Đoan Mộc Mộc muốn đẩy đầu lưỡi của anh ra, nhưng làm thế nào cũng không
được, anh giống như giác hút mạnh mẽ mút lấy cô, bàn tay càng thêm hung
mãnh xoa nắn trên ngực cô, dùng sức mạnh như vậy, hận không thể đem ngực cô vo viên lại.
Đau đớn khiến Đoan Mộc Mộc thiếu chút nữa chảy
nước mắt, nhưng không thể, cô tự nhủ trước mặt người đàn ông này phải
kiên cường không được khóc, nếu không cô sẽ thua.
Thân thể của
anh ép chặt cô, không cho cô một chút không gian nào để hoạt động, một
tay khác trượt vào cô váy cô, Đoan Mộc Mộc lần nữa hối hận vì mình đã
mặc váy.
"Có phải là cô cũng rất muốn hay không, hả?" Anh buông cô ra, giữa hơi thở gấp gáp, tà ác hỏi nhỏ.
Đoan Mộc Mộc hung dữ nhìn anh chằm chằm, hoảng sợ đã khiến cô nói không ra
lời, nhưng anh đã nhấc một chân của cô lên để ngang hông mình, đồng thời đem vật to lớn của anh chống đỡ giữa hai chân cô: "Không bằng cô van
xin tôi...tôi sẽ giúp cô như thế nào?"
"Phi!" Đoan Mộc Mộc nhổ một ngụm nước miếng lên mặt anh.
Anh ghé sát lại, cọ cọ trên mặt cô: "Chớ ghen tỵ như vậy, giống như cô nói, dù thế nào đi nữa, cô cũng là vợ tôi, ta tại sao tôi có thể để cho vợ
mình cô đơn đây?"
"A ——" cảm thấy anh đem vật to lớn lại gần sát mình mấy phần, Đoan Mộc Mộc sợ hãi thét chói tai.
Quả nhiên, tiếng hét này kinh động đến người trong phòng ngủ, khi ơ thể
cũng chỉ bọc một chiếc khăn tắm màu xanh nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa
thì nhất thời mặt màyđỏ bừng.
"Lãnh An Thần !" Người phụ nữ phát ra tiếng kêu sắc lạnh, sau đó trong không khí truyền đến ‘bốp” giòn vang.
Đoan Mộc Mộc được thả ra, nhưng trên mặt lại đau rát . . . . . .
"Cô thật không biết xấu hổ!" Lam Y Nhiên vừa nói vừa muốn tát nữa, nhưng bị Lãnh An Thần níu lại.
Đau nhức trên mặt tràn ra, chạy thẳng xuống đáy lòng, Đoan Mộc Mộc hung
hăng bấm chặt lòng bàn tay của mình, mới khiến nước mắt không chảy
xuống, quật cường ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người trước mặt: "Đích
xác là không biết xấu hổ, nhưng người đó không phải là tôi!"
"Cô quyến rũ người đàn ông của tôi, còn dám nói không phải mình?" Lam Y Nhiên vẫn ngạo mạn như cũ.
Đoan Mộc Mộc giơ tay lên mơn trớn làn môi bị làm nhục của mình, sau đó nhìn
về phía Lam Y Nhiên: "Cô Lam trí nhớ thật kém, hình như tôi mới nói qua
giữa hai ta cô mới là Tiểu Tam, tôi có quyến rũ thì cũng là quyến rũ
chồng của tôi, mà cô thì sao?"
"An Thần vốn chính là người đàn
ông của tôi, là cô không biết xấu hổ đoạt đi anh ấy, cô. . . . . ." Lam Y Nhiên căm phẫn phản kháng, trong nhất thời, cabin to như vậy, thành khu vực chiến tranh của phụ nữ.
"Đủ rồi!" Lãnh An Thần lạnh lùng
lên tiếng cắt đứt, ánh mắt phức tạp quét qua ánh nước gợn mơ hồ trong
mắt Đoan Mộc Mộc, kéo người phụ nữ bên cạnh đi trở về phòng ngủ.
Trong giây phút khi cửa phòng đóng lại, cơ thể Đoan Mộc Mộc cũng mềm nhũn xuống, dường như ngay cả hơi sức để thở cũng không có.
Trong phòng ngủ, Lam Y Nhiên ngồi ở trên giường lớn nức nở, vừa khóc vừa nói: "Lãnh An Thần , không phải bây giờ anh đã động lòng vói cô ta chứ? Có
phải nếu em không ra, hai người đã trực tiếp làm rồi sao?"
"Cô ta luôn miệng mắng em là tiểu tam, anh có nghe hay không? Anh nói xem, rốt cuộc em và cô ta ai mới là Tiểu Tam?"
Lam Y Nhiên lảm nhảm khiến anh khó chịu, gương mặt tuấn tú âm u đáng sợ.
Giờ phút này, Lãnh An Thần đang suy nghĩ một vấn đề, đó chính là nếu như Lam Y Nhiên không ra, anh thực sẽ muốn cô sao?
Anh cũng không biết đáp án, thật ra thì anh trừng phạt cô chỉ do tức giận
người phụ nữ này chọc tức mình, nhưng chẳng biết tại sao khi chứng kiến
dáng vẻ cô hờ hững với mình thì cảm thấy buồn bực, khi chạm đến vẻ đẹp
của cô thì không khắc chế được, phảng phất như trên người cô có một sức
mạnh đặc biệt hấp dẫn anh . . . . . .
Hấp dẫn anh đến gần, hấp dẫn anh trêu chọc, hấp dẫn anh . . . . . .