- Con xem cháu kia, phản ứng như vậy mà còn nói không có?
Tô Hồng Viễn cười trêu ghẹo, nhưng mà nụ cười có chút phức tạp.
Tô Vũ Hinh nóng lòng giải thích:
- Ông…Ông nội, ý của con là tuổi của con còn nhỏ, hơn nữa đều đặt tất cả tinh lực vào công việc của công ty, con còn chưa nghĩ đến chuyện này
cũng không muốn phân tâm vì mấy chuyện này.
"Reng reng reng..."
Đợi Tô Vũ Hinh nói xong, Tô Hồng Viễn muốn nói cái gì thì điện thoại văn phòng lại vang lên.
- Ông nội, con có việc cần xử lý, sẽ không làm phiền ông.
Tô Vũ Hinh nghe được tiếng chuông điện thoại liền nói, không đợi Tô Hồng Viễn trả lời, liền rời khỏi văn phòng.
Tô Hồng Viễn cũng không có ngăn cản mà cầm lấy điện thoại, nghe được bên trong truyền ra giọng nói của nữ thư ký:
- Chủ tịch, có một vị xưng là Vương tiên sinh chủ nhiệm văn phòng cấp tỉnh muốn gọi điện thoại cho ngài.
Vương tiên sinh chủ nhiệm văn phòng cấp tỉnh.
Tô Hồng Viễn vốn là ngẩn ra, sau đó nhớ tới thư ký của Diệp Văn Hạo trong chuyến xuống Giang Nam lần này cũng mang họ Vương.
Chẳng…Chẳng lẽ Diệp Văn Hạo vì bận tâm nên không muốn nói chuyện với Diệp Phàm ở trước mặt mọi người?
Nghĩ tới cái này, trái tim Tô Hồng Viễn đập nhanh lên, vội vàng nói:
- Mau, chuyển đi.
- Vâng, chủ tịch.
Nữ thư ký liền trả lời.
- Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là Vương chủ nhiệm sao?
Điện thoại được chuyển, Tô Hồng Viễn không đợi đối phương mở miệng liền chủ động chào hỏi, giọng nói vô cùng tôn kính.
- Quý nhân như Tô tiên sinh bận nhiều chuyện, muốn gặp mặt cũng thật khó khăn a.
Đầu bên kia điện thoại, thân là thư ký của Diệp Văn Hạo kiêm chủ nhiệm văn phòng cấp tỉnh, Vương Tranh châm chọc.
Bá!
Lời nói châm chọc của Vương Tranh đã làm phần chờ mong và hưng phấn
trong lòng Tô Hồng Viễn biến mất, thay vào đó là khẩn trương, sắc mặt
cũng hơi đổi.
- Vương chủ nhiệm nói quá lời rồi, tôi chỉ là một người nhàn nhã, làm gì bận rộn như ngài được.
Tô Hồng Viễn liền thận trọng nói.
- Tô Hồng Viễn, có phải ông cho rằng tỉnh ủy của chúng tôi chỉ là một cái miếu nhỏ, không mời được một Bồ Tát như ông không?
Giọng nói Vương Tranh tỏ ra tức giận:
- Hoặc là nói ông cảm thấy mặt mũi của Diệp tỉnh trưởng không đủ lớn?
“Lộp bộp”
Nghe được Vương Tranh nói thế, Tô Hồng Viễn mơ hồ đoán ra được nguyên nhân, vội vàng giải thích:
- Xin lỗi Vương chủ nhiệm, là lỗi của tôi, tôi chỉ là muốn để cháu gái
của mình đến kiến thức cảnh tượng hoành tráng nơi đó, suy nghĩ không chu toàn rồi.
- Hắc, ông cho rằng một câu suy nghĩ không chu toàn là có thể không có gì sao?
Vương Tranh lạnh lùng nói:
- Tôi cho ông biết, bởi vì chuyện này mà Diệp tỉnh trưởng đã không cao hứng, ông hãy tự lo liệu đi.
“Bộp”
Nói xong, Vương Tranh không đợi Tô Hồng Viễn đáp lời, liền cúp điện thoại.
Lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo, đây chính là năng lực mà thư ký nào cũng phải có.
Mặc dù buổi sáng Diệp Văn Hạo kêu Vương Tranh đem tư liệu của 2 người
Diệp Phàm và Tô Hồng Viễn đưa qua nhưng mà theo bản năng Vương Tranh cho rằng Diệp Văn Hạo bất mãn với tập đoàn Lục Hồ vì đã phái ra 2 người trẻ tuổi đến tham gia buổi hội nghị.
Vì phán đoán này cho nên hắn mới gọi cú điện thoại này, một mặt là muốn
tiêu trừ uất khí trong lòng, một mặt là muốn cảnh cáo Tô Hồng Viễn, để
Tô Hồng Viễn hiểu được: Tô gia là thâm cân cố đế ở Giang Nam nhưng mà
Diệp Văn Hạo là người mà Tô gia các ông không thể đắc tội.
"Đô đô..."
Nghe được tiếng "Đô đô...", mồ hôi lạnh trên tránh Tô Hồng Viễn chảy xuống, thậm chí ngay cả tay cầm điện thoại cũng run lên.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, chính mình thông minh bị thông minh hại,
không nghĩ qua là biến khéo thành vụng, đắc tội Diệp Văn Hạo.
Ngay tại khi Tô Hồng Viễn lo lắng thì Vương Tranh đã bình tĩnh cầm lấy
tư liệu của Diệp Phàm và Tô Hồng Viễn, đi đến phòng làm việc của Diệp
Văn Hạo.
- Diệp tỉnh trưởng, đây là tư liệu mà ngài cần.
Đi vào phòng, Vương Tranh liền cẩn thận giao tư liệu cho Diệp Văn Hạo.
Diệp Văn Hạo tay cầm văn kiện, thản nhiên nói:
- Để xuống đi.
- Vâng.
Vương Tranh nghe vậy vội bỏ lên bàn, sau đó do dự một chút, lại hỏi:
- Ngài…
- Không sao, cậu đi ra ngoài đi.
Không đợi Vương Tranh nói hết, Diệp Văn Hạo đã lên tiếng cắt ngang.
Vương Tranh nghe vậy không dám nói gì thêm, vội vàng đi ra.
Mắt thấy Vương Tranh rời đi, Diệp Văn Hạo vội vàng thả văn kiện trong tay ra rồi cầm lấy tư liệu về Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh lên.
Diệp Văn Hạo cũng chỉ coi qua loa phần tư liệu của Tô Vũ Hinh.
Hả?
Khi cầm đến tư liệu về Diệp Phàm thì đồng tử của Diệp Văn Hạo liền phóng lớn, khuôn mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
Kinh ngạc là bởi vì tư liệu của Diệp Phàm chưa đến một tờ, hơn nữa trong tư liệu ghi mọi chuyện của Diệp Phàm sau khi đi vào Hàng Hồ, đối với
đoạn thời gian trước khi vào Hàng Hồ cũng chỉ có vẻn vẹn vài câu.
Sau khi kinh ngạc, Diệp Văn Hạo liền đọc qua phần tư liệu đó, sau đó suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại ra bấm một số.
- Lôi Tử, giúp tôi điều tra tư liệu một người tên là Diệp Phàm, hiện tại là phó tổng của tập đoàn Lục Hồ.
Điện thoại được chuyển, Diệp Văn Hạo liền nói vào điểm chính
- Được.
Đầu bên kia điện thoại, vị đại lão thân là của ngành tình báo TQ cũng
không có hỏi nhiều, mà chỉ trả lời một chữ rồi cúp điện thoại.
1h sau, vị đại lão kia liền đem toàn bộ tài liệu có liên quan đến Diệp
Phàm send cho Diệp Văn Hạo, tài liệu cũng chỉ tỉ mỉ hơn tài liệu do
Vương Tranh cung cấp.
Kết quả này làm cho Diệp Văn Hạo càng khẳng định suy đoán của mình, lập tức cầm điện thoại bấm số của Sở Cơ.
- Xin lỗi…..
Điện thoại không chuyển được.
Cùng lúc đó, trong một tòa tứ hợp viện ở Yên Kinh, Sở Cơ nhìn thấy số gọi điện liền nhấn nút từ chối, muốn nói lại thôi.
- Cởi chuông phải do người buộc chuông.
Bên cạnh, Chử Huyền Cơ đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp, nói.