Đàm Thư Lâm người này luôn luôn không có quan niệm về thời gian, ví dụ cậu
hẹn gặp bốn giờ, vậy thì nhất định sẽ không đến đúng giờ, có lúc cậu ta
sẽ đến sớm hơn khoảng nửa giờ, nhưng có lúc thậm chí đến muộn một giờ,
Hải Nhã sớm biết cậu ta có tật xấu này, cho nên ba giờ rưỡi cô đã chờ
cậu ta ở cách trạm tàu điện ngầm hai con đường rồi. .
Những cơn
gió lạnh cóng thổi qua, cô chờ đợi ròng rã suốt một giờ liền, trên con
phố lớn này vốn có vẻ hẻo lánh, người đi trên đường lác đác lơ thơ, Hải
Nhã lạnh cóng đến nỗi phải nhảy lên nhảy xuống cho ấm người, híp mắt
nhìn khắp nơi, nhưng một chút dấu hiệu của Đàm Thư Lâm xuất hiện cũng
không có. Cô đành phải gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này thì
đường dây không bận nữa, mà là cậu ta không nhận điện thoại, tin nhắn
gửi đi cũng không thấy trả lời. mà lúc này Hải Nhã đang đang lên QQ bằng điện thoại di động, thấy rõ ràng Đàm Thư Lâm cũng ở trong danh sách
những người đang online, cô vừa nóng vừa giận gửi một tin nhắn qua: "Tớ
đã đến rồi, cậu ở đâu?"
Đợi một lúc lâu mới thấy cậu ta gửi lại một tin nhắn: “Đang có việc, đợi thêm một lát nữa.”
Hải Nhã kìm nén một bụng tức giận, nhấn bàn phím răng rắc chỉ muốn ở miệng
chửi ầm lên, ai ngờ màn màm hình đột nhiên tối đen, điện thoại di động
của cô đã hết pin rồi, cũng may con phố này mặc dù vắng vẻ, nhưng trên
góc đường vẫn còn có một tiệm internet, Hải Nhã run cầm cập đẩy cửa đi
vào, khí ấm xen lẫn với mùi thuốc lá đột ngột phả vào mặt cô, làm cô bị
sặc hắt hơi một cái.
Tiệm internet đang ồn ào ầm ĩ bỗng nhiên an
tĩnh lại, Hải Nhã có chút cảnh giác, lặng lẽ quan sát bốn phía, số người ngồi chơi máy vi tính thật sự không nhiều lắm, ngược lại cô lại nhìn
thấy có mấy người thanh niên trẻ tuổi không đứng đắn đang vây quanh một
góc tường không biết đang đi qua đi lại không biết đang làm cái gì, khi
thấy cô bước vào ngược lại không có một người nào nói chuyện.
Hải Nhã theo bản năng muốn quay đầu lại đi ra ngoài, nhưng trên con phố này không có một cửa hàng nào cả cũng không có tàu điện ngầm, nếu cô ra
ngoài đợi thêm một giờ nữa, cô chắc chắn sẽ chết vì bị đông lạnh, cứ đi
vào trong sau đó gọi điện cho Đàm Thư Lâm, bây giờ đang ban ngày ban
mặt, cần phải làm như không có vấn đề gì.
Đến anh chàng quản lý
nộp tiền thế chấp, cô có cảm giác anh ta nhìn cô với một ánh mắt như
nhìn một nữ anh hùng vĩ đại, Hải Nhã nhắm mắt lại tùy tiện chọn máy vi
tính, thật nhanh lên QQ, quả nhiên Đàm Thư Lâm vẫn đang online QQ bằng
điện thoại di động. cô tức giận đánh một chuỗi dài những câu chửi người, nhưng do dự một lúc lâu vẫn xóa đi.
"Cậu rốt cuộc đến lúc nào mới có thể đến?"
Lại một lúc lâu Đàm Thư Lâm mới trả lời lại: "Khoảng hơn 10 phút sau đi, cậu chờ một chút."
Hải Nhã nhanh chóng gõ trả lời: “lạnh quá, tớ ở trong tiệm internet góc đường chờ cậu."
Đàm Thư Lâm không trả lời lại, Hải Nhã mở ra tùy tiện xem sơ qua một chút
về diễn đàn, chợt QQ hiện lên một tin nhắn, có người muốn thêm cô làm
bạn, gửi tin nhắn lại: "Người đẹp làm quen nhé!"
Hải Nhã trực
tiếp coi thường không để ý đến tin nhắn đó, ai ngờ vừa được mấy giây lại có một tin nhắn nữa hiện ra: "Người đẹp thêm bạn đi!"
Cô vẫn xem thường, nhưng lại tiếp tục có tin nhắn nhảy ra: "Người đẹp quay đầu lại nhìn một chút nào."
Hải Nhã lập tức cảnh giác, da thịt sau lưng cứng lại, phía sau truyền đến
tiếng huýt sáo của mấy thanh niên đó cùng âm thanh vỗ tay của họ: “Người đẹp! thêm bạn đi, người đẹp quay đầu lại nhìn một chút nào!”
Cô
đóng QQ lại vừa đứng dậy, đã thấy mấy người kia đi đến cạnh cô, nhìn
tuổi của bọn chúng cũng không lớn, nhưng lại tràn đầy vẻ lưu manh, một
người thậm chí luồn đến đứng trước mặt cô, dang hai cánh tay ra cản
đường. Hải Nhã bị chúng dọa sợ, vội vàng lùi một bước định xoay sang
hướng khác đi đường vòng, nhưng có người đã nắm lấy khăn quàng cổ của
cô, khiến cô hoảng sợ hét ầm lên.
"Làm gì vậy?"
Giọng nói
của một người đàn ông từ phía sau quầy hàng truyền đến, bọn côn đồ lập
tức buông tay. Hải Nhã vẫn chưa hết hoảng sợ, mới được thả ra đã chạy ra cửa, còn chưa kịp lên bậc thang, chỉ thấy sau quầy có một anh chàng trẻ tuổi đi ra, anh ta mặc áo khoác màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai,
không thấy rõ mặt, chỉ thấy bên tai trái có đeo một chiếc hoa tai bằng
bạc đang dao động. anh ta đang ôm trong ngực một chiếc phong bì căng
phồng, Hải Nhã có cảm giác anh ta liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn
đám người đang đứng trong tiệm internet kia, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô.
Hải Nhã hét lên muốn rút cánh tay trở về, nhưng anh ta lại kéo cô đến trước mặt bọn côn đồ, sau đó cô nghe hắn nói: “Nói
xin lỗi với cô ấy.”
Cô choáng váng, ngơ ngác nhìn mấy tên côn đồ kia ngoan ngoãn cùng lúc nói ra: "Xin lỗi người đẹp."
Người thanh niên đó đó lôi cô đi ra phía cửa, Hải Nhã dùng sức giãy giụa để thoát khỏi anh ta: "Buông tôi ra!"
Người đó căn bản không để ý đến cô, chỉ nói hai chữ: "Đừng ầm ĩ." Sau đó gõ
gõ trên quầy, hỏi: "Cô ấy nộp bao nhiêu tiền thế chấp?"
Anh quản lý trả lời rất nhanh: "5 tệ."
Người đó móc từ trong túi ra 5 đồng tiền, trực tiếp bỏ vào trong túi của Hải
Nhã: "Lấy được tiền thế chấp rồi đó, lần sau đừng bao giờ vào những tiệm internet như thế này nữa."
Anh ta vừa dứt lời thì cánh cửa mở
ra, đem cô nhẹ nhàng đẩy ra phía bên ngoài, Hải Nhã trượt do tuyết đọng
phía ngoài cửa, đè lên trên người của một người nào đó, đang lúc hoảng
sợ muốn đứng thẳng dậy thì người bị cô đụng ngã đã đỡ lấy cô, đem cô kéo về phía sau lưng, rồi đứng ngăn ở trước mặt cô.
"Anh làm cái gì?" giọng của người này rất kiêu ngạo, lại có thể là giọng nói của Đàm Thư Lâm.
Mũ lưỡi trai thản nhiên trả lời: "Đưa cô ấy ra cửa, hai người có thể đi rồi."
Đàm Thư Lâm hung tợn trừng mắt nhìn anh ta một cái, thô lỗ lôi Hải Nhã
nhanh chóng đi khỏi đó, trong lúc đó cô bị trượt ngã thê thảm đến mức
không cần phải nói gì hơn, đi thẳng hơn 10 phút sau, mới thấy chỗ anh
gửi đồ gần đường, anh trực tiếp đẩy cô vào bên trong.
"Không phải bảo cậu đợi tôi ở trạm tàu điện ngầm sao? Đang tốt sao bỗng dưng chạy
đến tiệm internet làm gì?" Đàm Thư Lâm quát ầm lên, “Mẹ nó, hại ông đây
đi nhiều đường như vậy!”
Hải Nhã sững sờ một lúc lâu mới phản ứng được, do dự hỏi: "Đồ tết đây à?"
Đàm Thư Lâm không nhịn được chỉ vào một cái ghế: "Cô ngồi đợi ở đây đi."
Lần này chờ mười phút, Đàm Thư Lâm đã đi ra, trong tay ôm một thùng giấy
lớn, nhíu mày than phiền: "Nặng chết đi được! của cậu đây!"
Hải
Nhã vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghe anh ta nhục nhã như lần trước,
nhưng không ngờ được lại lại được cậu ta bảo vệ một lần, bây giờ trong
lòng đã bình tâm trở lại, suy nghĩ một chút, vẫn muốn nói lời cảm ơn với cậu ta: “Cái đó. . . . . . Lúc vừa rồi cảm ơn anh, thật ra thì tôi
không sao."
Đàm Thư Lâm nhíu mày lại thành chữ xuyên, chán ghét
nói: “Cũng may có cậu không có việc gì, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi
sớm muộn gì cũng bị mẹ tôi làm phiền chết."
Kể từ anh biết nhà cô cố ý muốn kết thân với gia đình mình đến nay, hai người bọn họ hình như chưa bao giờ bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện nhiều với nhau, lúc này
nói chuyện tuy không thể nói là “Bình tĩnh hòa nhã”, nhưng so với lòng
khinh thường và địch ý của anh ta trước đây tốt hơn nhiều. Hải Nhã nhớ
đến bức thư của mẹ, còn có những giọt nước mắt đêm hôm đó của cô, suy
nghĩ mãi, vẫn quyết định xoay chuyển mọi chuyện xem như thế nào: “Thư
Lâm, cậu sống ở gần đây à? có cơ hội có thể đi thăm một chút được
không?”
Đàm Thư Lâm ngay lập tức giống như bị điện giật nhảy dựng lên, phản ứng rất lớn, vẻ mặt hơi tức giận vừa rồi cũng trở nên khinh
thường như trước đây.
"Tôi biết ngay là các ngươi vẫn còn chiêu này mà, ngày mai tôi sẽ chuyển phòng.”
Anh xoay người rời đi, Hải Nhã không thể làm gì khác hơn là nói: “Cậu cũng không đến mức….”
"Im miệng!" anh gầm nhẹ, tức giận đẩy cửa đi ra ngoài, "Mẹ nó, một chút cũng không làm người khác khỏi phiền!"
. . . . . . Cậu ta phản ứng lớn đến mức như vậy sao?
Hải Nhã ngồi như vậy nửa giờ, nhớ đến chuyện đã xảy ra mới vừa rồi, trong
nháy mắt Đàm Thư Lâm đã kéo cô về phía sau lưng để che chở. Cô biết, đối với Đàm Thư Lâm mà nói, đó là hành động một người đàn ông bảo vệ một
người phụ nữ mà thôi. Cậu đồng ý che chở cô, nhưng không bằng lòng thích cô.
Trong quán M có mấy đôi tình nhân nhỏ đang học cấp 3 đang
cùng nhau làm bài tập, làm cho trong lòng người ta cảm thấy hâm mộ ngọt
ngào. Cô bỗng nhiên nhớ đến năm Đàm Thư Lâm mười lăm tuổi kia, anh đứng ở ngoài cửa, mặc một chiếc áo shirt màu xanh dương, đẹp trai nhẹ nhàng
thoải mái, giống như một chiếc lá non mềm nhất giữa ánh mắt trời ngày
hè, thật sự khiến người ta khó quên. Bọn họ đã từng có một quãng thời
gian tốt đẹp, có thể nói, đó chỉ là sự tốt đẹp đối với một người là cô
mà thôi.
Khi đó cô học toán thật sự rất kém, bao nhiêu đề toán so với lỗ đen của vũ trụ còn khó hiểu hơn, nhìn thấy hình tam giác bao
ngoài hình tam giác, cô đã thấy đổ mồ hôi lạnh cả người rồi. Có lúc đến
nhà họ Đàm chơi, vì đã muộn nên cô ở lại đó ăn cơm, thuận tiện làm bài
tập cùng với Đàm Thư Lâm, cậu ta học số học rất giỏi, thỉnh thoảng có ý
tốt giải thích cho cô mấy đề toán, đem từng cái hình tam giác mổ ra giải thích cho cô, khi đưa về cho cô giải, vẫn làm cho trời long đất lở quỷ
khóc thần sầu, trong lòng cậu sợ hãi than thở: Mẹ nó, trên đời này đúng
thật là có người não heo…..
Thật ra thì cô thích nhìn cậu giải
đáp thắc mắc cho cô mà thôi, lúc cậu chuyên tâm, trên mặt cậu không có
sự châm chọc kiêu ngạo như thường ngày, mà loại chuyên chú vừa giải
thích các đề cho cô, giống như anh đang chuyên tâm vì cô. Cảm giác lãng
mạng này sẽ luôn làm cho các cô bé mới lớn tim đập tình thịch.
Sau nay…cô biết rõ sự khó xử của cha mẹ mình, và ý định kết thân của bọn
họ. muốn nói như thế nào đây, cảm giác đầu tiên của cô là vui mừng, cuối cùng bất chấp sự dè dặt, trực tiếp đến trước mặt cậu tỏ tình.
Đàm Thư Lâm, tớ thích cậu, sau này tớ muốn gả cho cậu.
. . . . . .
Những chuyện cũ này, hôm nay cũng chỉ có cười mà bỏ qua.