-Anh có tin là tôi sẽ
khiến con nhỏ đó biến mất không?
-Tôi tin người biến mất
trước sẽ là cô đấy
-Haha…anh đâu thể lúc nào
cũng ở bên cô ta,chỉ cần tôi nói với ông thì cô ta sẽ…..
-Đê tiện….
Chấn Hưng nhếch môi nhìn
Serena
-Cái gì?-Serena như điên
lên
-Cô là thứ đê tiện nhất
tôi từng thấy
-Đê tiện thì sao,tôi không
quan tâm,chỉ cần có được anh tôi sẽ làm bất cứ mọi thứ mình có thể
-Ăn nói hàm hồ,tôi nói
cho cô biết,nếu cô dám động vào vào Hạ Di dù chỉ một sợi tóc thì
tôi sẽ cho cô lên thiên đàng ngay lập tức….À!Mà cô thì sao lên thiên
đàng được chứ!
Chấn Hưng bước ra khỏi căn
phòng để lại Seren đang sôi máu khi nghe những lời đó
“Ăn nói sắc xảo lắm nhưng
tôi không chịu thua đâu”
-Im mồm trước khi tôi xé
cô ra thành từng mảnh
Chấn Hưng giật chiếc khăn
màu trắng trên bàn rồi bước đến chỗ Hạ Di.Anh thấy gương mặt sợ hãi
của cô thì không nói gì mà cứ lau lau những giọt nước đang chảy dài
trên mặt cô
-Từ hôm nay em không phải
làm người hầu nữa,hãy dọn đồ đạc lên căn phòng cũ của mình đi
-Ai cho anh cái quyền đó
hả,bộ không có ông ở đây anh làm càn à?
-Thì sao…tôi và cô ấy chưa
ly hôn với nhau,còn cô chỉ là người chen chân vào thôi,thật kinh tởm
Chấn Hưng nhìn Serena với
ánh mắt khinh bỉ,cô tức giận đến nỗi bỏ dĩa thức ăn đang ăn dang dở
mà đi ra khỏi phòng
-Em thay đồ đi để bị cảm
lạnh đấy
-Ưm…
Bỗng dưng Hạ Di ngã phịch
xuống ngất xỉu làm Chấn Hưng giật mình,máu từ mũi và khóe mắt cô
bỗng chảy ra,chị Từ đứng đó cũng ngạc nhiên kinh sợ,anh bế xốc cô
đặt lên giường,thay chiếc áo sơmi trắng của mình cho Hạ Di để cô không
bị nhiễm lạnh.Anh vội vàng lấy ống nghe kiểm tra,dùng cả nhiệt kế
để đo
Đúng lúc ấy Levi vừa gọi
điện thoại về cho Chấn Hưng
-Tớ nghe đây,Levi
-Tớ vừa đáp máy bay về
rồi đây,theo thông tin tớ điều tra được,lúc bố mẹ Hạ Di sinh cô ấy ra
đã tiêm cho cô ấy một thứ vắc xin gọi là OID-32B kìm hãm khả năng ma
cà rồng và để biến cô ấy thành người bình thường,khốn kiếp thay là
nó chỉ cótác dụng trong một thời gian và lúc đó vài tháng sau họ
bị giết chết trong cuộc thảm sát 7 năm trước có mặt chúng ta ở
đó,chắc cậu còn nhớ.