“Mau vào trong đi, ông bà già này đợi hai đứa từ sáng cho đến giờ rồi đó.” Bà Mỹ tiến lại tách tay Trà My ra khỏi Minh Phong, kéo cô vào phòng khách rộng và sang trọng.
Trà My bẽn lẽn cười, sau đó mới xấu hổ gật đầu. Hai người họ quá rõ sở thích của cô.
“Mà nhắc mới nhớ, Trà My luôn bảo là ngưỡng mộ tài nấu ăn của ông đó. Hay trưa này, ông và Minh Phong vào bếp nấu cơm trưa nhé.” Bà Mỹ nhấp một ngụm nước trà lài: “Sẵn dạy cho thằng bé vài món để về trổ tài với Trà My luôn.”
Trà My chớp mắt, nhìn Minh Phong đang tủm tỉm cười: “Anh ấy nấu ăn còn giỏi hơn con đó.”
Bà Mỹ ra vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện đó hả?”
“Dạ có đó.” Trà My gật đầu.
“Minh Phong, sao chưa bao giờ thấy con nấu ăn cho bà thế hả?” Bà Mỹ chậc môi lên án.
Minh Phong ngồi thẳng lưng, nhìn Trà My cười: “Thì hôm nay con nấu nè.”
Bà Mỹ hài lòng cười lớn: “Vậy thì buổi trưa quyết định thế đi.” Bà nắm tay Trà My đứng dậy: “Cháu có muốn tham quan nhà một vòng không?”
Trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên là Trà My không thể từ chối. Huống hồ cô cũng muốn đi xem cho biết, chứ ngồi đây thần kinh căng thẳng quá: “Dạ có.”
Trà My bị bà Mỹ kéo vào một căn phòng ở lầu hai. Vừa bước vào, cô liền bị thu hút bởi những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, rồi thì đồ cổ, giá sách, còn trên sàn gỗ bóng loáng là những tấm thảm trải với màu sắc đơn điệu nhưng tạo nên điểm nhấn rất độc đáo.
“Đẹp quá.” Trà My không thể buộc miệng mà lên tiếng khen tặng.
“Con lại đây xem cái này nè.” Bà Mỹ kéo tay Trà My đến chỗ giá sách đặt bên trái góc tường: “Hồi nhỏ Minh Phong cũng thích vẽ tranh lắm, bà giữ lại hết tất cả rồi cất vào đây. Coi như làm kỷ niệm.”
Trà My nhìn cuốn album dày cộm đã khá cũ, cẩn thận lật từng trang xem. Cô cảm thấy bao tử co thắt, khi nhìn bức tranh chim hạt đang bay giữa cánh đồng xanh rộng lớn. Đây chính là nét vẽ của cô lúc nhỏ.
“Nếu vậy chắc con cũng biết, từ nhỏ Minh Phong đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Tính cách trầm lặng, cô độc.” Bà Mỹ thở hắng ra: “Nhưng bà có thể thấy rõ, khi ở bên cạnh con nó rất vui vẻ. Với nó, con rất đặc biệt đó Trà My.”
“Con biết điều này mà.” Trà My cười dịu dàng như nước: “Với con, Minh Phong cũng rất đặc biệt.”
Trà My tiếp tục xem những bức tranh mà Minh Phong vẽ, sau đó chuyển sang ảnh lúc nhỏ của anh. Tuy bức ảnh nào cũng rất đẹp trai, nhưng trên mặt anh không hề có lấy một nụ cười nào. Con người này, lạnh lùng thiệt đó.
“Đây là ai vậy bà?” Trà My lật đến trang cuối cùng của cuốn album, thấy một bức ảnh trắng đen cũ kỹ. Bên trong là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài, gương mặt thanh thoát, đường nét đều rất hoàn hảo.
Trà My đi theo sau bà Mỹ xuống nhà, bắt gặp gương mặt không mấy vui vẻ của Minh Phong. Cô đưa mắt sang hướng cửa, thấy Đức và người phụ nữ trung niên lạ mặt đang thong thả bước vào. Gì thế này? Hôm nay là ngày họp hội gia đình hả?