Vừa mới nói xong Hàn Kiến Vỹ liền hối hận, hắn có thể cảm giác được thái độ của con gái đối với Trương Thiên có thay đổi rất lớn, con gái muốn
gả cho Trương Thiên, tuyệt đối không phải vì áy náy, mấu chốt là, con
gái đã có tình cảm với người kia.
Có lẽ tình cảm này là do áy náy mà tạo nên, nhưng không quan trọng, quan trọng là ... con gái đã muốn hãm vào trong đó rồi.
- Cha, cha nói cái gì?
Hàn Mộng Di nghe vậy thân thể nhoáng lên một cái, ngơ ngác hỏi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hàn Kiến Vỹ thấy rất đau lòng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, nếu có thể làm cho con gái hết hy vọng, lúc này cũng không ngại làm.
- Di nhi!
Bàn tay to ấm áp của Hàn Kiến Vỹ lâu đi những giọt nước mắt của Hàn Mộng Di.
- Chuyện bên trong một gia tộc lớn con cũng biết, Lý gia tuy rằng đã
biết ngọn nguồn sự việc, nhưng Lý Sát đã được Lý gia chọn lựa làm người
thừa kế, Trương Thiên kia, đã bị Lý gia đuổi ra khỏi cửa từ lâu, chuyện
này không thể thay đổi được. Lý Sát có sai, nhưng Trương Thiên cũng có
chút độc ác, không biết dùng biện pháp gì, lại làm cho Lý Sát bị tuyệt
tự, như vậy chẳng khác nào đánh một cái bạt tai vào Lý gia! Người thừa
kế tương lai của Lý gia không thể sinh con, nếu việc này truyền ra,
không phải Lý gia sẽ không có mặt mũi gặp người khác sao? Không diệt cỏ
tận ngọn thì cuộc sống hằng ngày của Lý gia sẽ không yên ổn!
Hàn Mộng Di biết cha nói thật, nói nhiều lý do chính đáng như vậy, còn
không phải gia chủ không muốn thừa nhận sai lầm của mình, phải duy trì
quyền uy cao nhất của mình sao?.
Mặc dù quyết định lúc trước là sai lầm, những người này cũng sẽ không
sửa sai, bọn họ vĩnh viễn không có sai lầm, hoặc là nói đem sai lầm kia
vùi chôn vĩnh viễn.
Tại một khắc này, Hàn Mộng Di cảm thấy rất chán ghét với cái gọi là đại gia tộc.
- Cha, cha cũng nghĩ như vậy sao?
Sau khi sửng sốt một hồi, Hàn Mộng Di chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hàn Kiến Vỹ, mở miệng.
Trong lòng Hàn Kiến Vỹ đau xót, hắn không đành lòng làm tổn thương con gái, nhưng không thể không cắn chặt răng, gật gật đầu:
- Di nhi, đây là cuộc sống của đại gia tộc, không thể thay đổi, Trương Thiên kia đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của Lý gia.
- Trương Thiên hắn làm sai cái gì chứ!
Hàn Mộng Di vẻ mặt xúc động, phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy:
- Cha con Lý Sát đã hạ độc Trương Thiên lúc tám tuổi, còn bày mưu tính
toán làm cho Trương Thiên bị bao nhiêu người khinh bỉ, đó chẳng lẽ không phải là quá đáng sao? Trương Thiên không phải nên đòi lại tất cả sao?
Hàn Kiến Vỹ thấy con gái vì Trương Thiên mà bày ra một bộ dáng quật
cường, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, xem ra tình cảm của
con gái dành cho Trương Thiên còn nhiều hơn mình nghĩ.
Chuyện này cần phải làm mạnh tay, khuyên bảo là không được rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Kiến Vỹ vỗ vỗ bả vai con gái:
- Di nhi, con đang kích động, cha ra ngoài trước, hãy yên lặng nghỉ ngơi một chút đi.
Đến khi Hàn Kiến Vỹ đi ra khỏi phòng, Hàn Mộng Di vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng.
- Không được!
Bỗng nhiên, Hàn Mộng Di lập tức từ giường leo xuống, lo lắng nói thầm:
- Lý gia phải diệt trừ hắn, mình phải nghĩ cách báo tin cho hắn mới được ...
...
- Ai da, mấy ngày nay bận muốn chết.
Trong biệt thự, Trương Đại Thiểu lười biếng tựa vào trên sô pha ở trong
phòng mình, hai chân bắt chéo, híp đôi mắt lại uống trà, không cần nói
có bao nhiêu thoải mái.
Từ lúc hội đấu giá tới nay đã hơn một tháng, Trương Đại Thiểu mỗi ngày
đều bận, mỗi ngày đều làm người tàn bạo, nói hắn bận thật sự là đúng.
- Phải thư giãn tốt một chút mới được.
Trương Đại Thiểu mở máy tính ra, tìm kiếm video, tuần thục gõ một dãy chữ rồi bắt đầu coi:
- Trước hết xem cái này đã.
- A a a!
Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một thầy giáo bảnh bao, Trương Đại Thiểu thấy thì tán thưởng liên tục:
- Người địa cầu này cũng thật biết hưởng thụ, thầy giáo quả là một người vĩ đại đáng kính!
Trương Đại Thiểu đối với thầy giáo có một sự sùng bái rất lớn.
Từ khi hắn sống lại tới nay, lần đầu tiên có sự sùng bái thậm chí là sùng kính như vậy đối với một người.
Nếu Liễu Thanh Thanh hoặc Tô Tâm Lam nghe thấy lời nói của Trương Đại
Thiểu nhất định sẽ giật mình, giờ phút này Trương Đại Thiểu vẻ mặt thật
sự tập trung, ánh mắt lại mang theo cuồng nhiệt giống như đang theo dõi
một thầy giáo nghiên cứu khoa học vậy.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
- Ai vậy?
Trương Đại Thiểu rất buồn bực, đang có hứng thú bỗng nhiên lại bị người
cắt ngang, Trương Đại Thiểu quyết định mặc kệ là Tô Tâm Lam hay Liễu
Thanh Thanh, thì nhất định phải XXOO hay OOXX cô ấy để trừng phạt.
- Tới đây!
Vội vàng tắt video, Trương Đại Thiểu điều chỉnh lại tinh thần, làm cho mình đứng đắn một chút lúc này mới ra mở cửa.
- Anh ở bên trong làm cái gì, sao mà lâu như vậy?
Ngoài cửa, Liễu Thanh Thanh mang vẻ mặt hoài nghi, Trương Thiên này, khẳng định là không làm chuyện đứng đắn gì.
Trương Đại Thiểu cười:
- Ha ha, không có làm gì cả, chỉ nằm trên sô pha ngủ một chút thôi.
- A!
Trương Đại Thiểu còn chưa có nói xong, Liễu Thanh Thanh bỗng thét lên sợ hãi, ánh mắt của cô đã chú ý tới tiểu đệ đệ đang dựng lên ngạo nghễ của Trương Đại Thiểu.
Trong phút chốc, Liễu Thanh Thanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khó
trách trong phòng lúc trước lại có thanh âm kỳ quái truyền ra, mặt cô
lập tức hồng tới cổ, không dám ngẩng đầu lên, thầm mắng trong lòng,
Trương Thiên này thật không biết xấu hổ!
- Ách, Thanh Thanh, đừng hiểu lầm.
Trương Đại Thiểu vẻ mặt ngượng ngùng, thầm nghĩ mình tại sao lại không may như vậy, cố tình đến lúc mình đang xem cái đó chứ.
- Cô nhìn lầm rồi, tuyệt đối nhìn lầm rồi.
Vươn tay ra, nhấn một cái lên tiểu đệ đệ, đem tiểu đệ đệ đè xuống.
- A, lưu manh!
Không nhấn còn được, nhấn một cái Liễu Thanh Thanh nổi giận, lập tức đạp giày cao gót lên chân Trương Đại Thiểu, chạy xuống nhà mà không quay
đầu lại.
Trương Đại Thiểu ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, hình như hành động lúc nãy của mình không thích hợp rồi.
Đợi cho tiểu đệ đệ bình thường trở lại, Trương Đại Thiểu đi xuống lầu dưới giống như chưa xảy ra chuyện gì.
- Thanh Thanh, tìm tôi có chuyện gì sao?
Trương Đại Thiểu giống như không có việc gì hỏi.
Liễu Thanh Thanh vẫn có chút ngượng ngùng, hung hăng trừng mắt liếc Trương Đại Thiểu một cái, rồi nói:
- Còn nhớ lúc trước tôi nói gì với anh không, ngày mai lớp đại học của tôi tổ chức họp lớp, anh đã đồng ý đi theo giúp tôi.
- Không phải là làm bia đỡ đạn sao?
Trương Đại Thiểu cũng muốn nói đến việc này, mình đã đồng ý rồi, trong đầu hắn nảy lên một ý, có chút tỉnh ngủ hỏi.
- Bia đỡ đạn cái gì, sao lại nói khó nghe như vậy.
Liễu Thanh Thanh trợn mắt oán trách nhìn Trương Đại Thiểu một cái:
- Chính là để anh giả làm bạn trai của tôi.
- ...
Trương Đại Thiểu không nói gì, như vậy cũng đâu có gì khác đâu?
Trương Đại Thiểu vốn đang tính toán ngày mai đi ra chợ mua một ít dược
liệu phụ trợ, bắt tay vào luyện chế đan dược, dù sao Huyết Bồ Đề cũng đã tới tay vài ngày rồi.