Rung Động

Chương 27: Chap 27 ​


trướctiếp

"KHÔNG !!!" - Tomio hét lên. Cảnh chết đuối vừa chứng kiến khiến nó tê điếng cả người vì choáng váng và tuyệt vọng. Dưới làn nước trong suốt, Sasa đang từ từ chìm xuống đáy hồ. Đôi mắt đã nhắm lại, nét mặt đông cứng đầy đau đớn.

Bích Nhi nhìn dáng vẻ của Tomio, cười khẩy, cuối cùng ả cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng nó - kẻ thù k đội trời chung của ả gục ngã. Vui thật ! Nhưng như thế vẫn chưa thỏa mãn, ả muốn nó phải thân tàn ma dại, sống không được chết cũng không xong. Nghĩ đến đây ả nhanh chóng kéo Tomio ra xa cái hồ. Ngồi xổm trước mặt nó, ả hỏi :

"Cảm giác thế nào ?"

Tomio k đáp, rồi cũng ngừng la hét, la hét lúc này đã k còn tác dụng nữa rồi. Ánh mắt nó bắt đầu trở nên bần loạn, bạn nó, người bạn nó yêu quý, coi trọng nhất giờ đang chìm nghỉm dưới làn nước lạnh ngắt trước mặt nó mà nó lại chẳng thế làm gì. "Có phải mình quá yếu đuối và vô dụng, ngay cả một lời hứa cũng không thể hoàn thành ? Phải vậy rồi, mình đã đứng trước linh cữu của ông nội, hứa sẽ mạnh mẽ, bảo vệ tốt bản thân và những người xung quanh. Vậy mà...giờ thì sao ? Mình đã để cko Sasa từng chút từng chút một "chết" trước mặt. Mình thật không xứng đáng với sự tín nhiệm của ông dành cho mình, mình thật đáng trách !" - nó nghĩ, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau buồn - "Nhưng...mình không cam tâm, mình đã hứa là phải thực hiện, mình k thể gục ngã thế này đc, Sasa vẫn có thể cứu đc, chỉ cần mình muốn thì nhất định làm được !!!". Nghĩ đến đây, ánh mặt nó long sòng sọc, rồi từ từ chuyển sang màu đỏ ngầu của máu tươi. Bất kể ai nhìn vào cũng đều sợ hãi, ánh mắt đấy, đôi mắt đấy sâu và đỏ, k ai có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt đấy, thay vào đó là cảm giác như bị hút vào một hố sâu của sự chết chóc bao trùm.

Bích Nhi chau mày, ả đã nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt nó, lòng ả bỗng dấy lên một cảm giác bất an, k gì diễn tả nổi. Nhưng ngay sau đó, ả gạt phăng nỗi bất an sang một bên, đứng dậy, ra lệnh cho đám đàn em.

"Xử nó !"

Ả vừa buông hai từ, ngay lập tức một đám bặm trợn xúm vào đánh Tomio túi bụi. Không một tiếng hét đau đớn, k một phản xạ sau mỗi cú đánh như những gì đám du côn đó tưởng tượng, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ, khiến người đánh cũng khẽ bần thần và ngạc nhiên.

Trong khi đó, Shizumi đang ngồi thu lu ở một góc, khuôn mặt xinh xắn đã sớm trắng bệch khi chứng kiến cảnh "chết" của Sasa, ánh mắt nhỏ bây giờ càng thêm phần hoảng loạn hơn khi thấy cảnh máu me đánh đập Tomio hiện ra trước mắt. Shizumi co ro, thân người khẽ run lên, bây giờ nhỏ thực sự rất rất sợ. Đột nhiên một loạt tiếng xả súng vang lên :



Cánh của nhà kho bị đạp tung. Nhật Đông đã đến, phía sau là Nhất Phong và Triết Vũ, còn lại là ng` của bang Kill. Vừa nghe thấy tiếng động lạ và một đám người lạ mặt bước vào, Bích Nhi theo phản xạ rút súng từ tay một tên đàn em, chĩa họng súng về phía Tomio đang bị đánh, kéo nó dậy, đối mặt với toán người của Đông. Khi vừa kịp nhận ra người đứng đối diện mình là Nhật Đông, Bích Nhi thoáng bàng hoàng, k ngờ đến một ngày nào đó phải đối đầu với người mình đem lòng yêu. Nhưng bây giờ điều đó k quan trọng, ả không thể để Đông đưa Tomio đi, khó khăn lắm ả mới bắt đc nó, hành hạ nó, vậy mà giờ phải giao trả, hơn nữa ng` cứu lại là ng` ả thích, ả k cam tâm ! Tomio lúc này đã mệt nhoài, đừng cũng không vững, người xây xát hết, hơi thở cũng trở nên gấp gáp và ngày càng khó nhọc.

Nhìn dáng vẻ lúc này của nó, tim Nhật Đông khẽ nhói, một tia đau đớn thoáng hiện lên trong đôi mắt sắc lạnh. Đông nắm chặt tay. Vì bạn nó, nó đã phải chịu đau như vậy, vậy mà Bích Nhi vẫn k tha, hành hạ cả ba, thật đúng là mộ con rắn độc.

"Đừng lại gần đây, nếu k cô ta sẽ lãnh một phát đạn vào đầu !" - Bích Nhi lo sợ dọa nạt, khuôn mặt bắt đầu biến sắc.

Tomio k hề hoảng sợ, bên phía Đông cũng k hề nao núng, chỉ có Triết Vũ là hơi căng thẳng khi nhìn thấy Shizumi đag ngồi co ro, còn Nhất Phong thì liên tục đảo mắt tìm Sasa nhưng k thấy.

Bích Nhi ra hiệu cho đám đàn em :

"Lên đi !"

Ngay lập tức đám côn đồ phía sau rút súng, từ từ từng bước tiến về phía trước. Chúng nhắm Đông mà bắn tới tấp, Đông cười lạnh, một loạt tiếng súng vang lên, bụi mù mịt khắp nhà kho. Một lúc sau khi bụi tản ra, tất cả chỉ thấy xác người ngổn ngang khắp nhà kho, Đông vẫn bình an, còn đám côn đồ bên phía Bích Nhi đã chết sạch. Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, từ phía cửa sau của nhà kho, một toán người nữa ập vào, là "viện binh" của Bích Nhi. Ả cười, kéo Tomio về phía cửa sau, tìm cách trốn thoát. Đông cũng không vừa, bám theo, tay k ngừng bóp cò bắn về phía đàn em của Bích Nhi. Thấy tình hình chuyển biến xấu đi, Bích Nhi khựng lại, đưa Tomio về phía trước làm lá chắn, tay vẫn chĩa họng súng vào đầu nó. Nhật Đông k dám manh động, đừng yên xem xét tình hình. Ả thừa cơ nhanh chóng ra lệnh cho đám đàn em :

"Cho người lái xe đến đây !"

"Rõ !"

Khi chiếc xe vừa phóng đến rồi đỗ phịch phía sau Bích Nhi thì ả ngay lập tức kéo Tomio lên xe cùng mình nhưng....nhanh như cắt, Tomio nắm lấy bàn tay cầm súng của ả, bẻ ngược ra sau. Bích Nhi đau đỡn buông khẩu súng xuống. Tomio ngay lập tức nhặt lấy, chĩa về phía Bích Nhi. Tình thế đã thay đổi.

Bích Nhi lùi lại, hơi hoảng nhưng tuyệt nhiên k để lộ bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt, chỉ lo lắng thở dốc. Tomio im lặng, hạ súng xuống và lê bước lướt qua người Bích Nhi, tiến về phía Nhật Đông đang đứng đằng sau, cách đó k xa, chừng 7 bước chân. Nhưng ả đã nhanh tay hơn rút súng của một tên đàn em, chĩa về phía Nhật Đông.

"Nếu k muốn Nhật Đông lãnh phát đạn này thì đừng lại và bước vào xe !" - Bích Nhi nhanh chóng đưa ra yêu cầu, nhưng Tomio chẳng mảy may xao động. Nó bất thình lình quay lại, đấm vào bụng Bích Nhi. Ả khẽ rên lên, tay cầm súng run rẩy. Thừa thời cơ, nó từ tốn bước về phía Nhật Đông. Nhật Đông nhìn nó bước về phía mình, khẽ cười. Nhưng Bích Nhi đâu có buông tha dễ vậy, ả ôm bụng, cầm súng và....



Viên đạn xé gió bay vút đi, găm vào lưng Tomio.

Bích Nhi hạ súng xuống, cười hả hê.

Tomio ngã phịch xuống.

Đông bàng hoàng.

Nó nhìn Đông, khẽ cười rồi chìm vào vô thức...

Nụ cười vụt tắt.

..............................

#Bệnh viện#

Tomio, Shizumi và Sasa đã đc đưa đến bệnh viện. Cả ba đều đang đc cấp cứu (Shizumi cx ngất xỉu luôn nên cx vào bệnh viện luôn). Triết Vũ và Nhất Phong liên tục đi qua đi lại. Còn Nhật Đông ngồi yên trên băng ghế, dù vậy ánh mắt anh vẫn k dấu nổi nỗi hoang mang cực độ.

..............................

3 người trong phòng cấp cứu

3 người ở sảnh chờ

Cách nhau một cách cửa...mà tưởng như cả ngàn dặm...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hạnh phúc...vụt đến...

...rồi lại đi...

Nụ cười chớm nở...

...rồi lại tắt...

Đau thương...tưởng đã xa...

...mà lại ngay trước mắt...


trướctiếp