Gia Vệ phát tiết ra ba chiêu, khiến Lao Kiệt ném đi nửa cái mạng,
răng trong miệng hòa lẫn máu cùng nước bọt phun ra, cả người hắn gần như ngất đi.
Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang ở một bên thì
thành thành thật thật, không dám có bất lỳ động tác nào, Gia Vệ đối với
Lao Kiệt đánh đập, đã hù cho bọn họ khiếp sợ.
“Nói, ngươi ra lệnh lúc nào động thủ?” Gia Vệ cau mày, quay qua Lao Tư hỏi.
Lao Tư lắp bắp nói: “9h tối hôm nay.”
« Tại sao lại là 9h ? » Gia Vệ nhìn về phía Lao Tư, tiếp tục hỏi.
Lao Tư chần chờ trong chốc lát, thấy Gia Vệ muốn động thủ, hắn liền vội vàng nói: “Bởi vì Tiểu Điền tiên sinh đáp ứng 8h sẽ chuyển khoản cho
chúng ta.”
“8h chuyển khoản sao?” Gia Vệ nheo hai mắt lại, nhìn về phía Tiểu Điền Thuần Nhất Lang.
Còn không đợi Gia Vệ nói tiếp cái gì, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang liền sợ tới mức vội vàng nói: “Đấy là tiền của công ty, không phải của ta, nếu
như ngươi muốn, thì tất cả đều cho ngươi.”
Tiểu Điền Thuần Nhất
Lang tin tưởng câu nói tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, đồng thời số tiền kia đối với công ty mà nói thì không đáng kể chút nào, ở trong lòng
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, số tiền kia càng không thể quan trọng bằng
tính mạng của mình.
“Tổng cộng bao nhiêu tiền?” Gia Vệ nhíu mày lại, mở miệng hỏi.
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang hơi có chút chần chờ, bất quá Lao Tư giống
như là đang muốn tranh công vội vàng nói: “Tổng cộng năm nghìn vạn
đôla.”
“Năm nghìn vạn đôla?” Gia Vệ vẻ mặt khiếp sợ, năm nghìn
vạn đôla, đổi thành nhân dân tệ cũng được hơn 3 tỷ, dùng nhiều tiền như
vậy mua mạng của Trác Thiến, công ty châu báu Tiểu Điền quả thật tiền
nhiều như nước.
Bất quá nghĩ tới đây, Gia Vệ lại càng tức giận,
không khỏi đá một cước vào bung Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, mà Tiểu Điền
Thuần Nhất Lang chỉ biết chịu đựng không dám kêu lên, bằng không hắn
biết mình còn có thể ăn đòn.
“Nhanh ra lệnh cho những thuộc hạ
kia của ngươi, hủy bỏ nhiệm vụ lần này, đem bốn đại thủ trưởng quân đội
cũng gọi đến đây.” Gia Vệ quay qua Lao Tư lạnh lùng nói, năm nghìn vạn
đôla kia hắn không cần vội, chính hắn cũng không thiếu, hiện tại hắn
muốn làm, chính là ngăn cản trận chiến tranh này bạo phát.
Thế nhưng Lao Tư lại là vẻ mặt đau khổ, cũng không làm theo lệnh của Gia Vệ.
Ngay khi Gia Vệ chuẩn bị động thủ, Lao Tư liền vội cầu xin, nói: “Quân
quyền ở trong tay Lao Kiệt, ta ra lệnh bọn chúng tuyệt sẽ không nghe
theo.”
“Cái gì?” Gia Vệ ngẩn ra, chợt nhìn về phía Lao Kiệt đã bị mình đánh cho gần như hôn mê, thế mới biết mình chọn sai bù nhìn rồi.
“Còn sợ hãi gì nữa, mau làm hắn tỉnh lại.” Gia Vệ quay qua Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang giận giữ hét.
Hai người liền vội vàng đứng lên, cầm một cái khăn mặt, một bình nước,
một bên lau sạch máu trên mặt Lao Kiệt, một bên hắt nước lên mặt hắn,
muốn dội cho hắn tỉnh lại.
Không uổng công sức, trải qua gần mười phút, Lao Kiệt cũng tỉnh lại, chỉ có điều hắn lúc này, sao còn có thể
nói ra lời được nữa.
“Thế nào, có tỉnh lại không vậy?” Gia Vệ quay qua Lao Tư hỏi.
Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang nhìn về phía Gia Vệ, lại nhìn về Lao Kiệt, hai người liền muốn khóc.
Bị đánh thành như vậy, Lao Kiệt căn bản không thể nói ra lời được nữa, còn ra lệnh như thế nào?
Gia Vệ nhíu chặt mày lại, tự suy nghĩ một lát, liền trực tiếp nói:
“Trước hết lấy thân phận của ngươi ra lệnh cho bọn họ hủy bỏ hành động
lần này, đồng thời để cho bốn thủ trưởng quân đội cũng đến đây.”
Lao Tư không dám cãi lời, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi điện.
Mà lúc này, Lao Kiệt cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, răng trong miệng hắn
đều bị Gia Vệ cho rụng hết, đầu lưỡi cũng bị thương, căn bản nói không
ra lời.
Lao Kiệt bây giờ cũng trở nên thành thật hơn nhiều, vẻ
mặt sợ hãi nhìn về Gia Vệ, khi Gia Vệ nhìn về hắn, hắn liền trốn tránh
lui về sau mấy bước, rất sợ Gia Vệ lại động thủ với hắn.
“Vị tiên sinh này, mệnh lệnh đã được truyền ra ngoài rồi.” Lúc này Lao Tư nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Gia Vệ, nhỏ giọng nói.
Gia Vệ liếc mắt nhìn Lao Tư, hỏi: “Bọn họ sẽ nghe lệnh của ngươi sao?”
Lao Tư vẻ mặt đau khổ, nói: “Ra lệnh lần này là tử lệnh, bọn họ chỉ có
thể nghe theo lệnh của Lao Kiệt, chắc có lẽ sẽ không nghe theo lệnh của
ta.”
“Sẽ không nghe theo sao?” Gia Vệ lại nhíu chặt mày lại.
Nếu như chiến tranh bạo phát mà nói, đừng nói sinh ý công ty châu báu
Trương thị không bảo trụ được, hắn muốn bảo vệ Trác Thiến rời khỏi thành phố cũng là việc khó, đồng thời còn rất nhiều người vô tội có thể phải
uổng mạng.
Chỉ có điều, một lát sau đó, Gia Vệ liền nghĩ đến một biện pháp.
Hắn lập tức mở cái máy tính trên bàn làm việc, mở phần mềm gọi video,
đồng thời bảo Lao Tư gọi điện thoại, nói Lao Kiệt muốn mặt đối mặt hạ
lệnh cùng bốn đại thủ trưởng quân đội.
Không bao lâu, trên màn
hình máy tính liền xuất hiện bốn quân nhân da đen, quân hàm của họ đều
như nhau, là trung tướng trong chính phủ Libya.
Lúc này đây, Lao
Tư ngồi ở phía trước, Lao Kiệt ngồi ở một bên, tuy rằng Lao Kiệt mới là
người chân chính cầm quyền lực, thế nhưng dù sao Lao Tư cũng là tổng
thống, cho nên phép tắc này vẫn phải có.
Rất nhanh, Lao Tư nói ra việc hủy bỏ hành động lần này, mà Lao Kiệt cũng không mở miệng, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Bốn vị tướng quân trong video, cũng đều nghe lời nói của Lao Tư, nhưng
hai mắt bọn họ đều nhìn Lao Kiệt, khi Lao Kiệt gật đầu, bọn họ mới chịu
nghe lệnh.
Sau gần nửa giờ truyền tin, bốn đại đội quân đóng quân ở bốn phía thành phố, bốn thủ trưởng quân đội thì đến tòa nhà trung
ương chính phủ gặp mặt tổng thống.
Vừa mới đóng gọi video, Lao Kiệt toàn thân run rẩy một cái, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hắn sợ hãi Gia Vệ đứng ở phía sau màn hình máy tính, sợ mình làm không
tốt, Gia Vệ lại đối với hắn tiến hành ngược đãi ác độc nữa.
Mà lúc này, Gia Vệ lại là vẻ mặt tươi cười.
Lao Tư cùng Lao Kiệt thực sự làm diễn viên rất đạt, Gia Vệ không thể không bội phục biểu hiện của hai người họ.
Một lần nữa ngồi xuống ghế salon, Gia Vệ lấy một chai nước ở bàn trà
bên cạnh uống một ngụm, chợt nhìn về phía ba người Tiểu Điền Thuần Nhất
Lang, Lao Kiệt cùng Lao Tư, nói: “Các ngươi còn có gì muốn nói với ta
không? Nếu để ta phát hiện các ngươi còn dấu ta cái gì, hậu quả, các
ngươi tự biết.”
Ba người Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, Lao Tư cùng
Lao Kiệt đều run rẩy một chút, sắc mặt Tiểu Điền Thuần Nhất Lang bỗng
trở nên trắng bệch, nếu như mà nói Lao Tư cùng Lao Kiệt không phải người da đen, thì hai người bọn họ lúc này cũng nhất định là sắc mặt trắng
bệch.
Gia Vệ trên mặt tươi cười, nhấc chân bắt chéo ngồi ở trên ghế salon, hai mắt nhìn thẳng về phía ba người.
Vừa lúc này, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đột nhiên quỳ xuống, khóc lớn
dùng tiếng Nhật nói ra việc bản thân còn che dấu với Gia Vệ.
Lao
Tư cùng Lao Kiệt đều nghe không hiểu tiếng nhật, Gia Vệ thì nghe hiểu
được rõ ràng, sau khi nghe Tiểu Điền Thuần Nhất Lang nói ra những chuyện này, biểu hiện trên mặt Gia Vệ dần dần trở nên ngưng trọng.
Chẳng trách công ty châu báu Tiểu Điền bỏ nhiều tiền như vậy cho Lao Tư, để Lao Tư giết Trác Thiến, hóa ra số tiền đó không chỉ dùng để giết
Trác Thiến, mà còn là mua toàn bộ Libya.
Tiểu Điền Thuần Nhất
Lang nói, công ty châu báu Tiểu Điền đã làm tốt một loạt kế hoạch, bọn
họ dự định sau khi giúp Lao Tư giết Trác Thiến, sẽ đem chính phủ Libya
đảo loạn, Lao Tư cùng Lao Kiệt nhân cơ hội này sẽ biến mất. Cho nên,
công ty châu báu Tiểu Điền đã sớm sắp xếp người trong công ty vào quân
đội Libya, đợi sau khi bọn họ đảo loạn chính phủ Libya, người công ty
châu báu Tiểu Điền khống chế quân đội chiếm thành phố thủ đô, thành lập
chính phủ Libya mới.
Mà chính phủ này, chỉ là một chính phủ bù
nhìn, chính thức phía sau hậu trường, chính là công ty châu báu Tiểu
Điền. Công ty châu báu Tiểu Điền có được toàn bộ Libya, sau này có thể
không ngừng chiếm các mỏ đá quý, đến lúc đó, công ty châu báu Tiểu Điền
mở rộng thị trường ở Trung Quốc cực kỳ dễ
Thậm chí không chỉ là
mở rộng thị trường ở Trung Quốc,có được Libya, công ty châu báu Tiểu
Điền sẽ dần dần đuổi theo thậm chí vượt qua toàn bộ công ty châu báu lớn nhất trên thế giới, trở thành một thành viên trong đó.
Dã tâm của công ty châu báu Tiểu Điền không thể nói là không lớn, thậm chí có chút nghịch thiên.
Gia Vệ có chút không tin, chỉ cần một công ty lại dám có động tác lớn như vậy?
Trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó, thậm chí Gia Vệ dám khẳng
định, bên phía công ty châu báu Tiểu Điền khẳng định có quốc gia bọn họ
ủng hộ.
Ngoài sáng có một bộ mặt, trong tối có một bộ mặt, đây chẳng phải là đặc điểm của nước kia sao?
Trên mặt Gia Vệ từ từ lộ ra nụ cười nhạt, kế hoạch của công ty châu báu Tiểu Điền không tệ, nhưng cũng có chỗ hở.
Bọn họ nếu muốn khống chế toàn bộ Libya, không thể đưa tới đây nhiều
người được, bằng không nếu để quốc gia khác phát hiện, bọn họ sẽ lọt vào chấn vấn cùng công kích của toàn thế giới.
Cho nên, nếu muốn đối phó bọn họ, cũng không phải là rất khó.
Chỗ dựa của công ty châu báu Tiểu Điền ở chỗ này, nhất định là một hoặc hai người bốn đại thủ trưởng quân đội kia, kế hoạch của Lao Tư cùng Lao Kiệt cũng không phải khó đoán ra, cho nên khẳng định công ty châu báu
Tiểu Điền trước đó sẽ lôi kéo bốn trung tướng kia.
Nghĩ lại, Gia
Vệ liền trực tiếp ở chỗ này phát tin tức cho vị thành viên cấp B kia,
nói rõ tình huống ở đây, hi vọng hắn có thể hỗ trợ.
Rất nhanh, Gia Vệ liền nhận được hồi âm, nội dung trong đó làm Gia Vệ không khỏi lộ ra nét tươi cười trên mặt.
“Đã như thế, sao không đem phương pháp của các ngươi cho ta dùng luôn
chứ?” Gia Vệ dùng tiếng trung nói, trên mặt Lao Tư, Lao Kiệt cùng Tiểu
Điền Thuần Nhất Lang đều lộ vẻ nghi hoặc.
Ngay sau đó, Gia Vệ lại lấy ra điện thoại đi động mà Trịnh Tung đưa, ấn số của Trịnh Tung gọi đi.
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Tung vừa nghe máy, Gia Vệ liền trực tiếp hỏi: “Trịnh ca, có muốn kiếm ăn nhiều không?”
Phía bên kia một lát mãi không có thanh âm, cuối cùng Trịnh Tung mới
đầy sự nghi hoặc hỏi: “Người anh em, có ý gì? Đây là ám hiệu gì sao?”
“Không phải ám hiệu, ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, có muốn kiếm
ăn lớn không. » Gia Vệ ung dung cười, dùng tiếng Trung nói chuyện, hai
mắt lúc này cũng rời khỏi ba người Lao Tư, Lao Kiệt cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang.
“Người anh em, rốt cục xảy ra chuyện gì?” Trịnh Tung
vẫn phi thường nghi hoặc như cũ, Gia Vệ rời đi là để giải quyết chuyện
gặp mặt tổng thống Libya, đột nhiên gọi điện thoại đến nói như vậy,
Trịnh Tung sao có thể hiểu được có chuyện gì?
“Bây giờ cũng không nói rõ với ngươi được, ngươi mang theo mấy người Trác tổng đến tòa nhà
chính phủ, sau khi đến gọi điện cho ta là được.” Gia Vệ nói, rồi không
chờ Trịnh Tung nói cái gì nữa, hắn liền tắt điện thoại.
Cùng lúc
đó, tay trái Gia Vệ bỗng nhiên vung lên, Thiền Dực đao mỏng như cánh ve
trong tay hắn bay ra, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, cái tay cầm súng của
Lao Kiệt liền che lên cổ của mình.
Gia Vệ hừ lạnh một tiếng, thu
tay phải lại, dùng sợi dây thu Thiền Dực đao về tay, còn Lao Kiệt thì
bưng cổ ngã xuống, co giật vài cái liền không còn sinh khí nữa.
Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đứng ở một bên mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, vẻ mặt sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.