Về đến nhà người Trà My mệt lả, tắm rửa xong cô liền bay thẳng lên giường, ôm máy tính vào lòng rồi đăng nhập Facebook đọc tin tức. Lượn một vòng nhà mấy người bạn của mình xong cô mới đăng một dòng tâm trạng trước khi tắt máy đi ngủ.
[Không có thời gian để hối hận về những sai lầm, hãy dùng thời gian ấy mà sửa chữa những sai lầm.]
Sau khi tắt máy tính, cô mới nhớ đến cái điện thoại đang cấm sạc pin trên bàn làm việc. Chẳng biết, dây thần kinh số mấy mách bảo mà cô lê thân lười lại lấy. Mở máy kiểm tra, thì mới phát hiện có tin nhắn mới.
[Hôm nay vận động hơi nhiều, em nhớ uống viên khỏe trước khi đi ngủ nhé.]
[Ngày mai anh sẽ làm cơm sáng cho em, vì thế cứ yên tâm ngủ thêm một chút nữa! Ngủ ngon!]
Trà My nhìn dòng tin nhắn quan tâm trong điện thoại, tâm tình cũng theo đó vui lên một chút. Một người cách vài tháng trước còn xa lạ, nay đã trở thành người yêu của cô. Có cảm giác, không thực tế chút nào...
Minh Phong chăm chú nhìn dòng tâm trạng mới của Trà My trên Facebook, trong lòng anh có chút hoang mang. Chẳng lẽ, mới đó mà cô ấy đã hối hận rồi? Nhưng khi nhận được tin nhắn hồi âm của cô, thì mọi bất an trong anh đều tan biến. Anh hiểu tính cách của cô, một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi. Mà dù cho cô có muốn hối hận, anh cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Nếu hỏi tình cảm của anh đối với cô ấy là gì, thì anh tin chắc đó không phải là thích, vì giai đoạn đó đã qua từ rất, rất lâu rồi. Còn nếu là yêu thì lại càng không đúng… cô ấy chính là bản thân anh, chỉ cần cô ấy cười anh cũng sẽ vô thức cười theo, nếu cô ấy khóc thì anh sẽ đau lòng hơn gấp bội, trừ phi một ngày nào đó anh không còn yêu chính bản thân mình, thì đến lúc đó anh vẫn không ngừng yêu cô ấy.
Minh Phong mở ngăn tủ bàn làm việc của mình, cẩn thận lấy một chiếc dù được làm bằng thủ công đã cũ kỹ ra ngấm nghía. Ký ức theo đó mơ hồ, nhưng không cách nào quên được.
Người phụ nữ trung niên nhăn mặt, tự ý vào nhà mà không thèm hỏi chủ nhà lấy một tiếng, đi thẳng vào ghế sô pha ngồi chéo chân sang trọng: “Mày không nhận ra tao hả?”
Trà My cảm thấy trong lòng khó chịu trước ngữ điệu của bà ta, lạnh lùng đáp: “Tôi không có bổn phận phải biết bà là ai, nếu bà không đứng dậy tôi sẽ gọi bảo vệ lên xử lý.” Thường thì, người lạ vào chung cư đều được bảo vệ thông báo trước, nếu chủ nhà cho phép thì người lạ đó mới được vào. Tại sao bà ta có thể lên đây dễ dàng như thế chứ?
“Không phải tao muốn đến đây, nhưng bà già ở nhà nhất quyết muốn gặp mày lần cuối. Mà tao cũng chỉ đến để chuyển lời, tốt nhất mày đừng nên về, không có phần thừa nào cho chó lang thang đâu.”
Trà My vẫn bình tĩnh, khi nghe những lời nói chanh chua từ phía người phụ nữ trung niên kia. Cười khinh miệt có thừa đáp: “Bà sợ tôi về giành tài sản hả?” Cô tiến lại ngồi đối diện bà ta, chéo chân một cách điệu đà: “Tôi vốn không có ý định quay về, nhưng nếu bà đã có lòng tốt như vậy, chắc tôi sẽ suy nghĩ lại đó.”
Ban đầu, do bà ta trang điểm cộng với việc có tuổi tác nên cô không nhận ra. Nhưng khi nghe những gì bà ta vừa nói, thì dù có muốn quên cô cũng chẳng thể quên được. Người phụ nữ trước mặt là em gái của ba cô, là người đã gây ra tất cả những lỗi lầm rồi đổ hết lên đầu mẹ cô, là người chỉ cần mở miệng là có thể mắng nhiếc người khác, Hoàng Thị Bích.
Thị Bích sắc mặt tối đen, lớn tiếng miệt thị: “Khi anh hai lấy mẹ mày thì gia đình chẳng một ai đồng ý, con điếm quê mùa mà lại thích trèo cao, kết quả thì sao? Vì mẹ mày mà anh hai tao phải mất mạng, mày là đứa trẻ xui xẻo, là đứa không nên có mặt trên đời này.”
“Mày đang bao con điếm này hả? Nếu không muốn chết yểu thì mau tranh xa nó ra càng xa càng tốt.” Thị Bích cười châm chọc, lên giọng khuyên bảo.
Minh Phong vô cùng đềm tĩnh, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Bảo vệ đang lên, tốt nhất bà nên rời khỏi trong êm đẹp.” Đối với hạng người không nói lý lẽ này, thì dù mình có nói trắng họ cũng sẽ biến nó thành đen. Anh không muốn Trà My phải chịu tổn thương thêm khi nghe nhưng lời độc địa từ miệng bà ta phát ra.
“Bà có im miệng lại chưa?” Văn Bách, chồng bà Thị Bích bước vào nói lớn. Hôm nay vốn định đến đây để chuyển lời cho Trà My, cứ tưởng bà ta lên nói vài tiếng là xong, ai ngờ lại phát điên làm loạn. Đúng thật không còn thuốc chữa mà.
Thị Bích đang máu nóng sắp phun trào, khi thấy chồng mình như vậy càng nổi cơn điên: “Ông bảo ai im miệng hả? Ông thương mẹ nó nên giờ muốn bảo vệ luôn nó phải không? Chuyện năm xưa tôi còn chưa quên đâu đó.”
“Bà thôi đi, đừng hễ mở miệng ra là cứ chửi bới người khác như vậy, người ta đã làm gì mà lại sỉ vả như thế? Còn không mau theo tôi đi ra, không lẽ muốn để bảo vệ lên lôi đầu xuống?” Văn Bách vừa nói vừa kéo tay Thị Bích bước ra phía cửa.
“Có chồng rồi còn quyến rũ chồng của người khác không phải là điếm thì là gì? Trong mắt và tư tưởng ông có bao giờ nghĩ đến tôi chưa? Văn Bách, ông là một thằng khốn?” Thị Bích nước mắt lưng tròng, hất mạnh cánh tay của Văn Bách ra.
“Bà đừng vô lý như thế được không? Hôm nay nhiệm vụ chúng ta đến đây là báo tin chứ không phải là chửi mướn. Chuyện đã qua lâu như vậy, mà bà vẫn còn giữ trong lòng ư? Không phải năm đó đã giải quyết xong rồi sao hả?” Văn Bách nhìn gương mặt lạnh nhạt của Trà My, rồi giận dữ tiếp tục kéo tay Thị Bích ra: “Bà mà còn làm loạn nữa, thì đừng trách tôi không nể mặt.”
“Tôi biết rõ lòng dạ ông quá mà, muốn đem hết tài sản tặng không cho hai mẹ con điếm này chứ gì. Văn Bách, hôm nay ông không đứng về phía tôi, thì đừng mong tôi để yên chuyện này.” Thị Bích tức giận, giọng như loa phát thanh hét lớn.
Trà My đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mặt. Mới sáng sớm, mà cô đã được xem phim tâm lý gia đình. Thật không biết nên cảm ơn hay nên đuổi khách... đang lờ mờ suy nghĩ thì Thị Bích bỗng nhiên nhào đến như bà chằn, tung móng vuốt liên hoàn về phía cô: “Để tao xem mày còn dám hỗn láo thế nào, đồ sao chổi đáng chết.”