Lý Văn Hàn vội ngồi thẳng người, giọng điệu quyết tâm nói: - Trưởng
phòng Lưu cứ yên tâm, đơn vị khác thì tôi không dám cam đoan, nhưng công an huyện Vân Hồ thì sẽ trăm phần trăm phối hợp với Chủ tịch huyện Phạm
để làm tốt công việc này, hóa giải mâu thuẫn giữa Vân Hồ và nông trường
Triều Dương.
Lưu Bân gật đầu, hơi dựa người vào ghế.
Phạm Hồng Vũ nói chen vào: - Trưởng phòng Lưu, theo tình hình tôi được
biết, công an huyện Vân Hồ mấy năm nay được cải thiện đáng kể. Bỏ qua
chuyện mâu thuẫn giữa Vân Hồ và nông trường Triều Dương, vừa rồi anh
cũng nói, đây là do lịch sử tạo thành, không nên tính trên đầu trưởng
phòng Lý. Luận sự, công an huyện dưới sự lãnh đạo của trưởng phòng Lý,
đã làm được không ít việc, tình hình trị an được cải thiện rất lớn…Thời
điểm năm 83, trưởng phòng Lý công tác ở đội trị an, dũng cảm tiến lên,
bắt được rất nhiều tội phạm…
Lại một điều bất ngờ nữa.
Lý Văn Hàn vội khom lưng trước Phạm Hồng Vũ, đầy cảm kích nói: - Chủ
tịch huyện Phạm quá khen, đây là trách nhiệm của công an mà, tội phạm có hung ác hơn nữa thì cũng phải bắt.
Lý Văn Hàn thật sự không ngờ Phạm Hồng Vũ sẽ nói giúp mình trước mặt Lưu Bân như vậy, hơn nữa lại còn nhắc đến chuyện nghiêm trị năm đó. Lý Văn
Hàn làm công an cả đời, điều khiến ông ta cảm thấy đắc ý nhất, không
phải là mấy năm làm trưởng công an huyện, mà là vụ năm 83, bản thân mình đấu tranh anh dũng, bắt được nhiều tên tội phạm.
Vì có thành tích xuất sắc, năm đó Lý Văn Hàn được vinh doanh toàn
tỉnh…lúc đó Giám đốc công an tỉnh là Đoàn Thần Hân tự tay hắn huy hiệu
lên ngực cho ông ta.
Những lời này của Phạm Hồng Vũ, như gãi đúng chỗ ngứa của Lý Văn Hàn.
Lưu Bân mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tình hình này tôi cũng đã
được nghe nói. Thật ra hôm qua Bí thư còn đề cập đến trưởng phòng Lý.
- Hả?
Lý Văn Hàn chấn động, hai mắt tròn xoe.
Điều này sao có thể?
Đoàn Thần Hân còn nhắc tới Lý Văn Hàn?
Lưu Bân liếc nhìn ông ta, cười nói: - Trưởng phòng Lý, cái này cũng
không có gì kỳ lạ cả. Bí thư Đoàn có trí nhớ rất tốt, người trẻ chúng
tôi còn không theo kịp.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Trưởng phòng Lưu, Bí thư Đoàn sao lại nhắc đến
trưởng phòng Lý vậy? Nếu không có gì bí mật thì anh có thể nói cho mọi
người một chút không?
Lời này chẳng khác nào nói cho Lý Văn Hàn nghe. Nếu Lưu Bân chủ động nói ra chuyện này, thì chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề quy định bảo mật ở đây.
Lý Văn Hàn chăm chú nhìn Lưu Bân.
Ông ta thật sự muốn nghe xem, rốt cuộc Đoàn Thần Hân đánh giá mình như thế nào.
Lưu Bân cười cười, nố: Hôm qua tôi đưa bản thảo cho Bí thư Đoàn, chính
là bản mà hôm nay ông dùng trên hội nghị. Bên trong có một đoạn, có liên quan đến Vân Hồ. Bí thư Đoàn đọc đến đoạn này, nói rằng: Lý Văn Hàn sao lại như vậy? Năm đó là anh hùng lập được công lớn, tôi đã đích thân
trao thưởng cho anh ta. Tại sao sau khi trở thành trưởng công an huyện,
lá gan càng ngày càng nhỏ đi như vậy, gặp việc phạm pháp cũng không dám
quản? - Trưởng phòng Lý, năm đó ông lập được công, là Bí thư Đoàn đích
thân trao thưởng cho ông đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lý Văn Hàn vừa vui mừng vừa hổ thẹn, thiếu chút nữa thì chảy cả nước mắt.
- Năm đó tôi lập được nhị đẳng công, Bí thư Đoàn khi đó là giám đốc sở
Công an, trong lễ tuyên dương toàn tỉnh, Bí thư Đoàn đích thân gắn huy
hiệu cho tôi. Không ngờ Bí thư Đoàn có trí nhớ tốt như vậy, còn nhớ đến
tôi…thật hổ thẹn, tôi thật sự đã phụ lại sự kỳ vọng của Bí thư Đoàn…
Bành Na bỗng nhiên nói chen vào: - Trưởng phòng Lý, vì sao lại thế chứ?
Ông là trưởng công an huyện, ở huyện có mấy tên phạm pháp, sao không bắt chúng lại.
Bành Na mặc dù là phóng viên báo tỉnh, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ,
trong mắt Lý Văn Hàn cô chỉ là một đứa trẻ, cho nên câu hỏi như vậy
không có vấn đề gì cả.
Lý Văn Hàn không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: - Phóng viên Bành nói đúng, bọn tội phạm nên bắt lại hết.
Lưu Bân chính sắc nói: - Trưởng phòng Lý, có lẽ ông không rõ ràng, Bí
thư Đoàn và lãnh đạo sở tỉnh luôn kỳ vọng vào ông. Về việc đề bạt ông từ năm ngoái, lãnh đạo sở tỉnh cũng đã phê duyệt. Chủ yếu là lãnh đạo
thành phố các ông, cho rằng tình hình trị an ở huyện Vân Hồ chưa tốt,
cho nên cứ để lại đã, để tạo cho ông chút áp lực, ha ha, có áp lực thì
mới có động lực mà.
Lời này của Lưu Bân thật ra giống hệt như lời của vị phó trưởng phòng ở sở tỉnh ngày hôm qua.
Lý Văn Hàn có chút bất đắc dĩ nói: - Trưởng phòng Lưu, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Đoàn và lãnh đạo tỉnh đối với tôi, dù gì cũng là
tại tôi công tác không tốt, khiến lãnh đạo tỉnh thất vọng.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói: - Trưởng phòng Lưu, cá nhân tôi cho rằng,
việc đề bạt lãnh đạo công an huyện Vân Hồ cứ kéo dài như vậy cũng không
phải là cách hay. Theo tôi được biết, ba khu chín huyện của của Tề Hà,
tất cả đều được thăng cấp, chỉ có Vân Hồ là bị giữ nguyên. Cái này thật
sự là lợi bất cập hại. Cấp bậc của công an không thể đi lên, sẽ ảnh
hưởng đến khí thế của toàn bộ cơ quan, cũng sẽ cổ vũ cho bọn tội phạm.
Vấn đề này cần phải giải quyết. Chủ nhiệm Tạ Hậu Minh có uy vọng cao
trong hệ thống chính trị pháp luật. Quan trọng là ông ấy tuổi tác quá
lớn, hai năm nữa là phải về hưu theo quy định. Hiện tại ông ấy vẫn kiêm
chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. Nếu như nhất định phải đợi
ông ấy về hưu rồi mới bàn giao thì cũng gây khó khăn cho đồng chí tiếp
nhận vị trí này trong việc nắm toàn cục diện…
Lý Văn Hàn tim đập thình thịch, ánh mắt nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, có vẻ không dám tin.
Đây đồng nghĩa với việc Phạm Hồng Vũ ra điều kiện với Lưu Bân, “đòi”
chức quan cho Lý Văn Hàn. Hơn nữa, không đơn giản là lên cấp phó phòng,
mà trực tiếp đòi chức của Tạ Hậu Minh– Chủ nhiệm Ub Chính trị Pháp luật
kiêm trưởng Công an huyện.
Điều này sao có thể?
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lưu Bân cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, thật ra ý kiến của tỉnh và sở
vẫn luôn rõ ràng. Mấu chốt là ý kiến của thành phố Tề Hà và huyện Vân
Hồ.
Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu như là năm trước, chỉ cần
huyện các cậu kiên trì, thì trên tỉnh cũng sẽ ủng hộ ý kiến của các cậu. Nhưng hiện tại thì khác, trước đó không lâu đã xảy ra việc bao vây
thành ủy.
Lưu Bân còn chưa dứt lời, nhưng ai cũng hiểu được ý tứ của gã.
Phạm Hồng Vũ hơi phản đối, nói: - Hai chuyện khác nhau, không thể nói
làm một được. Sự kiện bao vây thành ủy, trách nhiệm chủ yếu không nằm ở
công an huyện Vân Hồ. Chuyện như vậy xảy ra, không ai lường đượ cả.
Trưởng phòng Lưu, thân là lãnh đạo của cơ quan Chính trị Pháp luật của
tỉnh, các anh phải ủng hộ công tác của công an huyện chúng tôi hơn nữa
nhé.
Lưu Bân cười ha hả nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi nói không ủng hộ công tác của công an huyện Vân Hồ các cậu bao giờ vậy? Tôi nghe nói huyện
các cậu dự định chỉnh đốn tác phong nội bộ cơ quan. Cái này rất tốt, một số con sâu làm rầu nồi canh, nếu cần thiết thì phải xử lý vài con…haiz, phóng viên Bành không phải cũng đang có ở đây sao? Phóng viên Bành, cô
nói xem việc công an huyện Vân Hồ chỉnh đốn tác phong công tác có được
coi là một đề tài tin tức không? Có đủ tư cách để lên báo tỉnh không?
Bành Na cười nói: - Chỉ cần có ví dụ điển hình, có được thành tích nhất
định thì đương nhiên có thể trở thành tin tức rồi, muốn lên báo tỉnh
cũng không phải quá khó khăn, tôi có thể nghĩ cách.
Nói đến nước này mà Lý Văn Hàn còn không hiểu nữa thì có lẽ là đầu óc heo.
Phạm Hồng Vũ đã sắp xếp thỏa đáng cho ông ta.
Lưu Bân tương đương đại diện cho Đoàn Thần Hân, vẫn luôn “hy vọng” ở ông ta.
Sau đó, phóng viên báo tỉnh ở đây chờ ông ta.
Chỉ cần sự tích ưu tú của Công an huyện Vân Hồ được lên báo tỉnh, cộng
thêm Đoàn Thần Hân tự mình gật đầu, đừng nói là Lục Cửu phản đối không
có tác dụng, mà ngay cả Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa cũng không
thể qua mặt Đoàn Thần Hân được.
Huống chi còn có thư ký Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm đứng sau lưng hắn.
Chiếc mũ quan Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật này đã phát quang xung quanh Lý Văn Hàn rồi.
Trong lúc này, Lý Văn Hàn còn có lựa chọn khác sao? .