Tào Thành cũng không ngồi, cứ như vậy đứng ở nơi đó cùng Phạm Hồng Vũ
nói chuyện phiếm, mặt mỉm cười, trước sau như một, giống như Phạm Hồng
Vũ lần này tới thủ đô chính là đi công tác bình thường, mặc dù thủ
trưởng tối cao triệu kiến Phạm Hồng Vũ đã ở trong toàn tỉnh nhấc lên
trận sóng to gió lớn.
Phạm Hồng Vũ liền ý thức được, có lẽ Tào Thành có chút đề tài mẫn cảm muốn nhắc tới.
Nếu chỉ nói chuyện phiếm, Tào Thành sẽ mời Phạm Hồng Vũ đến văn phòng
thư ký bên cạnh ngồi xuống, tán gẫu một hồi, rồi an bài người khác bồi
Phạm Hồng Vũ nói chuyện phiếm. Nói như vậy, chính là vị cán sự cấp
Trưởng phòng Tô Vân Thuyên. Tô Vân Thuyên ước chừng hai mươi bảy hai
mươi tám tuổi, Phạm Hồng Vũ mơ hồ nghe nói, giữa Tô Vân Thuyên và Tào
Thành quan hệ khá chặt chẽ.
Nhưng Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ xâm nhập tìm tòi nghiên cứu "nội tình" bên trong.
Mặc kệ việc này là thật là giả, đi tìm tòi nghiên cứu nội tình đều rất
không thỏa đáng, sẽ tự nhiên vì vậy mà bị Tào Thành lý giải thành một
loại "hành vi" đối địch. Đừng nhìn ở ngoài mặt Tào Thành luôn khiêm tốn, đối với mọi người đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, nho nhã lễ độ,
nhưng điều này không có nghĩa, đệ nhất thư ký Tỉnh ủy không có quyền uy. Tào Thành ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi có thể trở thành đệ nhất thư ký
Tỉnh ủy, rất được Vinh Khải Cao coi trọng, đủ để chứng minh Tào Thành
không giống bình thường.
Vô duyên vô cớ, Phạm Hồng Vũ làm sao dễ dàng đi gây thù với một cường địch như vậy?
Theo như Phạm Hồng Vũ biết, trừ hắn ở ra, chỉ có hai vị thư ký lãnh đạo
có thể đạt được "đãi ngộ ngang nhau”. Một vị là thư ký Chánh văn phòng
Thiệu của HĐND, một vị còn lại là thư ký Phó chủ tịch tỉnh Vi Xuân Huy
Thanh Quế Sinh.
Chánh văn phòng Thiệu tư cách cực lão, lại là cán bộ cấp tỉnh bộ, thư ký của ông ta tất nhiên sẽ được Tào Thành phá lệ coi trọng. Về phần Thanh
Quế Sinh, vậy càng không cần phải nói. Vi Xuân Huy và Vinh Khải Cao quan hệ còn đó. Nghe nói Thanh Quế Sinh ban đầu làm việc tại văn phòng Tỉnh
ủy, sau hướng Ủy ban nhân dân tỉnh, đảm nhiệm chức thư ký cho Vi Xuân
Huy. Trong lúc đó có hay không Tào Thành phía sau màn đẩy tay, vậy thì
không biết được rồi.
Vưu Lợi Dân và Vinh Khải Cao kết nối có liên quan đến tinh thần chỉ thị
của thủ trưởng tối cao, tạm thời chưa xong ngay. Tào Thành có đầy đủ
thời gian bồi Phạm Hồng Vũ đến văn phòng ngồi nói chuyện. Hiện tại, Tào
Thành cũng không có ý tứ kia, tự nhiên cảm thấy văn phòng thư ký bí mật
khó giữ nếu nhiều người biết, không thích hợp nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu, cũng không nhắc tới tình huống đại nội.
Ở trường hợp nào nói chuyện với nhau loại nội dung nào thật là có chú ý đấy.
- Trưởng phòng Phạm, nông trường Triều Dương đoạn thời gian trước lại
phát sinh sự kiện dùng vũ khí đánh nhau, tình huống này, cậu có nghe nói không?
Tào Thành bỗng nhiên nhấc lên một chủ đề Phạm Hồng Vũ không tưởng tượng được.
Nông trường Triều Dương là một nông trường quốc doanh khá lớn của tỉnh
Thanh Sơn, bên cạnh Đại Hồ, do thành phố Tề Hà và Sở Nông nghiệp tỉnh
song song quản lý, cơ cấu cấp chính huyện, chiếm diện tích gần một trăm
ki-lô-mét vuông, công nhân viên chức vượt quá mười ngàn người, hơn nữa
với người nhà nhân viên trên địa phương này cộng lại quần chúng sinh
hoạt có gần ba chục ngàn người. Nông trường Triều Dương có từ thập niên
năm mươi. Lúc đó muốn làm "kế hoạch đại nhảy vọt", toàn tỉnh cao thấp
nhấc lên khẩu hiệu "điền hồ tạo điền" (lấp hồ làm đất nông nghiệp), xuất động vô số người máy móc, lấp hồ tạo đất, cứng rắn ở trên mặt hồ tạo
đất "cày ruộng". Tỉnh ủy quyết định thành lập nông trường Triều Dương.
Lúc ban đầu, nông trường chỉ có sáu bảy trăm người, chiếm diện tích chỉ
có bốn mươi ki-lô-mét vuông. Biên chế cũng là cấp Trưởng phòng, tương
đương với một xã, thị trấn, lệ thuộc huyện Vân Hồ thành phố Tề Hà quản
lý. Người đến sau từng năm gia tăng, rất nhiều bộ phận biên chế và học
sinh tốt nghiệp, đều được an bài đến nông trường Triều Dương, diện tích
nông trường liên tục mở rộng. Ở thời điểm năm 1970, nông trường Triều
Dương chính thức lên cấp, biến thành cơ cấu cấp chính huyện, không còn
lệ thuộc huyện Vân Hồ quản lý nữa, mà là lệ thuộc trực tiếp thành phố Tề Hà và Sở Nông nghiệp tỉnh song song quản lý.
Năm đó "lấp hồ tạo điền", chủ lực chính là quần chúng huyện Vân Hồ. Chân chính lấp hồ tạo thành đất cày ruộng, ước chừng là ba bốn mươi
ki-lô-mét vuông. Kết quả đất cày ruộng cùng với nông dân huyện Vân Hồ
"không có quan hệ", trực tiếp bị nông trường Triều Dương chiếm cứ. Cán
bộ quần chúng khu Thập Nguyên vốn trong lòng bất mãn, chỉ có điều lúc đó cán bộ quần chúng cơ sở, tính phục tùng tương đối cao, nghe nói đây là
quyết định của Tỉnh ủy, cũng liền không dám nói gì, trơ mắt nhìn thấy
thành quả lao động của mình bị công nhân viên chức nông trường "chiếm
lấy". Nếu sự tình dừng ở đây cũng thì thôi. Vấn đề ở chỗ, nông trường
từng năm mở rộng phạm vi quản hạt, đem một số vùng đất vốn tương đối
hoang vu quanh hồ cũng do nông trường quản lý, liền không thể tránh khỏi cùng với quần chúng địa phương tạo thành xung đột.
Bao năm qua, vì tranh đoạt đất ruộng và phương diện tranh chấp ngư
nghiệp, quần chúng khu Thập Nguyên và cán bộ công nhân viên chức nông
trường Triều Dương không ngừng phát sinh mâu thuẫn xung đột. Ngay từ đầu là chỉ trích chửi rủa lẫn nhau, sau dần dần thăng cấp đánh nhau. Trong
lúc náo động, loại mâu thuẫn xung đột này phát triển đến tột cùng, song
phương đều tự thành lập "binh đoàn chiến đấu", tiến hành "đấu tranh vũ
trang", tạo thành không ít người thương vong, cục diện một lần nữ không
khống chế được. Cuối cùng khi quân đội tiến vào chiếm giữ nông trường
Triều Dương và huyện Vân Hồ, lúc này mới đem xung đột cứng rắn áp chế
xuống dưới.
Tuy nhiên mâu thuẫn xung đột quy mô nhỏ vẫn chưa từng gián đoạn, chỉ có
điều cường độ chậm lại, quy mô xung đột cũng không phải lớn.
Sau khi cải cách mở ra, nông thôn mâu thuẫn cơ bản đã được bình ổn lại
một lần nữa trở nên kịch liệt. Hơn nữa ở đoạn đường "biên giới", lại đều hỗn loạn, không có sự yên lặng, thỉnh thoảng có "tin tức kình bạo"
truyền ra.
- Lại dùng binh khí đánh nhau rồi hả? Có nghiêm trọng hay không?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, vội hỏi.
Ở thủ đô thật ra không ai hướng Vưu Lợi Dân đặc biệt báo cáo vấn đề xung đột có liên quan đến nông trường Triều Dương. Thật sự chuyện như vậy
phát sinh rất thường xuyên, lãnh đạo cũng tỉnh cũng là đủ phiền rồi. Nói sau, bình thường cũng đều là lãnh đạo thành phố Tề Hà tự xử lý.
Hiện tại Tào Thành cố ý nhắc tới đề tài này, khẳng định là không tầm thường.
- Muốn nói cũng không tính có bao nhiêu nghiêm trọng, cũng giống như
trước đây, mười mấy người dùng cuốc đòn gánh đánh nhau một trận, có ba
người bị vết thương nhẹ nằm viện. Chưa đến mười ngày đã xảy ra ba sự
kiện dùng binh khí đánh nhau.
Tào Thành hai hàng lông mày hơi cau lên, nói:
- Bí thư Đàm sau khi đến thành phố Tề Hà, vấn đề này còn chưa được giải quyết hữu hiệu.
Bí thư Đàm chính là Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa mới đến nhậm chức mấy tháng trước, lúc trước là Giám đốc sở Giao thông.
Đàm Khải Hoa được cho là cán bộ Vinh Khải Cao khá coi trọng, mà thành
phố Tề Hà lại là địa phương mà người của Bí thư Viên Lưu Ngạn từng đảm
nhiệm Bí thư Thành ủy. Rất nhiều thành viên của bộ máy Thành ủy và Ủy
ban nhân dân thành phố đều là Viên Lưu Ngạn một tay nhấc lên. Vinh Khải
Cao để cho Đàm Khải Hoa đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Tề Hà, cũng có ý tứ
"trộn lẫn hạt cát" ở bên trong. Tuy nhiên Đàm Khải Hoa trong mắt Viên
Lưu Ngạn ấn tượng cũng không tệ lắm. Vinh Khải Cao đề nghị này, Viên Lưu Ngạn chưa từng phản đối. Đàm Khải Hoa đến Tề Hà mấy tháng, vẫn không
thể hoàn toàn khống chế cục diện, Tào Thành tự nhiên vì ông ta mà lo
lắng.
Nhưng Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, này cũng không phải Tào nghĩ đến muốn nói đích thực chính trọng điểm.
Đàm Khải Hoa ở Tề Hà đứng không vững gót chân với Phạm Hồng Vũ có gì tương quan?
- Bí thư Viên cho rằng, bộ máy Tề Hà còn phải trang bị thêm cán bộ cường lực mới được. Đồng chí Quách Thanh Hoa đã lớn tuổi, tinh lực không đủ.
Quả nhiên, Tào Thành theo sau hạ giọng, nói như vậy hai câu.
Phạm Hồng Vũ hai mắt lập tức hơi híp lại.
Cái gọi là đồng chí Quách Thanh Hoa, là Chủ tịch thành phố Tề Hà đương
nhiệm, tâm phúc đáng tin của Viên Lưu Ngạn. Viên Lưu Ngạn vốn là muốn
cho Quách Thanh Hoa "Phù chính", tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Tề
Hà, Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân đều không ủng hộ. Nguyên nhân chính là
Quách Thanh Hoa tuổi tác khá lớn, đã năm bảy năm tám tuổi, sức khỏe cũng không quá tốt. Lấy trạng thái như vậy đảm nhiệm Thành ủy, hiển nhiên là bất lợi.
Viên Lưu Ngạn cũng biết, Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân đồng loạt phản
đối, đề nghị này khả năng thông qua tính là không, cuối cùng không thể
không tiếp nhận Đàm Khải Hoa đến Tề Hà.
Hiện tại xem ra, Viên Lưu Ngạn vẫn có chút không cam lòng.
Phạm Hồng Vũ hướng hàng hiên bên kia liếc qua.
Bên kia là văn phòng Viên Lưu Ngạn, Trịnh Mỹ Đường đang ngồi ở bên ngoài.
Tào Thành liền khẽ gật đầu.
Xem ra, Viên Lưu Ngạn là tính toán để cho Trịnh Mỹ Đường phóng ra ngoài.
Từ sự kiện trường Đảng lần trước, Trịnh Mỹ Đường bị Phạm Hồng Vũ khiến
cho mặt xám mày tro, uy vọng ngã, thiếu chút nữa làm "trò cười", mấy
tháng nay ở Tỉnh ủy ủy khuất rất nhiều. Uy vọng đại thư ký bị hao tổn,
đồng nghĩa uy vọng của Viên Lưu Ngạn cũng nhận được tổn hại nhất định.
Tiếp tục để Trịnh Mỹ Đường ở lại văn phòng Tỉnh ủy, là có điểm không hợp thích cho lắm.
Khiến Trịnh Mỹ Đường đến thành phố Tề Hà là lựa chọn tốt nhất. Là thư ký của Viên Lưu Ngạn, Trịnh Mỹ Đường đến Tề Hà, lập tức có thể dựng thẳng
"đại kỳ", đem bộ hạ thân tín cũ của Viên Lưu Ngạn tụ tập dưới cờ. Chỉ
cần Viên Lưu Ngạn không rời khỏi tỉnh Thanh Sơn, loại lực ngưng tụ này
cũng sẽ không biến mất. Đương nhiên, Trịnh Mỹ Đường trước kia chưa trải
công tác địa phương, kinh nghiệm lý lịch nhất định có khiếm khuyết, trực tiếp khiến y tiếp nhận chức vụ của Quách Thanh Hoa, đảm nhiệm chức Chủ
tịch thành phố Tề Hà khả năng sẽ không quá lớn, dù sao cũng phải có một
quá độ trước.
Ba ngày sau đó, Tỉnh ủy mời dự họp Hội nghị thường vụ, trong hội nghị
thảo luận đề tài Vưu Lợi Dân đưa ra, có liên quan đến một số thành phố
cấp địa (thành phố cấp 3) tiến hành thí điểm doanh nghiệp nhà nước thay
đổi chế độ, cuối cùng cũng đã thông qua. Căn cứ thủ trưởng tối cao chỉ
thị, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, có thể làm nhiều thí điểm.
Suy xét đến địa khu Ngạn Hoa ở phương diện này là người mở đường, có
được kinh nghiệm nhất định, Tỉnh ủy quyết định, thị xã Ngạn Hoa và huyện Vũ Dương đều được xếp vào danh sách huyện thị làm thí điểm. Ngoài ra,
thành phố Tề Hà và huyện Vân Hồ và một thị xã phía Đông cũng được xếp
vào làm huyện thị thí điểm.
Huyện Vân Hồ bởi vì nông trường và ngư trường bên trong khá nhiều, trong điểm doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ dừng ở nông trường và ngư
trường quốc doanh.
Cùng lúc đó, hội nghị thường vụ còn thảo luận vấn đề bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ.
Căn cứ Ban Tổ chức Tỉnh ủy đề nghị, ủy viên thường vụ nhất trí thông
qua, Phó văn phòng Tỉnh ủy đồng chí Trịnh Mỹ Đường, được bổ nhiệm làm
Phó bí thư Thành ủy thành phố Tề Hà, phân công quản lý công tác tổ chức
Đảng và quần chúng và doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, ở bộ máy
Thành ủy xếp hạng thứ ba.
Người sáng suốt một chút có thể nhìn ra được, đây là chuẩn bị khiến
Trịnh Mỹ Đường tiếp nhận vị trí của Quách Thanh Hoa. Trịnh Mỹ Đường cơ
sở trải qua có điều khiếm khuyết, trước hết để cho y làm phó chức một
thời gian ngắn, chờ thêm một hai năm nữa, Quách Thanh Hoa lui về tuyến
hai, Trịnh Mỹ Đường có thể trình tự thượng vị. Vì để cho y có thể tiếp
xúc với công tác lĩnh vực kinh tế, còn cố ý khiến y quản lý doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ.
Viên Lưu Ngạn ở Tỉnh ủy mạnh mẽ, cứng rắn, cấp thư ký của ông ta an bài
một chức vụ tốt là chuyện phải làm, những đồng chí khác đều không có
phản đối.