Nhưng điều mà Lục Cửu không nghĩ tới lại còn ở phía sau.
Lý Văn Hàn lúc này làm ra quyết tâm, cách ly thẩm tra Cát Đại Tráng đã
là ngày thứ tư, rồi bảo Vương Quân chính thức đem tài liệu về Cát Đại
Tráng trình lên Ủy ban Kỷ luật huyện. Cát Đại Tráng là cán bộ cấp phó
phòng, tổ kiểm tra kỷ luật muốn áp dụng biện pháp cưỡng chế, nhất định
phải có được sự đồng ý của Ủy ban Kỷ luật huyện.
Đương nhiên, tài liệu đồng dạng cũng trình lên Đảng ủy công an huyện.
Tạ Hậu Minh làm ra phản kích rất cứng rắn, lập tức đến phòng công an
huyện, mời dự họp Đảng ủy. Trong cuộc họp, vấn đề của Cát Đại Tráng thì
tránh đi, trực tiếp hỏi về vấn đề chọn người kế nhiệm chức đồn trưởng
Thập Nguyên.
Lý Văn Hàn có một người muốn đề cử. Phải nói, Lý Văn Hàn đã suy xét đến
cảm nhận của Tạ Hậu Minh, người được đề cử điều kiện đều rất ưu tú, làm
người chính trực, và cũng không phải là thân tín của Lý Văn Hàn.
Tạ Hậu Minh không nói hai lời, lập tức phủ định ngay. Theo sau chỉ định
một đồn trưởng mới, có quan hệ vô cùng mật thiết với ông ta, nghe nói
còn có chút quan hệ thân thích. Tạ Hậu Minh quản lý hệ thống công an
huyện Vân Hồ đã mười năm, “môn sinh, bạn cũ” nhiều không kể xiết.
Lý Văn Hàn lúc ấy liền im lặng.
Đến lúc này, mâu thuẫn giữa Lý Văn Hàn và Tạ Hậu Minh đã hoàn toàn công khai.
Những thành viên đảng ủy của phòng công an lập tức không biết nên theo
ai. Một người là Bí thư Đảng ủy công an, ông chủ lớn; một người là
Trưởng phòng, thượng cấp chính quản. Mâu thuẫn như vậy, mọi người thực
không biết nên như thế nào cho tốt. Một nan đề như vậy trước kia chưa
từng xuất hiện qua ở phòng công an huyện. Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn từ
trước đến nay phối hợp rất ăn ý.
Bổ nhiệm một vị đồn trưởng mới, cần đảng ủy phòng công an thảo luận qua.
Trải qua thời gian ngắn ngủi, đại đa số ủy viên Đảng ủy đã làm ra quyết định, tỏ thái độ ủng hộ quyết định của Bí thư.
Lựa chọn này cũng không khó lắm.
Dù sao cũng chỉ có Tạ Hậu Minh mới có thể quyết định Ủy viên Đảng ủy
công an đi hay ở, Lý Văn Hàn thì không thể. Lý Văn Hàn hiện tại công
nhiên đối nghịch với Tạ Hậu Minh, cũng không biết ông ta có thể làm được chức Trưởng phòng công an huyện này bao lâu nữa.
Duy chỉ có hai gã Ủy viên Đảng ủy công an là không tỏ thái độ. Ngoại trừ bản thân Lý Văn Hàn, còn có Phó bí thư Đảng ủy kiêm Tổ trưởng tổ kiểm
tra kỷ luật Vương Quân. Đối với Tạ Hậu Minh đề nghị, hai người họ vẫn
bảo lưu ý kiến.
Tạ Hậu Minh cười lạnh một tiếng rồi tuyên bố tan họp, lập tức đứng dậy,
sải bước ra ngoài, cũng không nhìn Lý Văn Hàn và Vương Quân một cái.
Những Ủy viên Đảng ủy khác ngơ ngác nhìn nhau, rồi một đám đứng dậy
theo, rất nhanh rời khỏi phòng họp. Lúc này chỉ còn lại hai người Lý Văn Hàn và Vương Quân.
Lý Văn Hàn chậm rãi móc thuốc lá, đưa cho Vương Quân một điếu, trên mặt hiện lên nụ cười khổ.
Vương Quân tiếp nhận, cũng không đốt thuốc. Thật lâu sau, hừ một tiếng, nói:
- Trưởng phòng, tôi thật sự nghĩ không ra.
- Không nghĩ ra?
Lý Văn Hàn đang chuẩn bị đốt thuốc, nghe vậy liền liếc mắt nhìn y.
- Đúng, chính là nghĩ không ra. Chúng ta làm gì sai sao? Cát Đại Tráng
chính là tên khốn kiếp. Vấn đề của y nghiêm trọng như vậy, vì sao không
cho chúng ta điều tra? Tiếp tục như vậy, phòng công an chúng ta trong
suy nghĩ của quần chúng còn có uy tín gì nữa? Phòng công an huyện không
phải là nhà riêng của ai.
Vương Quân tức giận nói, gân xanh nổi lên.
Lý Văn Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, không lên tiếng.
Ông ta biết Vương Quân nói rất đúng. Vương Quân cũng là công an kỳ cựu, ở phòng công an huyện Vân Hồ công tác không phải một năm hai năm. Tạ Hậu
Minh dùng người không khách quan, một tay che trời, chứ không phải chỉ
mỗi ngày hôm nay. Chỉ là hôm nay, Tạ Hậu Minh thật sự quá đáng, chẳng
khác gì trước mặt mọi người tát cho ông hai cái tát. Một Phó bí thư, một Trưởng phòng, ngay trước mặt mọi người mặt mũi bị lột sạch, bảo Lý Văn
Hàn và Vương Quân làm sao mà lãnh đạo công việc trong phòng công an
huyện nữa chứ.
- Vương Quân, nhịn một chút đi.
Lý Văn Hàn chậm rãi hút thuốc, nhẹ nhàng nói.
- Nhịn? Phải nhịn tới khi nào?
Vương Quân nổi giận đùng đùng.
Lý Văn Hàn đang chuẩn bị nói chuyện, máy nhắn tin bên hông lập tức vang
lên. Ông ta cầm lấy, vừa thấy thì lập tức nhảy dựng, rồi hướng đến phòng họp có máy điện thoại, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
- Chủ tịch huyện!
Điện thoại vừa thông, Lý Văn Hàn kính cẩn chào hỏi.
Không thể nghi ngờ, đầu dây bên kia là Phạm Hồng Vũ.
Vương Quân liền mở to hai mắt nhìn.
Nghe giọng điệu này, Lý Văn Hàn và Phạm Hồng Vũ quan hệ không tầm
thường, giống như thần thái trước kia khi Lý Văn Hàn nói chuyện với Trần Hà.
- Trưởng phòng Lý, hiện tại có thời gian không? Nếu có thì cùng tôi đến
bệnh viện Nhân dân huyện thăm hỏi ba viên chức nông trường Triều Dương
đang bị thương.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.
Lý Văn Hàn vội vàng nói:
- Được, Chủ tịch huyện, tôi lập tức tới ngay.
- Không cần, tôi sẽ xuất phát ngay, chúng ta gặp nhau ở cửa.
- Vâng!
Lại nói thêm vài câu khách khí, Lý Văn Hàn lúc này mới cúp điện thoại, nói với Vương Quân:
- Lão Vương, đi theo tôi đến bệnh viện.
- Đến bệnh viện?
Vương Quân hơi không hiểu ra sao cả.
Lý Văn Hàn nhanh chóng bước ra bên ngoài, nói:
- Đúng, đến bệnh viện Nhân dân huyện. Chủ tịch huyện Phạm muốn thăm ba
viên chức bị thương của nông trường Triều Dương, muốn chúng ta cùng đi.
Vương Quân gắt gao đi theo đằng sau, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì:
- Là Chủ tịch huyện Phạm?
Lý Văn Hàn dưới chân hơi dừng lại, liếc mắt nhìn y một cái, gật đầu đầy thâm ý.
Vương Quân lập tức hiểu ngay, trong lòng kinh ngạc không ngờ.
Không ngờ, Lý Văn Hàn bỗng nhiên chống đối Tạ Hậu Minh, đứng đằng sau
hóa ra là Chủ tịch huyện mới tới. Khó trách Lý Văn Hàn lại thay đổi như
vậy.
Sau khi kinh ngạc, Vương Quân tâm trạng lại có chút bất an.
Tạ Hậu Minh là địa đầu xà ở Vân Hồ, thâm căn cố đế, các loại quan hệ rắc rối khó gỡ. Chủ tịch huyện còn trẻ tuổi như vậy, đáng tin sao?
Chỉ có điều trong lúc này, Vương Quân cũng không có lựa chọn nào khác.
Hôm nay trong cuộc họp, y không tỏ thái độ ủng hộ ý kiến của Tạ Hậu
Minh, chính là đã đắc tội với Tạ Hậu Minh. Ngoại trừ đi theo Lý Văn Hàn, còn có một con đường nào khác sao?
Rất nhanh, chiếc Nissan rời khỏi trụ sở phòng công an huyện.
Phạm Hồng Vũ nói gặp mặt ở cổng bệnh viện, Lý Văn Hàn bất kể thế nào
cũng phải đến sớm hơn Phạm Hồng Vũ. Để cho Chủ tịch huyện ở cổng bệnh
viện chờ ông ta còn còn có ý nghĩa gì chứ?
Thị trấn Vân Hồ lớn như vậy, chiếc Nissan vài phút liền lái đến cổng
bệnh viện huyện. Lý Văn Hàn lấy tiền, bảo lái xe lập tức đi mua một ít
hoa quả. Nếu là đến thăm các viên chức bị thương của nông trường, điều
này cơ bản phải có. Hai tay trống trơn cũng thật là khó coi.
Bên này chuẩn bị xong quà thăm hỏi thì một chiếc Nissan treo giấy phép số 2 cũng đã lái đến.
Lý Văn Hàn và Vương Quân vội vàng tiếp đón.
Phạm Hồng Vũ từ trong xe bước xuống, thông tín viên vừa mới nhậm chức Lôi Minh đi phía sau, trong tay mang theo một ít quà.
- Chủ tịch huyện!
Lý Văn Hàn tiến lên kêu một tiếng.
Phạm Hồng Vũ vừa mới tới. Mỗi lần ông ta nói chuyện với Phạm Hồng Vũ đều phải dùng những từ nịnh hót. Nhưng hiện tại thì ngày càng giản lược
hơn.
Nếu đã quyết định đi theo Phạm Hồng Vũ, những lời nịnh hót không nên nói quá nhiều.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Vương Quân.
Lý Văn Hàn vội giới thiệu:
- Chủ tịch huyện, vị này là đồng chí Vương Quân.
Chỉ giới thiệu tên, không giới thiệu chức vụ.
Vương Quân lập tức ý thức được, Lý Văn Hàn đã sớm trước mặt Phạm Hồng Vũ đề cập tới y. Vì sao phải nhắc tới y, hơn phân nửa cũng là bởi vì Lý
Văn Hàn phái y dẫn đội đến kiểm tra Thập Nguyên. Vì sao phải phái y đến
Thập Nguyên, Lý Văn Hàn đã cố ý hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo?
Hóa ra Lý Văn Hàn thật sự là đã tìm minh chủ khác rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, chủ động hướng Vương Quân vươn tay nói:
- Đồng chí Vương Quân, xin chào!
- Chủ tịch huyện, xin chào.
Vương Quân còn có điểm kích động, cầm tay Phạm Hồng Vũ lay động không
ngừng, lại khẽ cúi đầu. Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức được mười ngày, đây
là lần đầu tiên Vương Quân được đối diện gặp gỡ vị Chủ tịch huyện truyền kỳ.
- Trưởng phòng Vương, đã sớm nghe qua Trưởng phòng Lý nói về anh. Anh
chính là Bao Công, chấp pháp công chính, thiết diện vô tư.
Phạm Hồng Vũ cười, ca ngợi một câu.
Vương Quân chức vụ chính thức là Phó chính trị viên phòng công an, Phó
bí thư Đảng ủy kiêm Tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật. Tuy nhiên, bình
thường gặp mặt cũng chỉ gọi y là Trưởng phòng Vương. Chính trị viên
Vương xưng hô như vậy thì dường như không đủ phong cách. Sau này, Chính
trị viên sẽ bị Chính ủy thay thế.
Vương Quân kích động nói:
- Không dám nhận, đó là Trưởng phòng Lý đã khích lệ tôi. Tôi chỉ làm tốt công tác của mình mà thôi, khiến Chủ tịch huyện chê cười.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nói:
- Nếu mỗi cán bộ chúng ta đều làm tốt công tác của mình, vậy thì việc xây dựng đội ngũ cán bộ có thể nâng cao một bước rồi.
- Vâng, chính là Chủ tịch huyện nhìn xa trông rộng.
Tại cổng bệnh viện Nhân dân huyện, người đến người đi, ngựa xe như nước, náo nhiệt thật sự. Hai người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đứng cúi
đầu trước một chàng thanh niên, miệng gọi Chủ tịch huyện khiến nhiều
người tò mò, chỉ trỏ, vẻ mặt hưng phấn.
- Đi thôi, chúng ta đi thăm các công nhân bị thương. Đến đây nhiều ngày
như vậy, tôi đây là Bí thư nông trường mà còn chưa đi thăm được họ nữa.
Lập tức Lý Văn Hàn và Vương Quân vây quanh Phạm Hồng Vũ, hướng tòa nhà bệnh viện đi tới.
Dọc theo đường đi, Lý Văn Hàn lời ít ý nhiều mà báo cáo tình huống cuộc
họp Đảng ủy vừa rồi. Tạ Hậu Minh hống hách tất nhiên là một chữ cũng
không bỏ qua.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Đồng chí Tạ Hậu Minh tác phong công tác thật cứng rắn. Tuy nhiên,
trong hệ thống pháp luật, tôi thấy nên phát huy tác phong mới. Tổng là
người độc đoán, chỉ cần một quyết định sai lầm thì sẽ khiến cho công tác bị tổn thất. Trưởng phòng Lý, vấn đề này về sau, anh nhất định phải chú ý, không cần phải võ đoán.
- Vâng, đúng vậy, Chủ tịch huyện.
Lý Văn Hàn liên thanh đáp ứng, cỗ uất khí trong lòng lập tức trở nên dịu xuống. Xem ra, Chủ tịch huyện hứa hẹn vẫn còn hữu hiệu.
Vương Quân âm thầm giật mình.
Nghe ý tứ trong lời của Phạm Hồng Vũ, Lý Văn Hàn tương lai còn có thể tiến thêm một bước?