
nhưng nói như thế nào cũng là đứng đầu một nhà. Hơn nữa 5 đại gia tộc
như cây liền cành, Cao Phi và ngươi lại cùng khóa, ngươi rồi lại sử dụng thủ đoạn mưu kế hạ lưu suýt nữa giết chết hắn. Chuyện này ngươi thế nào cũng phải cho Cao gia chúng ta một lời giải thích.
Ngay khi linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt vừa mới dừng lại, Cao Bằng trong lòng đã có tính toán đột nhiên lên tiếng.
Cao Bằng vừa mở miệng, Phương Viêm, Văn Tử Hào thậm chí nhi hoàng tử đều không khỏi sửng sốt.
Ai cũng không nghĩ tới Cao Bằng sẽ như thế, bọn họ đều biết Cao Bằng lợi hại, thậm chí ngay cả Hoàng đế và gia chủ mấy gia tộc đều đối với hắn
khen thưởng có dư, nhưng lại chưa từng nghe nói qua giữa hắn và quần là
áo lượt có xung đột gì.
Cho dù lúc hắn rất nhỏ đã giống như là nhìn xuống quần là áo lượt, rất thành thục, hôm nay đây là ý gì?
Chẳng lẽ là Cao gia muốn mượn cơ hội này hướng về Nhậm gia làm những gì...
- Giải thích, quả thật là phải có giải thích. Cao gia các ngươi nợ ta 50 vạn lượng vàng còn chưa trả đây. Nhanh, trả tiền đê!
Trong linh thú tọa giá, Nhậm Kiệt từ trong đi ra, phía sau đi theo Thiết Tháp và mập mạp Cao Nhân. Mà hắn vừa ra tới liền hướng về phía Cao Bằng thò tay đòi tiền.
- Nhậm Kiệt, nếu không phải ngươi thật sự quá nát, quá kém, tựa như bùn
nát ta đều muốn tự tay đập ngươi một trận. Đáng tiếc ngươi ngay cả tư
cách khiến ta động thủ cũng không có. Ngươi ngay cả dũng khí quyết đấu
với Cao Phi cũng không có, hắn còn chỉ là dùng một tay chiến đấu với
ngươi. Ngươi nói như thế nào cũng là gia chủ trong năm gia tộc lớn, tuy
rằng không thể thực tế cầm quyền mặc mấy trưởng lão trong gia tộc đùa
nghịch, nhưng phụ thân ngươi năm đó anh hùng bậc nào, ngươi làm sao một
điểm cũng không học được. Muốn tiền sao, ngươi nếu chịu dùng Cao Phi
đường đường chính chính chiến một trận, đừng nói là 50 vạn lượng vàng,
500 vạn lượng vàng đều không thành vấn đề. Hơn nữa bất kể thắng thua ta
đều cho ngươi. Haizz!
Cao Bằng nói đến đây, nhẹ giọng thở dài, rất là miệt thị lắc đầu.
Cái loại cảm giác này còn ác hơn trực tiếp mắng chửi gấp mười.
Thoạt nhìn hoàn toàn giống như là vì đệ đệ bị đánh, hắn phẫn nộ đứng ra
cho đệ đệ, nhưng là thần thức của hắn lại thời khắc lưu ý mỗi một biểu
tình, biến hóa nhỏ bé của Nhậm Kiệt.
Bởi vì điều này rất mấu chốt. Nếu như Nhậm Kiệt này thật sự che giấu rất sâu, có lão tử hắn Nhậm Thiên Hành đặt nền tảng, như vậy chỉ số nguy
hiểm tuyệt đối không dưới cái tên Lam Thiên kia. 5 gia tộc lớn bao gồm
hoàng tộc ở trong, các đời đều là có mạnh có yếu, mà Nhậm gia khi có
Nhậm Thiên Hành liền đạt tới một sự cường thịnh ngàn năm chưa từng có.
Tuy rằng mấy năm gần đây Nhậm Thiên Hành mất tích, đến sau đột nhiên
xuất hiện đem gia chủ truyền cho Nhậm Kiệt, nội bộ Nhậm gia xảy ra vấn
đề, dần dần xuống dốc, nhưng các gia tộc lớn trong lòng đều rõ ràng,
loại thời điểm này tuyệt đối không thể cho Nhậm gia lại xuất hiện một
Nhậm Thiên Hành.
- Phiếu cơm lão đại, cháu trai này chửi người không có từ thô tục a,
loại người này nghe nói đáng sợ nhất, xấu xa nổi bọt lại giả rất thanh
cao, ngươi phải cẩn thận một chút a!
Cao Nhân nghiêng đầu, như là nói thầm với Nhậm Kiệt, nhưng lời nói của hắn lại là ai cũng có thể nghe được.
- Phì...
Văn Tử Hào nghe thấy, không kìm nổi phì cười ra tiếng.
Nhị hoàng tử tròng mắt chuyển động hồi lâu mới nhịn được, thầm nghĩ Nhậm Kiệt này cực phẩm, người dẫn bên cạnh quả nhiên cũng đủ cực phẩm.
- Chửi người?
Thiết Tháp thì gãi đầu. Hắn làm người khá chân chất, những thứ quanh co
lòng vòng này hắn chốc lát còn thật sự không hiểu ra được.
- Không sai. Loại này cmn xấu xa nhất, so với tên Cao Phi kia còn không
phải là một cấp bậc. Trong lòng ta có so đo, xem bản gia chủ làm sao thu thập hắn.
Nhậm Kiệt cũng rất nghiêm túc nghiêng đầu nói với Cao Nhân, hơn nữa so với Cao Nhân càng thêm cẩn thận, thanh âm rất nhỏ.
Thanh âm của Nhậm Kiệt bình thường khoảng cách xa một chút quả thật
không có biện pháp nghe thấy, nhưng lại khiến cho nhị hoàng tử, Phương
Viêm, Văn Tử Hào và chính chủ Cao Bằng đứng ở đó nghe mà hết lời.
Loại khoảng cách này, thần thức của bọn họ đã có thể bao trùm, dưới tình huống không có thần thức quấy nhiễu, thanh âm nhỏ mấy bọn họ cũng đều
có thể nghe thấy.
Cố ý hay là sao, cái này cũng quá kém chứ nhỉ?
- Thu thập ta? Ha!
Chính Cao Bằng đều không nhịn được bật cười. Quá vô nghĩa chứ hả, nếu
như kẻ này không phải là giả ngây giả dại, như vậy thật sự giống như bọn người Cao Phi, còn đều là hoàn khố giống như trẻ em chưa lớn, trong đầu không có thứ gì.
- Cười, rất buồn cười đúng không. Ngươi cho là mình rất trâu bò đúng
không. Còn muốn chạy tới giáo huấn ta, ngươi tính là thứ gì. Cười, lát
nữa ta liền khiến ngươi quỳ khóc.
Nhậm Kiệt như là bị tiếng cười của Cao Bằng chọc giận, chỉ vào Cao Bằng.
- Ta thật sự rất muốn kiến thức một chút, ngươi làm sao cho ta khóc.
Đáng tiếc ngươi ngay cả tư cách khiến ta ra tay đều không có. Vẫn là câu nói kia, ngươi không đủ tư cách...
- Tư cách, bằng ngươi cũng xứng cùng bản gia chủ ở đây nói tư cách. Lão
tử ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi sao, đám tiểu bối các ngươi đều là
trưởng bối mang các ngươi tới đây kiến thức, ngự yến là nơi Hoàng đế mở
tiệc chiêu đãi mời 4 đại gia chủ cộng đồng thương thảo quốc gia đại sự.
Đám nhóc con các ngươi theo tới học tập, không dạy cho các ngươi không
nên ăn nói lung tung sao? Không nói cho ngươi, ở nơi này nói chuyện lung tung là trở về sẽ bị đánh mông sao? Cùng bản gia chủ ở đây nói tư cách, ngươi ngược lại là muốn cùng bản gia chủ động thủ, nhưng ngươi cũng
không xem xem mình là ai, ngươi có tư cách này sao?
Cùng mình nói tư cách, Nhậm Kiệt không đợi hắn nói xong đã nổi bão.
- Rầm... rầm rầm...
Chính vào lúc này, một tràng tiếng gầm rú chỉnh tề truyền đến, Đồng Cường dẫn dắt đội cận vệ gia chủ Nhậm gia đã chạy tới.
- Người tới, đem tên khốn này đánh hạ cho bản gia chủ.
Nhậm Kiệt chờ chính là lúc này. Cao Bằng này vừa nói chuyện liền cho
người một loại cảm giác bẫy rập, đặt bẫy, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn người cũng khiến người không thoải mái, Nhậm Kiệt cũng có thể cảm nhận được
thần thức của hắn lưu ý chính mình. Tên này là cố ý, cũng không phải
quần là áo lượt giống như đám người Cao Phi, thậm chí cũng không phải là bởi vì chuyện kia của Cao Phi. Bất kể thằng này có ý gì, tóm lại hắn
khiến Nhậm Kiệt vô cùng không thoải mái.
Lúc này vừa khéo đám người Đồng Cường đuổi tới, Nhậm Kiệt trực tiếp hét lớn một tiếng.
- Dạ.
Đồng Cường đầu tầu gương mẫu không chút do dự đáp một tiếng, ngay sau đó người đã trực tiếp từ trên ngựa nhảy lên, xuất hiện ở giữa không trung, lăng không trực tiếp một tay chộp hướng Cao Bằng.