Chủ tịch huyện Phạm đang đánh giá đám người này thì họ cũng đang đánh giá hắn.
Ánh mắt khiêu khích của ba nam thanh niên kia là rất rõ ràng. Đây cũng
là đặc điểm của đám lưu manh ở thập niên 90, thấy ánh mắt của người cùng trang lứa không hữu hảo, thì không cần nói đến người lạ, mà người quen
thỉnh thoảng cũng bị “tẩn” cho một trận.
Hai cô gái thì ánh mắt sáng lên. Các cô chợt phát hiện, chỉ cần vóc dáng đẹp trai, không mặc quần loe thì cũng vẫn cứ đẹp trai.
Phạm Hồng Vũ cũng không giằng co với bọn họ, tiếp tục ăn uống.
Nam thanh niên đeo kính râm hừ một tiếng, cũng không thèm phản ứng với
Phạm Hồng Vũ nữa, mà quay sang chủ quán la lớn: - Chị Ba, chết rồi hay
sao? Sao không ra đón khách thế?
Bà chủ nhà hàng là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, diện mạo trông khá
đoan chính, tuy rằng luôn bận rộn trong bếp nhưng quần áo lúc nào cũng
sạch sẽ, chứ không lôi thôi, hơn nữa dáng người đẫy đà, cặp tuyết lê
được liệt vào hàng “khủng”, nên cũng có sức hút riêng. Nghe thấy vậy
liền cười ha hả đi ra, mắng: - Nhị Tráng, muốn chết à, gì mà la to thế…
Phạm Hồng Vũ đang ăn chút nữa thì bị sặc. Với thân thể như con cá khô
của nam thanh niên kia mà cũng là “Nhị Tráng” hay sao? Trông chẳng hợp
với bề ngoài của anh ta chút nào.
Nam thanh niên kính dâm liền cười đi lên, xem ra rất muốn giơ tay chộp
lấy hai quả đào tiên cỡ bự kia của bà chủ, tuy nhiên cuối cùng vẫn không động thủ, chỉ nhìn chằm chằm vào đó một cách lưu luyến, cợt nhả nói: -
Chị Ba, hai quả đào của chị chị nuôi nó thế nào mà lớn như vậy? Đáng yêu chết đi được…
Nam thanh niên khác liền lên tiếng: - Ha ha, Cầu Tam ngày nào cũng nhào nặn mà…
- Có phải không thế? Co tôi xoa như chút nhé, xem nó có lớn thêm nữa không?
- Ha ha, Nhị Tráng, đừng nói đùa nữa, miệng của Lợi Lợi bĩu dài đủ để
treo mấy can dầu lên rồi kia kìa…Lợi Lợi à, hôm nay ăn gì thế? Súp cá
trích nhé? Ăn cá trích bổ máu lắm đấy.
Chị Va liền gạt Nhị Tráng sang một bên, cười nói với cô gái trẻ tuổi mặc quần loe màu trắng ngà.
Phỏng chừng cô gái tên Lợi Lợi này có quan hệ với Nhị Tráng, có lẽ là
người yêu. Tuy nhiên nghe giọng điệu của chị Ba, thì có vẻ không để ý
đến việc cô gái kia trông thấy ánh mắt đưa tình của Nhị Tráng đối với
mình.
Loại quan hệ nam nữ “thời đại mới” này khá hỗn loạn. Lúc này Nhị Tráng
và Lơi Lợi ở cùng nhau, những người khác đều coi bọn họ là người yêu của nhau, qua một thời gian nữa tách ra thì chẳng ai thèm để ý cả.
Quả nhiên Lợi Lợi rất không vui, cười lạnh nói: - Tôi đã hai mươi tuổi
rồi, cần gì bổ huyết nữa? Cứ giữ cho chị đi. Cá nấu và trứng ốp la, tôi
chỉ cần hai món này thôi.
Không biết quan hệ giữa cô và Nhị Tráng đã kéo dài bao lâu, nhưng thật
sự nhìn không quen bộ dạng đó của chị Ba, phụ nữ đã ba mươi tuổi còn giả bộ nai tơ, dựa vào cặp ngực khủng để lừa người.
- Tôi muốn ớt xanh xào…
- Thị hấp thịt hấp, chị Ba hấp thịt rất ngon…
Nam thanh niên khác liền gọi món.
Thật vất vả mới gọi xong đồ ăn, chị Ba cũng không thèm để ý đến những
lời khiêu khích của Lợi Lợi đối với mình, mà vẫn vui vẻ mang cho họ một
đĩa dưa củ, một ấm trà lạnh, rồi vào bếp nấu nướng.
Chị Ba chân tay lanh lẹ, chỉ trong chốc lát đã làm xong món ớt xanh xào, đổ ra đĩa rồi bưng lên luôn, mùi ớt xanh xào thơm lừng.
Một bàn thức ăn lớn, Chủ tịch huyện Phạm cũng đã dùng hết với nửa lít
rượu rồi, giờ cũng đến lúc ăn cơm, ớt xanh xào mà hắn gọi là để ăn với
cơm. Đang độ tuổi thanh niên trai tráng, sức ăn thật sự rất tốt.
- Được, chờ chút nhé.
Chị Ba cao hứng đáp ứng một tiếng, cười tủm tỉm đi vào trong.
Phạm Hồng Vũ tuy còn trẻ tuổi, nhưng vừa nhìn là đã biết không phải
người thiếu tiền, cộng thêm cái ngoại hình tuấn tú nữa, khiến chị Ba
thật sự vui vẻ. - Ồ, ông chủ lớn từ Hồng Châu đến à…
Nhị Tráng thấy vậy liền nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Phạm Hồng Vũ nói giọng địa phương của Hồng Châu, nên thanh niên kia dễ dàng nhận ra.
Phạm Hồng Vũ liền gật đầu cười.
Nói thật, trang phục của đám người Nhị Tráng khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm
thấy không thoải mái. Tuy nhiên hôm nay hắn không phải là Chủ tịch
huyện, tâm tính thay đổi một chút, không thể nhì mặt mà bắt hình dong
được. Huống chi lần này hắn cải trang vi hành, mục đích là nắm tình hình ở khu Thập Nguyên và nông trường Triều Dương. Tay Nhị Tráng này chủ
động đến gần, cũng không phải chuyện xấu gì, nói chuyện với hắn cũng
được.
- Quý tính của ông chủ là gì? Thấy Phạm Hồng Vũ gật đầu, Nhị Tráng liền hứng trí, cười hỏi, cố gắng nói cho giống với giọng của người Hồng
Châu, để chứng tỏ mình không phải kẻ quê mùa.
- Tôi họ Phạm, còn cậu thì sao?
- Tôi họ Cát, tên là Cát Nhị Tráng, nhà ở thị trấn Thập Nguyên, mọi người gọi tôi là Nhị Tráng.
Nhị Tráng ngạo nghễ nói, dường như ở thị trấn Thập Nguyên này ai cũng biết gã vậy.
- Ông chủ Phạm, anh Nhị Tráng của chúng tôi là đại ca có tiếng ở thị
trấn Thập Nguyên này, hàng năm, đi đánh nhau với người của nông trường
Triều Dương, đều dựa vào anh Nhị Tráng làm chỗ dựa chúng tôi mới thắng
đấy. Nếu anh ở thị trấn này gặp phải chuyện gì, chỉ cần nói với anh ấy
một tiếng, thì sẽ giải quyết hết mọi phiền toái.
Chị Ba bưng một đĩa ớt xanh xào ra, đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ cười cười.
- Ha ha, người ở nông trường Triều Dương kia thì tính làm cái gì? Thích
lung tung với Thập Nguyên chúng tôi, bọn họ vẫn không đủ tầm đâu. Nhị
Tráng tôi không khoác lác, bọn họ mà dám ầm ĩ nữa thì tôi sẽ đưa họ đi
gặp Diêm Vương.
Nhị Tráng hung hăng nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi hứng thú, hỏi: - Nhị Tráng, sau cậu phải đánh
nhau với người của nông trường Triều Dương? Hình như chuyện này đâu có
liên quan gì đến cậu?
Trông Cát Nhị Tráng như vậy, đâu có giống nông dân, sao lại tham dự vào “cuộc chiến” này? Có lẽ trong đó có ẩn tình khác.
Cát Nhị Tráng háy mắt nhìn hắn, khinh miệt nói: - Ông chủ Phạm, cậu là
sinh viên à? Vừa nhìn đã biết là phần tử trí thức, việc này đương nhiên
là cậu không biết rồi.
Chủ tịch huyện Phạm sờ sờ cằm.
- Nông trường Triều Dương này, vốn là của Thập Nguyên chúng tôi, liên
quan gì đến họ? Năm đó vây hồ tạo điền toàn bộ là chúng tôi bỏ công ra,
bọn họ chỉ ngồi không ăn sẵn. Còn dám đánh nhau với chúng tôi nữa chứ,
đúng là không muốn sống. Tooin chỉ cần nói một tiếng, thì chẳng khác gì
trăm ngọn đao, chẳng lẽ không chém chết được chúng nó? Cậu đi quanh đây
mà hỏi xem, xem thị trấn Thập Nguyên này là địa bàn của ai.
Cát Nhị Tráng ngạo nghễ nói.
- Đúng vậy, ông chủ Phạm, chắc anh là ông chủ đến thị trấn chúng tôi thu mua cá chứ gì. Nói cho anh biết, muốn thu mua cá dễ lắm, chỉ cần quan
hệ tốt với chúng tôi thì anh Nhị Tráng sẽ chống đỡ cho, anh muốn thu mua cá nhà ai đều được, giá cả tuyệt đối là rẻ nhất…
Bên kia, nam thanh niên khác liền cười nói, hai mắt sáng ngời, giờ khắc
này, ông chủ Phạm trong mắt bọn họ, chính là một con dê béo.
- Ồ, Nhị Tráng, cậu còn kinh doanh cá nữa à?
- Ha ha, cậu nhầm rồi, tôi không kinh doanhh cá, tôi thu phí bảo kê. Phí bảo kê cậu có hiểu không? Xem phim Hongkong chưa? Bất cứ ai, muốn đến
đây thu mua cá đều phải được Nhị Tráng tôi đồng ý mới được. Nếu làm tôi
mất hứng, ha ha, cho dù cậu là ai cũng đừng mơ mua được một con cá ở
đây. Cho dù có là con ông giời cũng không được. Cát Nhị Tráng liếc mắt
nhìn Phạm Hồng Vũ, khinh miệt nói.
- Rất xin lỗi, Nhị Tráng, tôi không phải kinh doanh cá, tôi đến du lịch.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Dám công nhiên đòi thu phí bảo kê trước mặt Chủ tịch huyện, còn hỏi hắn có hiểu phí bảo kê là gì không, đúng là to gan lớn mật.
- Bố khỉ, sao không nói sớm, làm tôi mất bao nhiêu nước bọt…
Nhị Tráng lập tức tỏ ra khó chịu, vung tay lên nói. Vốn tưởng rằng vớ phải con dê béo, ai ngờ hắn đến du lịch.
Du lịch?
Đến thị trấn Thập Nguyên du lịch?
Cát Nhị Tráng chưa bao giờ nghe nói cả.
Thị trấn này thì có cái gì mà du lịch chứ? Không phải toàn mùi cá tanh thôi sao.