Trăng Lạnh Như Sương là truyện ngôn tình nói về lúc
mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải
lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng!
Sống chết ngàn xa
Cùng người thề nguyện
Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi
chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng
nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo
úa, tại sao chàng không đến?
Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa
hồng của đời ta.
Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy
Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy
Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy
Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi
đó?
Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như
sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta!