Sau hai ngày chậm lại, mưa bỗng nhiên trở nên cô cùng mãnh liệt.
Mưa to tầm tã.
Vẫn là buổi chiều, nhưng bầu trời đã đen kịt lại, giống như bị một chiếc chảo lớn chụp lên vậy. Trên đoạn đê phòng lũ của thị trấn Lô Hoa, người đông như kiến, trong đoạn đê dài mấy km, có khoảng hơn ngàn người đứng
tụ tập ở đó.
Phạm Hồng Vũ đứng trên đê lớn, phía dưới chính là cơn hồng thủy đang gào rít quay cuồng, màu nước đục ngầu, nhìn lâu còn có cảm giác hoa mắt
chóng mặt.
Mùa lũ đã ở trong giai đoạn đỉnh điểm, thời gian đến sớm hơn dự đoán, cường độ lũ cũng mạnh hơn so với dự đoán.
Theo báo cáo tình hình của ủy ban phòng lũ quốc gia, đại hồ Sở Nam xuất
hiện một số chỗ bị vỡ đên, một khu thị trấn đều bị nước nhấn chìm, mặt
khác cũng không thiếu nơi nước lũ vượt quá cả đê, xâm nhập vào thị trấn, tổn thất gây ra tạm thời chưa thống kê nổi.
Tin tức này vừa được công bố, huyện Vân Hồ từ trên xuống dưới cũng đều khẩn trương hẳn lên.
Chu Tử Kỳ mặc áo mưa, xắn cao ống quần, đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chỉ huy nhân viên gia cố đê lớn.
Chu Tử Kỳ lần này thật sự sợ hãi. Hôm qua, Huyện ủy chính thức gửi văn
kiện xuống, thông báo phê bình Hoắc Hoa Long trực ban không nghiêm túc, tự ý rời vị trí công tác, đồng thời tuyên bố Hoàng Vĩ Kiệt tạm thay thế chức Bí thư Khu ủy, chủ trì toàn bộ công tác của khu Hòa Bình.
Chu Tử Kỳ biết, cái này là vì Hoắc Hoa Long bị tai nạn xe cộ, gãy mấy dẻ xương sườn, Huyện ủy với tinh thần nhân đạo nên mới không trực tiếp
cách chức của y, ít nhiều vẫn còn lưu lại đường lui cho y. Nếu không thì bây giờ y cũng “toi đời” rồi.
Nhưng việc Hoàng Vĩ Kiệt tạm thay thế chức Bí thư Khu ủy, trên thực tế
cũng đã thuyết minh, Hoắc Hoa Long không có khả năng trở lại khu Hòa
Bình nữa.
Đương nhiên cũng không phải nói Hoàng Vĩ Kiệt thay thế chức Bí thư Khu
ủy thì về sau có thể chính vị được. Tuy nhiên khả năng này cao hơn việc
lấy thân phận của chủ tịch Chủ tịch khu để chủ trì công tác.
Hoàng Vĩ Kiệt cũng có chỗ dựa vững chắc, chứ không phải chỉ là một chủ tịch khu bình thường.
Thay thế chức Bí thư Khu ủy mấy tháng xong, cuối cùng lại không thể
chính vị ngồi lên vị trí đó, Tạ Hậu Minh làm sao mà từ bỏ ý đồ được?
Lại càng không cần phải nói đến việc đề nghị này từ miệng Phạm Hồng Vũ mà ra.
Bất luận là giữa Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh, là hợp tác thật sự hay chỉ là giả vờ, thì trong chuyện này, hai người đều sẽ đồng tâm hiệp lực,
không đến nỗi xảy ra chia rẽ.
Đối mặt với cơn hồng thủy cuồn cuộn, Phạm Hồng Vũ rốt cục cũng đem tấm mặt nạ trong quan trường kéo xuống…
Hoắc Hoa Long chỉ là không ở trong khu một buổi tối, đúng dịp bị Phạm
Hồng Vũ bắt được, thiếu chút nữa còn mất mạng, dù là như thế nhưng cuối
cùng cũng phải nhận thông báo phê bình.
Rất nhiều người đang bàn tán chuyện này, mọi người đều có chung một nhận định, Phạm Hồng Vũ tâm địa quá độc ác, không có chút tình người nào.
Hoắc Hoa Long đã phải năm viện rồi, mà bên này còn kiên trì động đao.
Mọi người đều nói, lãnh đạo như vậy thì đều không thể theo được.
Nhưng nói thì như thế, thực tế, uy vọng của Phạm Hồng Vũ đã lên rồi. Gần như tất cả Bí thư Khu ủy và Chủ tịch khu và thị trấn đều vội vã trở lại cương vị công tác, cho dù là hoàng kim vạn lượng, mỹ nữ đầy phòng thì
cũng không có ai dám lưu luyến.
Chủ tịch huyện đứng ở đê như vậy, tất cả mọi người đều cùng nhau hành động, không ai dám lười biếng.
Chỉ là không ở lại khu trực ban, mà một bí thư Khu quỷ thiếu chút nữa bị mất chức, nếu như vỡ đê thì còn thế nào nữa chứ?
- Chủ tịch huyện, đầu cầu bên kia, e là rất nguy hiểm…
Chỉ chốc lát, Lôi Minh đi lại chỗ Phạm Hồng Vũ, hạ giọng nói.
Thôn Đầu Cầu địa thế trũng, gần 1km đê là số mệnh của cả thôn. Quốc lộ
và đê chống lũ gần nhau, mùa khô Phạm Hồng Vũ đến thôn Đầu Cầu kiểm tra, đê chống lũ ở đây đã bị vỡ nát. Theo Chu Tử Kỳ báo cáo, thì những chỗ
thủng ở đê thôn Đầu Cầu đã được vá lại.
Nhưng lại chỉ được lấp lại bằng bao cát, chỉ ngăn được những cơn lũ bình thường, còn đối với cơn đại hồng thủy này thì quả thật là không an
toàn. Còn những nơi khác cũng tồn tại nhiều tai họa ngầm…
Căn cứ tình báo, đỉnh lũ thứ ba, sẽ ở thời điểm từ tám giờ đến mười giờ tối nay, tấn công chính diện vào Thanh Sơn hồ.
Việc chống lũ giải nguy ở cả khu hồ đều đã trở nên rất khẩn cấp.
Phạm Hồng Vũ hỏi: - Mấy người Đổng Giáo Thụ đâu rồi?
- Bọn họ ở thị trấn. Phạm Hồng Vũ gật đầu, cảm thấy yên tâm, nói: - Cậu bảo với Chủ tịch huyện Ngụy, sau khi trời tối thì không được để bọn họ
lên đê lớn, phải đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.
Chuyên gia Hongkong vạn dặm xa xôi đến Vân Hồ, bảo đảm sự an toàn của họ là nghĩa vụ tối thiểu.
Phó trưởng ban Chỉ huy phòng chống lụt bão Ngụy Thanh Bình, trấn thủ ở
ủy ban nhân dân thị trấn Lô Hoa, tiến hành điều hành toàn diện.
Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, trong công tác chống lũ giải nguy này, Ngụy
Thanh Bình có nhiều kinh nghiệm hơn mình, đối với cán bộ trong huyện
cũng quen thuộc hơn mình. Mặc dù ông ta là cán bộ bản thổ, nhưng Phạm
Hồng Vũ vẫn không chút do dự giao cho Ngụy Thanh Bình điều hành toàn
cục, còn mình cam tâm tình nguyện làm “đội trưởng đột kích”.
Nhiều khi, sự tồn tại của chủ soái chính là sức mạnh tinh thần, chưa
chắc ở mọi phương diện chủ soái đều cao minh hơn các tướng quân.
Phạm Hồng Vũ luôn cho rằng, muốn làm một cán bộ tốt, chủ yếu là phải duy trì ý nghĩ tỉnh táo, có nhận thức rõ ràng đối với những nhân viên quan trọng.
Ít nhất giai đoạn hiện nay, Ngụy Thanh Bình thích hợp với việc điều hành toàn cục hơn hắn.
- Vâng. Lôi Minh đáp ứng một tiếng, nhưng không đi luôn mà cứ đứng vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói: - Có chuyện gì thì cứ nói đi.
Lôi Minh ngẫm nghĩ một chút, nói: - Vâng, Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy,
để an toàn thì bây giờ nên sơ tán toàn bộ thôn dân Đầu Cầu. Nếu chẳng
may xảy ra chuyện gì thì hậu quả cũng sẽ thấp nhất.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói: - Đúng, đề nghị này rất đúng. Cậu về thị trấn
thông báo cho Chủ tịch huyện Ngụy nhé, tôi sẽ đi đến thôn Đầu Cầu ngay.
- Vâng! Lôi Minh lúc này mới xoay người bước đi.
Xe của Lôi Minh vừa đi không lâu thì lại có ba chiếc xe khác lại đi đến.
Chu Tử Kỳ liền kêu lên: - Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Lục đến.
Xe con đi đầu chính là xe việt dã số 1 của Lục Cửu, phía sau xe của Lục
Cửu là một chiếc Santana việt dã. Mưa quá to, không nhìn thấy biển số
bao nhiêu.
Phạm Hồng Vũ và Chu Tử Kỳ liền đi nhanh đến đón.
Đi lại gần, Phạm Hồng Vũ không khỏi giật mình, xe Satana này chính là xe của Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Hạ Vân.
Hạ Vân tự mình đến thị trấn Lô Hoa?
- Trưởng ban Hạ, mời!
Lục Cửu nhảy xuống xe, xoay người đón tiếp Hạ Vân.
Hạ Vân và Lục Cửu đều mặc áo mưa.
- Xin chào Trưởng ban Hạ. Phạm Hồng Vũ vội đi đến, bắt tay chào hỏi Hạ Vân.
Hạ Vân liền nói: - Chủ tịch huyện Phạm, vất vả rồi. Tôi nhận sự ủy thác
của Bí thư Đàm và Chủ tịch thành phố Quách, đến Vân Hồ thăm mọi người.
Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ chống lũ rất nặng nề, tất cả mọi
người cũng phải vất vả.
Trong thời khắc mấu chốt, lãnh đạo thành phố cũng không thể nhàn rỗi, theo lệ thường thì ít nhất cũng phải tỏ thái độ như vậy.
- Cảm ơn Trưởng ban Hạ, cảm ơn Thành ủy quan tâm, hoan nghênh Trưởng ban Hạ đến chỉ đạo công tác.
Phạm Hồng Vũ nói.
Hạ Vân mỉm cười gật đầu. Lúc này chiếc xe việt dã phía sau cũng mở ra,
một bóng người màu hồng nhảu xuống, Phạm Hồng Vũ lại chấn động.
Người mặc áo mưa màu hồng này khuôn mặt tròn tròn, hai má trắng nõn…còn
không phải là phóng viên báo tỉnh Bành Na hay sao? Còn một người khác
mặc áo mưa màu đen, ôm máy ảnh chính là đồng nghiệp của Bành Na.
Sao Bành Na lại đến đây?
Không phải nói cô đừng đến đây sao? Bành Na bước thấp bước cao đi đến, kêu lên: - Chủ tịch huyện Phạm, xin chào.
- Phóng viên Bành, em cũng đến à?
Phạm Hồng Vũ nói, trong mắt hiện lên vẻ trách cứ.
Không biết chỗ này nguy hiểm lắm sao?
Bành Na vội nói: - Tòa soạn sắp xếp nhiệm vụ, đưa tin toàn diện về công
tác chống lũ này. Hiện tại ban tin tức bọn em đều phải chia ra bảy tám
đường, đến từng nơi để đưa tin. Em được phân công đến đây.
Vân Hồ là huyện có đường đê rộng lớn, là một trong những nơi trọng điểm, cho nên được báo tỉnh chú ý cũng là điều đương nhiên.
Bành Na còn nói thêm: - Nhiệm vụ cấp bách, nên chưa thông báo cho huyện mà đến đây luôn