Ngày hôm sau Hải Nhã thức dậy, Dương Tiểu Oánh đã làm xong đồ ăn sáng, cười
tủm tỉm gọi cô tới ăn, trên mặt cô biểu hiện như ảo mộng hình như đã
giảm xuống, chắc hẳn là qua một đêm suy nghĩ, cuối cũng cũng bình tĩnh
lại.
"Hải Nhã, tối hôm qua tớ đã suy nghĩ rồi, hay là trước tiên
cứ tiếp tục ở đây đã." Dương Tiểu Oánh múc cho cô một bát cháo đầy, vừa
nói: “Cậu nói đúng, chuyện này không thể kích động được, tớ không thể
đem tất cả những cố gắng trước đây vứt bỏ hết.”
Hải Nhã cười cười: "Bản thân cậu quyết định là được rồi."
Nói thật, trong thâm tâm cô thỉnh thoảng sẽ hi vọng trở thành một cô gái
kiên cường, có thể sống trong một nói tràn ngập và ngọt ngào của thời
gian đầu tình yêu cuồng nhiệt mà không phải bận tâm đến điều gì, dễ dàng ra bất cứ một quyết định không lý trí nào, cô rất khâm phục Dương Tiểu
Oánh có thể như vậy.(Dien$Dan&Le*Quy#Don)
"Mấy ngày nữa là
khai giảng rồi, tuy nói không thể làm ca đêm, nhưng vẫn phải tìm một
công việc sau 4 giờ chiều, đúng rồi, công việc gia sư đó cũng nên thay
đổi lịch đi chứ? Đi học rồi làm gì có sức mỗi ngày đều đi dạy?”
Hải Nhã gật đầu: "Ngày hôm qua tớ đã trao đổi rồi, về sau một tuần sẽ đến
dạy hai ngày. Cậu có muốn đến chỗ tớ đang làm thử xem? Quán cà phê này
kinh doanh rất tốt, công việc không vất vả. động nghiệp ở đó đều là sinh viên đại học.”
Cô cảm thấy chuyện về KV Lạc Lai thiếu Dương Tiểu Oánh một ân tình, phải trả cho cô ấy.
Dương Tiểu Oánh không nói hai lời thay quần áo, cùng cô ngồi tàu điện ngầm đi đến quán cà phê ở vường hoa trung tâm, rất khéo bởi vì sắp khai giảng,
trong quán có hai phục vụ không thể tiếp tục làm, quản lý sảng khoái
nhận Dương Tiểu Oánh. Nói ngày hôm sau hoặc ngày thứ ba đến thay ca,
nhưng mà Dương Tiểu Oánh rất biết ăn nói, không quá vài câu đã làm quên
hết với các đồng nghiệp trong quán, lúc ấy liền mượn bộ đồ đồng phục mặc vào, học theo bộ dáng mọi người đưa đồ ăn cho khách hàng.(LQĐ)
"Cô gái này rất được.” Quản lý lúc rảnh không có việc gì đến lôi kéo Hải
Nhã làm quen, hôm nay đối tượng lại là Dương Tiểu Oánh, “Là bạn của em
hả? so với em có khả năng hơn.”
Bình thường cô gái nào nghe thấy
lời quản lý nói như vậy, luôn phản ứng lại, hoặc là mỉm cười khẳng định, hoặc là cười trêu đùa giống như phủ định, như vậy khoảng cách sẽ gần
hơn, tiếp đó sẽ có đề tài để nói. Quản lý tràn đầy hi vọng nhìn cô, Hải
Nhã chỉ tặng cho anh một nụ cười mờ nhạt, sau đó lại đi tiếp khách.
Vẫn là bình tĩnh như vậy! Quản lý cảm thấy thất bại lệ rơi đầy mặt.
Lúc nghỉ trưa ăn cơm, Dương tiểu Oánh len lén nói: "Hải Nhã, người quản lý
đó có phải có ý gì với cậu không? Tại sao anh ta cứ đi theo cậu vậy.”
Hải Nhã không khẳng định cũng không phủ dịnh, chỉ nói: “Không để ý đến anh ta vài ngày là được rồi.”
Cô gái đẹp mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng phần lớn số người
trong đó không thích mặt nóng dán đít lạnh, theo đuổi vài ngày thấy đối
phương một chút cơ hội cũng không cho, cuối cùng cũng sẽ từ bỏ.
Dương Tiểu Oánh cười: "Cậu cũng không thể cả đời không để ý đến, nếu như ra
ngoài làm việc, chính là học thế nào để làm người. Bây giờ chúng ta là
sinh viên năm nhất đại học, không tìm được công ty thực tập tốt, hối hận muốn bắt đầu thực tập, những chuyện ghê tởm hơn như vậy càng nhiều, ứng phó mà không tốt, người ta nói cậu là một đứa bé.”
"Chỉ đơn giản là không để ý đến, cũng sẽ bị hãm hại sao?" Hải Nhã ở phương diện này
không có kinh nghiệm, khiêm tốn học hỏi.
Dương Tiểu Oánh bĩu môi: "Trái tim của đàn ông còn nhỏ mọn hơn cây kim! Người đó không nhất thiết phải bố trí để hãm hại cậu, ở
trước mặt cấp trên nói xấu cậu một chút, phát tán ra một số chuyện gì đó của cậu, thì nhiều người đã không chịu nổi rồi.”
Hải Nhã lập tức chìm vào suy nghĩ riêng, thật ra cô còn một điểm yếu, chính là quan hệ
với người cùng giới không có cách nào tốt được. nếu ở trong phòng làm
việc, nam nữ đều đã chỉa mũi nhọn vào chính mình, cục diện này quá đáng
sợ.
"Vậy Phải làm sao đây?" cô giờ đến ngay cả cơm cũng không muốn ăn, luôn miệng hỏi.
Hải Nhã vừa không khỏi tức giận buồn cười, nói nửa ngày còn tưởng rằng cô
ấy sẽ đưa ra ý kiến xây dựng gì, kết quả lại ra như vậy.
Cô đang còn muốn nói chuyện, thì bỗng nhiên ở cửa có người kêu: “Chúc Hải Nhã, có người tìm cậu, mau tới đây."
Hải Nhã nghi ngờ dùng giấy lau miệng, nhìn qua cửa kính, chỉ thấy Đàm Thư
Lâm dắt theo một cô gái xinh xắn, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ
tuổi vẻ mặt lạnh lùng, ba người đứng trước cửa quán vừa nói vừa cười.
Lại là cậu ta.
Hải Nhã nghìn lần vạn lần không muốn đi ra ngoài, lúc này mới nhớ đến đêm
hôm qua Đàm Thư Lâm hình như có gửi cho cô một tin nhắn nói chuyện tiền
và đồ, cô lại không nghĩ đến cậu ta rõ ràng là người có địa vị cao mà
lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp chạy đến đây một chuyến.
"Người nào vậy? Không muốn gặp hả? Tớ sẽ ra gặp cùng cậu."
Dương Tiểu Oánh cô chạy ra ngoài cửa hàng, bị tổ hợp những chằng trai cô gái
xinh đệp kia làm lóa mắt, đúng thật, người nhìn đẹp như vậy thật sự
không gặp nhiều.
"Cậu lại đổi chỗ làm?"
Đàm Thư Lâm hôm
nay không uống rượu, cho nên không nói đến mê sảng, hơn nữa tâm trạng
hình như rất tốt, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Hải Nhã cứng đờ gật đầu, chỉ chỉ Dương Tiểu Oánh, giới thiệu: "Đây là bạn của tớ, Dương Tiểu Oánh. Tiểu Oánh, đây là tớ. . . . . . hàng xóm của tớ, Đàm Thư
Lâm."
Đàm Thư Lâm từ nhỏ đến lớn cho đến bây giờ đều xem những cô gái xinh đẹp như không khí, cậu cũng không nhìn Dương Tiểu Oánh chỉ
nhìn về phía ngân hàng đối diện chỉ: “Đến ngân hàng đi, mang theo thẻ
chứ? Tôi chuyển tiền sang cho cậu.”
Hải Nhã gật đầu.
Đàm
Thư Lâm hôm nay mang theo một cô gái có gương mặt xa lạ, không giống
như mẫu người trước đây cậu ta thích tóc đen vẻ ngoài nhỏ nhắn, cô gái
này rất cao, tóc quăn, chiếc quần ngắn ngắn ôm lấy mông, vóc người –
nóng bỏng, mặc dù trang điểm rất dày, nhưng cô gái đẹp chính là đồ trang sức trang nhã trang điểm đậm cũng rất đẹp, người qua lại trên đường
quay đầu lại nhìn mãi.
Mà thái độ của Đàm Thư Lâm đối với cô gái
đó hình như cũng rất khác, Hải Nhã nhớ trước kia bên cạnh cậu mặc dù
chưa bao giờ thiếu các cô gái, nhưng cậu ta rất ít khi cười nói cùng các cô gái ấy, hơn nữa chưa nói đến việc chăm sóc, trước mặt cô gái này tóc bị thổi bay toán loạn, anh lại mỉm cười giúp cô ấy sửa lại tóc, thuận
tiện cúi dầu hôn lên trán cô ấy, động tác rất tự nhiên, rõ ràng không
phải cố ý làm có thể làm được.
Mới trải qua một tuần ngắn ngủi
như vậy, cậu ta đã gặp được chân mệnh thiên nữ rồi à? bất kể thật hay
giả, trong lòng Hải Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, bước chân cứng nhắc lúc
nãy cũng dần dần trở nên lưu loát hơn, đến cửa ngân hàng, cô nghĩ sẽ đi
đến cây ATM nhưng không ngờ họ lại đi vào cửa chính.
Đàm Thư Lâm
trươc phản ứng của hai cô, chỉ nói chuyện cùng người đàn ông trẻ tuổi
bên cạnh: “Lão Duy, muốn đặt cọc trước vốn bao nhiêu?”
Lão Duy
cúi đầu suy nghĩ một chút: "Nếu Tiểu Đàm có lòng, vậy anh cũng không
khách khí với cậu nữa. Giai đoạn đầu vốn là 5 vạn đi, buổi tối chũng ta
sẽ thảo luận một cái hợp đồng, chuyện tiền bạc từ từ nói sau.”
Vốn giai đoạn đầu? 5 vạn? Hải Nhã ngầm sinh nghi, nhưng mà không đợi cô kịp hỏi, Đàm Thư Lâm đã hả hê nói: “Anh chờ đi, chờ em chuẩn bị thật tốt
quán này, lần sau đến bên em làm việc, không cần đến những chỗ kém như
vậy.”
Mặc dù Đàm Thư Lâm có tiền gửi ngân hàng riêng, nhà họ Đàm
không thiếu một ít tiền như thế này, nhưng Hải Nhã vẫn cảm thấy rất lạ.
Nhìn kỹ người đàn ông được gọi là Lão Duy một chút, gương mặt trung
thực, nhưng cử chỉ và cách nói chuyện lại lộ vẻ tùy tiện, lúc Hải Nhã ở
Lạc Lai làm việc, cũng xem như có chút kiến thức, trong lòng cảm giác
đầu tiên đối với người đàn ông này là không tốt. Nghe giọng nói của Đàm
Thư Lâm, dường như hình như muốn mở một quán gì đó rất đẳng cấp, tiền
cọc chỉ có 5 vạn ư?
Cô suy nghĩ kỹ một chút, kéo ống tay áo Đàm
Thư Lâm, nói nhỏ: “Cậu đinh mở quán gì vậy? đã nói cho Gì Trầm biết
chưa? Người này có tin tưởng được không?”
Đàm Thư Lâm đối với vấn đề cô hỏi rất khó chịu, nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu à?”
Hải Nhã lập tức buông tay ra, đúng thật là không liên quan gì đến cô, cô laị nhàm chán rồi.
Đàm Thư Lâm còn nói: "Chút tiền cũng phải nói với mẹ tôi ư? Tôi cũng không phải là đứa trẻ!"
Xem ra cậu ta đã tìm được người trong lòng nên đã trưởng thành lên một
chút, cho nên muốn tự mình làm ra chút thành tích gì đó cho mọi người
nhìn, ý đồ rất tốt, nhưng vấn đề rất lớn.
Hải Nhã nhìn Lão Duy một chút, dứt khoát ngậm miệng giả bộ câm.
"Lão Duy là anh trai ruột của bạn gái tôi, anh ấy không thể tin tưởng,
chẳng nhẽ tin tưởng cậu à?” Đàm Thư Lâm đột nhiên cười, “A, cậu ghen tỵ
chứ gì?”
"Không có không có." Hải Nhã vội vàng khoát tay phủi sạch quan hệ, "Các cậu là trời sinh một đôi, rất tốt rất tốt."
Đàm Thư Lâm không nói hai lời, gọn gàng chuyển 5 vạn cho đối phương, hai
người lại nói mấy câu, lão Duy đi trước. Dương Tiểu Oánh nhìn bóng lưng
của anh ra, nhỏ giọng nói: "Hải Nhã, cậu bạn hàng xóm cậu vừa nhìn đã
biết là đứa trẻ, đánh rắm không hiểu, lần này chắc là bị người ta lừa
gạt, cậu nên nhắc nhở cậu ta một chút đi."
Hải Nhã lắc đầu: "Nói cậu ta cũng không nghe."
Dù thế nào đi nữa từ xưa đến nay cậu ta cũng tiêu tiền như nước, không xem trong tiền bạc, cho cậu ta một bài học cũng tốt.
"Chúc Hải Nhã, tới đây ký tên." Đàm Thư Lâm ở bên kia quầy gọi cô.
Hải Nhã cầm thẻ ngân hàng, bỗng nhiên nhớ đến gì Trầm nói gửi đồ cho cô,
nhìn trên tay Đàm Thư Lâm nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra có đồ vật gì đó, không thể làm gì khác hơn phải hỏi: “Đồ gì gửi đâu rồi?”
Đàm Thư Lâm cười cười: "Chỉ là một ít đồ ăn, nhiều quá không mang vào được, cô lại không thiếu đồ ăn vặt.”
Hải Nhã gật đầu, kéo Dương Tiểu Oánh đi, chưa được mấy bước, nghe thấy
tiếng Đàm Thư Lâm và bạn gái cậu ta trêu đùa: “ ……..Rất tình cảm, chắc
là ở chung một phòng…”
Dương Tiểu Oánh lắc đầu: "Đây là loại
người gì vậy! cậu ta ngược lại rất có lòng, đáng tiếc quá ngây thơ! Một
chút ánh mắt nhìn người cũng không có.”
Để cho cậu ta chịu chút
thiệt thòi cũng tốt, Hải Nhã rất ít khi độc ác nghĩ, tốt nhất để cậu ta
chịu chút khó khăn đau lòng rơi nước mắt, đâu mới lớn lên được.”
Biết được Đàm Thư Lâm rất có thể bị lừa gạt, Tâm Trạng của Hải Nhã cũng tốt
hơn rất nhiều, cô bởi vì tâm địa độc ác của mình mà im lặng trong chốc
lát, sau đó thái độ đối với quản lý cũng không còn quá xa cách nữa, buổi chiều đi làm cũng nói chuyện một chút, mặc dù chì la trao đổi một số
chuyện thường ngày, nhưng vẫn khiến quản lý bùng lên một chút hi vọng,
lúc tan ca lại mở lời mời cô: “Hải Nhã tối có rảnh không? Anh biết gần
đây có một nhà hàng rất ngon.”
Hải Nhã đang do dự không biết làm
sao để từ chối, sau đó lại thấy Dương Tiểu Oánh đến gần mình làm mặt
quỷ, cô thấy vậy mỉm cười nói dối: “Thật xấu hổ quá, buổi tối em cùng
bạn trai đi xem phim rồi.”
Quản lý trong chớp mắt cảm thấy mất mát, nói cũng phải, một cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể không có bạn trai được?
Có bạn trai là giả, muốn dạy thêm tiếng anh cho Tiểu Duyệt là thật, đây
vốn là tuần cuối cũng cô đi dạy thêm, sau khi vào học mỗi tuần chỉ có
thể dạy thêm hai buổi, đứa bé này vốn đã không có tính chủ động học tập, lần trược bị cô chọt trúng chỗ mới có tinh thần,cô cũng không muốn chịu khổ dạy cả buổi trời, đến ngay cả trắc nghiệm cũng không làm nổi, vậy
thì thật sự quá thất bại rồi.
Hải Nhã lần này cố ý đến trước nửa
giờ, cố ý mặc quần áo trang điểm thật xinh đẹp đến dạy tiểu Duyệt. Không thể không nói đến, Tùy theo trình độ mà có từng biện pháp dạy khác
nhau, hôm nay cô cho cô bé làm bài thi, lỗi vô cùng ít. Đứa bé này cũng
trông phải là đầu đá, chỉ là cô bé không có hứng thú học mà thôi, một
khi đã có động lực, cô bé học tương đối nhanh.
Đúng 9 giờ Hải Nhã dạy xong, Tiểu Duyệt tự mình đưa cô tới cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cô giáo,
nếu như trắc nghiệm tiếng anh của em lớn hơn 70 điểm, mẹ em sẽ mua quần
áo cho em sao?”
Hải Nhã gật đầu: "Đương nhiên! Nếu em có thể làm được 80 điểm trở lên, ngay cả cô cũng có quà tặng cho em.”
Tiểu Duyệt reo hò chạy vào nhà, mẹ của cô bé cười nói: "Mời rất nhiều gia
sư, con bé và cháu là hợp ý nhất. Xem ra đã thay đổi phương pháp dạy con bé, cảm ơn cháu, cô giáo Chúc.”
Cuộc sống chuyện vui sướng nhất là điều gì? Trúng giải thưởng lớn? Một cuộc thi quan trọng? Tìm được công việc tốt?
Đối với Hải Nhã mà nói, nhận được sự chấp nhận và khẳng định của người
khác, làm cô cảm thấy sự tồn tại của cô có giá trị, đây cũng là chuyện
vui vẻ nhất từ lúc cô sinh ra đến giờ,. À, còn công thêm việc – Tận mắt
chứng kiến người luôn cao ngạo như Đàm Thư Lâm bị người ta lừa gạt.
Cô dường như đã cười suốt cả quãng đường về, miệng không khép lại được,
khiến cho mọi người trên tàu điện ngầm nhìn chăm chú, cho đến khi vào
khu chung cư, bước chân vẫn giống như bước trên mây, gió lạnh thổi vào
khiến người nhẹ nhàng.
"Hải Nhã."
Trong góc tối, có người gọi cô.
Hải Nhã bông dừng bước lại, khó tin quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh bồn hoa trước chung cư dừng một chiếc xe máy phân khối lớn, Tô Vĩ dựa vào bồn
hoa, trên tay kẹp chặt thuốc lá ánh sáng cháy lên từ điếu thuốc như ẩn
như hiện.
Cô nhớ hình như tối hôm qua có gửi cho anh một tin nhắn: "Em muốn gặp anh, Tô Vĩ."
Cho nên, anh đã đến thật?
Cô cảm thấy trong lồng ngực mình trái tim như ngừng đập, sau đó lại đạp dữ dội, thậm chí đâm vào xương ngực khiến cô cảm thấy đau, hốc mắt nóng
lên.