Nghe thấy giọng nói của Lãnh An Thần , lòng của Đoan Mộc Mộc chợt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một ý niệm ——
Nguy rồi!
Lúc này, Tô Hoa Nam đã buông Đoan Mộc Mộc ra, nhìn về phía Lãnh An
Thần nhàn nhạt cười một tiếng: "Thiếu phu nhân nhà họ Lãnh bị đi lạc,
thân làm trưởng bối nên tôi an ủi một chút, dường như không quá mức
chứ!"
"Chú Hai có lòng, tuy nhiên phương thức an ủi của chú có vẻ rất đặc biệt? Có muốn cháu tìm một chỗ, để cho hai người cởi hết ra mà
an ủi, cho đã ghiền một chút?" Lời nói của Lãnh An Thần khiến sắc mặt
của Đoan Mộc Mộc trong nháy mắt đỏ lên như rỉ máu.
Cô chịu đựng đau đớn dưới chân đứng lên: "Lãnh An Thần , anh đừng quá đáng."
"Quá đáng?"Ánh mắt Lãnh An Thần chuyển qua gương mặt Đoan Mộc Mộc, bên
trong là những tia máu đỏ cuộn trào như muốn giết người, "Đoan Mộc Mộc
cô thật là tham lam, ở nhà họ Lãnh quyến rũ một mình tôi còn chưa đủ,
ngay cả đến chú Hai cũng không bỏ qua sao?"
Chú Hai? Lãnh An Thần đang gọi Tô Hoa Nam sao? Đây là tình huống gì?
Cho đến giờ phút này, Đoan Mộc Mộc hình như mới ý thức tới vấn đề xưng hô, cô giơ ngón tay chỉ Tô Hoa Nam: "Anh là. . . . . ."
Vòng eo chợt căng thẳng, Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần bá đạo ôm vào trong
ngực, anh dán sát vào, bờ môi lạnh bạc quét qua tai của cô, hơi thở ấm
áp phun lên mặt của cô: "Bà xã của tôi, quên giới thiệu cho em, vị này
là chú Hai của anh, cũng là chú chồng của em."
Sắc mặt Đoan Mộc
Mộc trong thoáng chốc trắng bạch như mất máu, cô nhìn người đàn ông
trước mặt, giống như bị dính keo, không rời mắt đi được.
Làm sao có thể? Tô Hoa Nam sao có thể là người nhà họ Lãnh, anh họ Tô, không phải họ Lãnh. . . . . .
"Bà xã, về sau nhớ phải giữ khoảng cách với chú Hai, tôi không muốn vợ mình loạn luân." Bàn tay giữ trên eo cô dùng sức, dường như muốn bẻ gãy eo
cô.
Cái này gọi là gì? Vật đổi sao dời sao?
Cô và Tô Hoa
Nam thật vất vả mới gặp nhau, nhưng thân phận của bọn họ lại trở thành
như vậy, anh là chú chồng của cô, mà cô là cháu dâu của anh.
Đau
đớn khiến cô hoàn hồn, dưới ánh nhìn tàn độc của Lãnh An Thần , cô cố
ưỡn thẳng sống lưng, nhưng không ai biết, giờ phút này lòng của cô đang
chảy máu, thiếu niên cô thầm mến trong lòng hôm nay đã gần trong gang
tấc, nhưng lại cách nhau tận chân trời.
Bữa tiệc kết thúc thế
nào, Đoan Mộc Mộc đều quên sạch, trong đầu gần như đều là ký ức đã qua
của cô và Tô Hoa Nam, anh là học trưởng của cô, học trên cô hai lớp,
cũng là mối tình đầu của cô, nhưng hai năm trước, sau khi tốt nghiệp anh liền biến mất, giống như bị bốc hơi, làm thế nào cũng không tìm được
anh.
Có người nói anh bị tai nạn xe cộ chết rồi, có người nói anh xuất ngoại, cũng có người nói anh vốn xuất thân con nhà giàu có, đối
với cô chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi, giờ đã chán ghét cô,
cho nên vứt bỏ cô, nhưng cô không tin, cô biết anh nhất định sẽ trở lại.
Đúng, anh đã trở lại, nhưng, bọn họ không còn khả năng!
"Bà xã, sao như người mất hồn thế, không phải là đang suy nghĩ đến mối tình đầu chứ?" Đoan Mộc Mộc cả kinh, đợi đến khi nhìn thấy người trước mặt
thì cằm đã bị Lãnh An Thần nắm được, cả người cũng bị anh đè ép vào cửa phòng tắm.
"Anh nói bậy bạ cái gì?" Đoan Mộc Mộc chột dạ.
Con ngươi đen như mực của Lãnh An Thần lóe lên những tia sáng như lưu ly,
ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào trái tim của người ta: "Đoan Mộc Mộc,
đừng cho là tôi không biết chuyện dơ dáy bẩn thỉu của cô và Tô Hoa Nam."
Người đàn ông này chính là con hồ ly, Đoan Mộc Mộc biết, nghe anh nói như vậy nói, cũng không phủ nhận: "Anh ấy là mối tình đầu của tôi không sai,
nhưng chuyện này mắc mớ gì tới anh?"
Hình như không ngờ cô có thể trả lời như vậy, bàn tay Lãnh An Thần chợt dùng sức, cằm của cô gần
như bị bóp vỡ, "Đoan Mộc Mộc, bây giờ cô là vợ của tôi, cô nói chuyện
không liên quan đến tôi sao?"
"Nhưng chúng ta không phải là vợ chồng thật sự. " Đoan Mộc Mộc cãi anh .
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần chợt thu lại, híp lại thành một đường thẳng
tắp nguy hiểm: "Ý của cô là muốn làm vợ chồng thật sự với tôi?"
Nói xong, bàn tay nắm cằm cô trượt xuống, đi tới cổ áo của cô.
Xoạt một tiếng, áo của của cô trong nháy mắt bị xé thành hai nửa.