Lời đồn này,
Tạ Hậu Minh lần này không những chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp
luật phải mất đi, mà khả năng đến chức Phó Bí thư Huyện ủy cũng có thể
không giữ được, trên thành phố đã tính toán để ông ta rời khỏi bộ máy
Huyện ủy, an tâm làm công tác Hội đồng nhân dân.
Ý tứ này nói cách khác, Tạ Hậu Minh phải lui về tuyến hai sớm.
Ai bảo ông ta đối nghịch với thư ký của Chủ tịch tỉnh cơ chứ?
Cũng không biết tại sao lại truyền ra tin tức như vậy. Có lẽ, chính là
căn cứ vào thân phận của Phạm Hồng Vũ, mới có tin đồn như vậy.
Hiệu suất công tác của Hạ Vân rất cao, một buổi chiều, đã hoàn thành quy trình khảo sát cán bộ. Lục Cửu liền đại diện Huyện ủy, mời trưởng ban
Hạ ở lại Vân Hồ vài ngày, chỉ điểm một số công tác của huyện. Đây cũng
là điều nên làm.
Hạ Vân khéo léo từ chối, nói là phải về ngay để báo cáo với Bí thư Đàm, Bí thư Trịnh.
Cô là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy, Đàm Khởi Hoa và Trịnh Mỹ Đường đều là lãnh đạo quản lý công tác cán bộ, lời này rất khéo léo. Về phần Chủ
tịch thành phố Quách, Trưởng ban Hạ không nhắc đến.
Vì thế Lục Cửu sắp xếp tiệc rượu ở nhà khách Vân Hồ, để tiễn chào Trưởng ban Hạ.
Lần này, Hạ Vân không từ chối. Cũng đã đến giờ ăn cơm, từ Vân Hồ về
thành phố cũng mất chừng một tiếng đường xe, không thể để thư ký và lái
xe nhịn đói trở về được. Hơn nữa, cũng phải để thể diện cho đồng chí ở
Vân Hồ.
Buổi tiệc này, Tạ Hậu Minh không tham gia.
Tạ Hậu Minh là người có sĩ diện cao, hơn nữa nếu ông ta tham gia buổi tiệc, e rằng không khí của buổi tiệc cũng sẽ rất nặng nề.
Trên thực tế, Hạ Vân chưa rời khỏi Vân Hồ, Tạ Hậu Minh đã đi thành phố rồi.
Không còn nghi ngờ, lời đồn đại kia ông ta cũng đã nghe được.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật không giữ được thì cũng thôi, nhưng chức Phó Bí thư huyện ủy thì nhất định phải giữ. Nếu không còn chức này nữa, thì không khác gì Tạ Hậu Minh bị đẩy ra ngoài bộ máy của huyện Vân Hồ một cách triệt để, sau này những việc trọng đại của huyện, ông ta sẽ không có quyền lên tiếng.
Tạ Hậu Minh bất cứ thế nào cũng không thể chấp nhận điều này được.
Buổi tiệc này tương đối mà nói, khá là đơn giản. Sự đơn giản này, không
phải là nói món ăn không ngon, rượu không cao cấp. Mà là nghiêm khắc
khống chế khách mời, ngay cả trong bộ máy Huyện ủy, mấy vị Phó Chủ tịch
huyện không nằm trong Thường vụ cũng không được mời.
Để phô trương lãng phí quá, Hạ Vân không thích.
Khoảng chừng hơn một giờ, bữa tiệc kết thúc, mấy đồng chí trong bộ máy
Huyện ủy tiễn Trưởng ban Hạ rời khỏi nhà khách. Khoảng hơn mười phút
sau, chiếc Toyota treo biển số 1 của huyện Vân Hồ chậm rãi chạy ra khỏi
đại viện Huyện ủy.
Có rất ít người biết Bí thư Lục đi nơi nào, nhưng Phạm Hồng Vũ thì có thể đoán được.
Lục Cửu nhất định là đi thành phố.
Thậm chí, mục tiêu mà Bí thư Lục đi lần này, cũng giống với Tạ Hậu Minh.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không thèm để ý, chậm rãi đi về phòng ở của mình.
- Chủ tịch huyện đã về rồi ạ?
Trâu Nguyện vẫn còn chưa đi, đang cẩn thận thu dọn phòng. Phải nói rằng, Trần Hà tìm được người bảo mẫu này quá ‘đạt tiêu chuẩn’. Phòng của Phạm Hồng Vũ lúc nào cũng được dọn sạch sẽ, không ăn cắp giờ làm, hàng ngày
đều dọn dẹp một lần.
Thông thường mà nói, Trâu Nguyệt đều đợi Phạm Hồng Vũ về nhà rồi mới đi. Nếu Phạm Hồng Vũ họp, về rất muộn thì cô sẽ chờ đến khoảng tám rưới
tối. Thật ra Phạm Hồng Vũ không yêu cầu cô làm như vậy, nhưng Trâu
Nguyệt là người thật thà, yêu cầu đối với mình, luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Qua thời gian ngắn tiếp xúc, Trâu Nguyệt cũng dần hiểu tính cách của
Phạm Hồng Vũ, không hề khó tính chút nào, ngược lại tính cách của hắn
rất thoải mái.
Trâu Nguyệt vội rót trà cho hắn, cũng là dùng cốc sứ. Thấy Phạm Hồng Vũ
thích dùng cốc sứ uống trà, Trần Hà liền tặng cho hắn một cái, để hắn
dùng ở nhà.
Có liên quan đến tin đồn giữa Trần Hà và Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ cũng mơ
hồ nghe được một ít. Từ khi hắn đến nhậm chức đến giờ, có không ít cán
bộ chủ động đến thăm hắn. Một phần là có qua có lại mới toại lòng nhau,
ví dụ như mấy vị trợ thủ của ủy ban huyện, một số người phụ trách của
các đơn vị…Tân Chủ tịch huyện đến nhậm chức, đến thăm hỏi một chút cũng
là lễ tiết cơ bản nên có. Những bộ phận khác, lại là số cán bộ bất mãn,
do bị Lục Cửu và Tạ Hậu Minh ghẻ lạnh, không cam lòng, muốn tìm dến tân
Chủ tịch huyện để thử vận may.
Phạm Hồng Vũ rất khách khí tiếp đãi những nhân vật này, nói chuyện phiếm cùng bọn họ.
Bất luận là những cán bộ này xuất phát từ mục đích nào mà đến, ít nhất
đây cũng là cách để hiểu biết một số tình hình của huyện Vân Hồ. Lôi
Hồng và hắn tạm thời vẫn còn đang thời kỳ ly hợp, còn chưa được tính là
cấp dưới tri tâm, một số tin tình báo “cơ mật”, tạm thời chưa thể tin
được lời báo cáo của Lôi Hồng. Lý Văn Hàn rất cung kính với hắn, nhưng
lại lộ ra vẻ ngăn cách, những lần gặp mặt riêng cơ bản đều là báo cáo
công tác, rất ít nói chuyện ngoài công việc.
Đến cái tuổi này của Lý Văn Hàn rồi, cũng được coi là lão giang hồ,
trước khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, ông ta tuyệt đối sẽ không giao
tâm với Phạm Hồng Vũ. Đương nhiên, tình hình này, bắt đầu từ ngày hôm
nay sẽ nảy sinh thay đổi. Bất luận là trong lòng Lý Văn Hàn nghĩ như thế nào, thì ít nhất cán bộ toàn huyện đều coi Lý Văn Hàn là tâm phúc của
Chủ tịch huyện Phạm. Trước khi Phạm Hồng Vũ hoặc Lý Văn Hàn rời khỏi Vân Hồ, thì “quan hệ lệ thuộc” này sẽ không thay đổi.
Đa số thời điểm, những cán bộ đến “báo cáo, thổ lộ tình cảm” với Phạm
Hồng Vũ, Chủ tịch huyện Phạm đều nghe nhiều nói ít, nhưng thật ra vẫn có sự uy nghiêm của một Chủ tịch huyện.
Cũng có một số cán bộ “cấp thấp” lúc nói chuyện cũng thần bí nói ra quan hệ giữa Bí thư Lục và Chủ nhiệm Trần, tuy rằng rất mịt mờ, nhưng ý tứ
lại rất rõ ràng, là muốn nhắc nhở Chủ tịch huyện Phạm phải “đề phòng”
Chủ nhiệm Trần, người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói Chủ tịch huyện tiền nhiệm cũng đã bị cô cho một vố rất đau, Chủ tịch huyện Phạm nhất
định không được để vẻ bề ngoài của Trần Hà làm mê hoặc.
Những cán bộ này, bình thường đều là muốn thông qua phương thức này để bày tỏ lòng thành của mình với Chủ tịch huyện Phạm.
Chỉ cần nói đến chủ đề này, Phạm Hồng Vũ lập tức sẽ trở nên nghiêm túc,
vẻ mặt tỏ ra không hài lòng, nói những cán bộ này không được nói xằng
nói bậy, châm ngòi thị phi.
Không phải Phạm Hồng Vũ không muốn biết chuyện giữa Trần Hà và Lục Cửu,
nhưng chuyện như vậy không phải bất cứ người nào cũng có thể nói trước
mặt hắn được.
Nếu Phạm Hồng Vũ cũng cười híp mắt mà nghe, mà lọt đến tai Lục Cửu, thì
Chủ tịch huyện Phạm sẽ trở thành loại người như thế nào chứ?
Dù là như thế, nhưng từ những lời vụn vặt mà những cán bộ này nói ra,
Phạm Hồng Vũ vẫn nắm được một số tin tức, dường như rất nhiều cán bộ đều cảm thấy quan hệ giữa Lục Cửu và Trần Hà không bình thường, nhưng chỉ
dừng lại ở mức độ phỏng đoán mà thôi, còn có đúng hay không thì tạm thời chưa thể biết được.
Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định làm rõ bằng được mới thôi.
Cho dù giữa bọn họ có chuyện như vậy, thì cũng không làm cản trở đến
việc phối hợp giữa hắn và Trần Hà. Thậm chí Trần Hà giới thiệu Trâu
Nguyệt làm bảo mẫu, Phạm Hồng Vũ cũng không thấy điều gì không ổn cả.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên xem đồng hồ, dùng điều khiển mở TV ra, chương
trình thời sự đã chiếu được một lúc, nhưng không sao, buổi tối hắn xem
lại cũng được.
- Chủ tịch huyện, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây…lúc chiều
tôi có làm chút cá hảo để trong tủ lạnh, Chủ tịch huyện buổi sáng nếu có thời gian thì làm nóng lại ăn nhé.
Trâu Nguyệt đứng trước ghế sô pha, “xin chỉ thị”.
- Được, vất vả chị rồi, chị Trâu.
Phạm Hồng Vũ vẫn rất khách khí đối với Phạm Hồng Vũ, khẽ cười nói.
- Ấy, Chủ tịch huyện đừng khách khí, làm bảo mẫu thế này thật quá dễ dàng, rảnh không à…
Trâu Nguyệt cười nói.
Phạm Hồng Vũ an tâm xem TV.
Xong chương trình thời sự, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Phạm Hồng
Vũ thoáng nhìn, cửa phòng thật ra vẫn khép hờ, Trâu Nguyệt vừa rồi đi về vẫn chưa đóng chặt.
- Ai thế?
- Chủ tịch huyện, là tôi…
Ngoài cửa, truyến đến giọng nói của Lý Văn Hàn.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Mời vào.
Cửa phòng mở ra, Lý Văn Hàn thò đầu vào trước, vẻ mặt tươi cười, ánh mắt nhìn qua một lần, thấy phòng khách chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ, mới
đẩy cửa đi vào, lưng ông ta hơi khom, trong tay cầm một gói to. Nhìn bộ
dạng của ông ta, bên trong chắc là quà cáp gì đó.
- Chủ tịch huyện…
Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ một tháng, không phải không có cán bộ nào tặng
quà cho hắn, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thành công. Chủ tịch
huyện Phạm mỉm cười, nhìn cán bộ đó, rồi lại nhìn quà tặng là cán bộ đó phải ngoan ngoãn xách quà về.
Quan uy chân chính, không nhất thiết phải lộ qua lời nói.
Lý Văn Hàn không phải lần đầu đến thăm hắn, nhưng là lần đầu mang quà đến đây.
Bất kể nói thế nào, Phạm Hồng Vũ hiện tại chính là “ân chủ” của ông ta,
lễ tiết cơ bản này, không thể bỏ qua được. Bằng không, ai cũng sẽ chê
cười ông ta, sống tới nửa đời người rồi, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu.
- Vâng. Lý Văn Hàn thấy Phạm Hồng Vũ không tỏ ra không hài lòng, mời an tâm ngồi xuống, rồi rút bao Thanh Sơn Vương ra mời Phạm Hồng Vũ, rồi
châm thuốc cho hắn. Động tác rất lưu loát, vô tình, quan hệ giữa hai
người bọn họ được kéo lại rất gần.
Cái gọi là cấp trên cấp dưới hợp ý, không nhất định là người làm cấp
dưới hiểu hay không hiểu chuyện, có thể nắm được tiết tấu hay không, thì việc tạo ra một không khí tốt đẹp cũng rất quan trọng.