Thẩm Kiều định đưa Phương Mẫn và Thịnh Hạ cùng ra nước ngoài, cô sẽ
không để một mình Thịnh Hạ ở một đất nước xa lạ bơ vơ không nơi nương
tựa, tình cảm giữa hai người bọn họ, chắc chắn so với tình cảm giữa mẹ
con ruột thịt còn sâu nặng hơn.
Trước đó, Cố Hoa Lam định làm chuyện này, nhưng visa là một vấn đề lớn,
Thẩm Kiều dựa vào ưu thế thân phận, nhờ người quen ở đại sứ quán Hoa Kì
giúp một tay, nên visa nhanh chóng được làm xong. Hành động này đã nhanh chóng truyền đến tai Thẩm An.
Ngày đó, ông gọi Thẩm Kiều vào thư phòng, khuôn mặt nghiêm khắc của ngày thường có thêm một phần tức giận. Thẩm Kiều ngoan ngoãn đứng trong thư
phòng, khi cô quyết định làm việc kia cũng đã dự đoán được sẽ có ngày
này.
Thẩm An ném một chiếc túi da bò lên trên bàn,"Con giải thích đi."
Thẩm Kiều không cần nhìn cũng biết bên trong có cái gì. Hôm nay, cô vốn
định đi lấy hộ chiếu, kết quả lại được cho biết là đã được lĩnh rồi.
Thẩm Kiều cụp mắt, "Không có gì để giải thích cả, bản thân ba cũng xem
rồi đây."
Thẩm An đứng sau bàn nhìn Thẩm Kiều, cô là con gái ngoan ông nuôi hơn
hai mươi năm, mặc dù ông rất ít khi khen ngợi, nhưng ông cảm thấy cực kì kiêu ngạo vì cô, thế nhưng lần này cô thực sự đã khiến ông quá thất
vọng.[Các bạn đang đọc truyện tại
Thẩm An thở dài, trầm giọng nói: "Cái này ba sẽ cầm, về sau cũng không
được phép lấy ra nữa, chuyện này coi như chưa từng xảy ra."
Thẩm Kiều không hề nhúc nhích, dáng vẻ im lặng của cô lại chọc giận Thẩm An.
Thẩm An trầm giọng chất vấn: "Lời nói của ba con có nghe thấy không?"
"Nghe thấy ạ. Nhưng mà con không thể làm như vậy."
"Lý do?."
"Hiện nay, em ấy đang có bệnh, đón nó về, nó phải đối mặt với cả nhà
chúng ta, từ đó tâm lý em ấy sẽ cảm thấy bản thân mình là một người
ngoài, người ngoài nên bị vứt bỏ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm cho nó càng
bị kích thích hơn, bệnh tình chắc chắn sẽ nặng hơn."
"Nói xằng nói bậy!" Thẩm An chợt cao giọng: "Hiện giờ, điều con bé cần
nhất chính là tình thương của gia đình, gia đình mới chính là bến cảng
an toàn của nó, là nơi nó trú ngụ. Con là chị gái của nó, cho dù tình
cảm không sâu đậm, quan hệ không thân thiết, nhưng thời gian này nên
dành thời gian ở bên cạnh nó, chứ không phải tìm cách đưa con bé đi,
việc này so với việc vứt bỏ nó một lần nữa có gì khác nhau đâu?"
Thẩm Kiều không bị uy nghiêm của ba mình dọa sợ, nếu vào trường hợp bình thường,chắc chắn cô sẽ không dám phản bác, nhưng hiện nay không giống
như vậy, cô phải giữ vững lập trường.
"Không phải tiếp tục vứt bỏ em ấy lần nữa, chẳng qua là muốn cho nó ra
nước ngoài chữa bệnh, điều dưỡng, tất cả chi phí con sẽ phụ trách, đợi
bệnh tình của nó hoàn toàn tốt lên, con tuyệt đối hoan nghênh nó về nhà. Nó mạnh khỏe thì khi đối mặt với tất cả mọi người mới mạnh khỏe được,
nếu đã không khỏe nhìn chúng ta thì bệnh càng thêm nặng. Mặc dù người
khởi xướng tất cả chuyện này là mẹ con, nhưng mà ván đã đóng thuyền,
chuyện đã đến mức này thì chúng ta chỉ có thể để sự tình phát triển theo chiều hướng tốt hơn, đón em ấy về, mẹ phải đối mặt với em ấy như thế
nào? Thẩm Du phải xử sự như thế nào?" Thẩm Kiều nói một hơi, giọng điệu
chậm rãi, cô không biết cái chờ đợi mình là cái gì, có thể ba sẽ thấu
hiểu, cũng có thể ba sẽ giận dữ mắng mỏ.
"Vậy sao?"
Thẩm Kiều ngước mắt, không hiểu: "Cái gì?"
Ánh mắt sắc bén của Thẩm An khóa chặt Thẩm Kiều: "Không biết đối mặt với Thịnh Hạ như thế nào, cũng bao gồm cả con?."
Thẩm Kiều cảm thấy một cỗ ý lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, cùng lúc đó
nhanh chóng truyền khắp cơ thể. Thẩm Kiều cắn răng, cố gắng duy trì sự
bình tĩnh: "Làm như vậy, vì tốt cho em ấy."
Thẩm An vung tay lên, giọng nói lạnh lùng cũng không cho phép phản
kháng: "Con không cần phải nói gì nữa, chuyện này đến đây là kết thúc,
còn nữa, mặc kệ con và Dương Kiền đã đi đến bước nào, cho dù trước kia
hai đứa như thế nào, nhưng mà từ giờ phút này trở đi, phải chia tay với
cậu ta, từ nay về sau không được qua lại gì nữa."
Thẩm Kiều đã đoán trước được sẽ có phút giây này, nhưng trái tim vẫn đau đớn như bị bóp chặt, đau lòng không thôi. Cô cố gắng mấy lần, mới miễn
cưỡng mở miệng hỏi: "Tại sao?"
"Tự mình biết nguyên nhân."
Thẩm Kiều chợt không kìm chế được hét lên: "Hôm nay, ba bắt chúng con
chia tay, có phải ngày mai ba định bắt con chắp tay nhường Dương Kiền
cho Thịnh Hạ để bù đắp cho em ấy không?"
Thẩm An giận không kềm được: "Thẩm Kiều, con chú ý thái độ, còn có phải
tìm từ mà nói! Nhường? Chuyện này có thể nhường tới nhường lui được hay
sao? Con lại còn có thể nói ra thành lời được!"
Biết ba đã hoàn toàn nổi giận, nhưng cô vẫn không muốn buông tha. Hai
bàn tay buống xuống bên người nắm chặt thành quả đấm, thanh âm run rẩy
lại kiên định lạ thường: "Tựa như ngài không đồng ý đưa Thịnh Hạ ra nước ngoài, con cũng không đồng ý chia tay với Dương Kiền."
"Ba nói rồi, sẽ không lặp lại lần thứ hai."
Thẩm Kiều cảm thấy móng tay mình sắp cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn
tay, đau đớn khiến cô tỉnh táo, cũng cho cô dũng khí, "Vậy con cũng sẽ
tiếp tục kiên trì đưa Thịnh Hạ ra nước ngoài."
"Đây là con đang uy hiếp?"
Thẩm Kiều cười khổ: "Con làm sao dám? Ba, đây là hai chuyện khác nhau,
hi vọng ngài đừng lẫn lộn. Con sẽ cố gắng bù đắp tình thân đã thiếu em
ấy bao nhiêu năm qua, nhưng bảo con chia tay, con không làm được."
Thẩm An ngưng mắt nhìn Thẩm Kiều, giọng điệu hòa nhã hiếm có, không giận mà uy: "Từ nhỏ ba đã nói với con, có một số việc không thể tùy ý hành
động. Đừng tưởng rằng ba không biết, sở dĩ Thịnh Hạ bị như thế này, chắc chắn là Dương Kiền chiếm phần lớn nguyên nhân, từ đầu đến cuối nó dây
dưa không rõ với hai đứa con gái của ba, chắc chắn ba sẽ không đồng ý nó làm con rể nhà họ Thẩm. Lời ba nói đã rất rõ ràng, con hãy cân nhắc cho kỹ, đi ra ngoài đi."
Thân thể Thẩm Kiều chao đảo, cuối cùng gắng gượng ổn định lại. Cô tự nói với bản thân không được ngã, cho dù hôm nay không thể thuyết phục ba,
thì về sau vẫn còn nhiều thời gian. Giữa bọn họ đã trải qua bao nhiêu
gian khổ rốt cuộc mới có thể ở bên nhau, hạnh phúc đã nằm trong tay, cô
sao có thể buông tay? Làm sao có thể buông tay?
Lời nói của Thẩm An đã rất rõ ràng, câu cuối cùng có ý tứ là, nếu như
Thẩm Kiều không nghe lời, ông sẽ sử dụng thủ đoạn. Ông nắm tiền đồ của
Dương Kiền trong tay, tiện tay chỉ trỏ, là có thể chặt đứt tương lai của Dương Kiền.
Thẩm Kiều mất hồn đi lên lầu, nói chuyện với Thẩm An một phen, đã làm
cạn kiệt sức lực của cô, nhất là yêu cầu cô và Dương Kiền chia tay của
cô. Chia tay, nghĩ đến từ này, cô đã cảm thấy trái tim co rút đau đớn,
cô phải làm thế nào đây?
Thẩm Du dựa vào tay vịn cầu thang, cúi đầu nhìn cô từ từ đi lên lầu, đến khi cô dừng bên cạnh mình, Thẩm Du trầm giọng hỏi: "Muốn đưa Thịnh Hạ
ra nước ngoài?"
Thẩm Kiều ngước mắt nhìn Thẩm Du một cái: "Nghe thấy à." [Truy cập di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. để theo dõi chương mới nhất]
"Ừ."
Thẩm Kiều dựa vào bức tường đối diện cầu thang, bọn họ mặt đối mặt, Thẩm Kiều hỏi: "Em có nghĩ tới việc đi tìm bố mẹ đẻ không? Đừng nghĩ nhiều,
không ai muốn đuổi em."
Thẩm Du "xì" nở nụ cười: "Giữa hai chúng ta, từ khi nào cần phải giải thích vậy?"
Thẩm Kiều cười khổ thở dài: "Gần đây tất cả mọi người đều như giãm trên
băng mỏng, chuyện nhỏ tí xíu cũng phải suy nghĩ có nên nói ra khỏi miệng hay không."
"Không."
"Cái gì?"
"Bố mẹ đẻ, em chưa từng nghĩ đến việc đi tìm bọn họ, " Thẩm Du híp mắt
nhìn ánh đèn trần lộng lẫy, như tự nhủ: "Dù sao bọn họ làm vậy cũng có
lí do, nếu như bọn họ nhớ đến em, sẽ chủ động tới tìm em, nhưng đã nhiều năm như vậy, đi tìm bọn họ sao? Không cần thiết."
Nghe Thẩm Du nói như vậy, Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy an tâm không ít.
Cô và Thẩm Du cùng nhau lớn lên, hai mươi mấy năm qua, cậu ấy chính là
người thân của cô, là em trai sinh đôi của cô, cho dù hôm nay biết rõ là không cùng huyết thống, cô cũng không muốn lấy lí do này để ngăn cách
tình thân giữa bọn họ. Có lẽ cô đã quá ích kỷ, cô không phải Thẩm Du,
không thể thể nghiệm cảm giác của Thẩm Du, cô không biết làThẩm Du phải
tốn bao nhiêu sức lặc để nói ra mấy lời này, cần bao nhiêu năng lượng,
mới có thể đứng vững sau sự đả kích rằng mình bị vứt bỏ.
Thẩm Du nói: "Tối mai đi cùng em tham gia một tiệc rượu."
Thẩm Kiều không nhịn được nhăn đầu lông mày, cẩn thận nhìn người đứng
trước mặt, thậm chí còn muốn mở đầu của cậu ấy ra, xem trong đầu cậu ấy
rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Sao cậu ấy vẫn có thể ra vẻ không quan tâm mà nói chuyện công việc?
"Có rảnh không?"
"Có." Thẩm Kiều gật đầu.
"Ngày mai em sẽ phái người đi đón chị." Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Thẩm Kiều chợt gọi cậu ấy lại: "Em không đau lòng sao?"
Thẩm Du đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại, thanh âm bình tĩnh: "Đau lòng chứ."
"Vậy. . . . . ."
"Đau lòng nhất định phải biểu hiện ra sao? Đau lòng là chuyện của bản thân mình, sao lại muốn toàn thế giới cùng biết."
Thẩm Du cười như không cười nói đùa, Thẩm Kiều chợt cảm thấy chóp mũi
chua xót, mắt cay cay, cô không kịp kìm lại, nước mắt đã chảy ra.