Quả nhiên, một trận tấn công cấp tốc qua đi, đầu tiên Tề Long bắt đầu chậm lại, là do sức mạnh do bạo
phát mang đến đã gần đến khúc cuối, hơi thở của cậu nhóc không ổn, ngay
cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Lăng Lan biết rằng chỉ sợ Tề Long đã rơi vào trạng thái nỏ mạnh hết đà,
đợi đến khi Tề Long thật sự kiệt sức, chỉ dựa vào một mình nàng e là
không cách nào có thể chống đỡ với giám khảo kinh nghiệm chiến đấu đầy
mình, đừng nói tới việc tìm được cơ hội đánh được giám khảo một cú.
Lăng Lan cau mày, bắt đầu nghĩ cách làm sao giải quyết nhanh chóng hoàn
cảnh khó khăn này, trong lòng nàng thật sự rất phiền muộn, nếu biết
trước sẽ gặp phải trận đấu bất thình lình thế này thì nàng nên mang trên người vũ khí gì đó có ích, như là ám khí chẳng hạn, mặc dù đánh không
trúng nhưng chỉ cần quấy nhiễu được sự chú ý của giám khảo là tốt rồi.
Chỉ đáng tiếc trên người nàng chỉ có vài món mang theo phục vụ cho bài
thi, chẳng hạn thức uống năng lượng dùng để bổ sung thể lực, hơn nữa số
lượng cũng không nhiều, chỉ có ba ống, cứ cho là dùng chúng làm ám khí
thì cũng chẳng hiệu quả. Trừ phi có gì đó rất nhiều, hoặc là có thể
nhiễu loạn giám khảo một chút, nếu chỉ dựa vào bấy nhiêu đây thì chắc
chắn không thể quấy nhiễu được giám khảo.
Cần phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cho Tề Long uống một lọ thuốc bổ sung thể lực?
Lăng Lan vừa nghĩ tới, đột nhiên trong đầu xuất hiện một biện pháp. Vì
vậy nàng nhanh chóng kéo Tề Long, hơi thở bất ổn, sau đó hơi thở dần trở nên gấp rút hơn, mồ hôi rịn trên trán cũng bắt đầu nhỏ xuống, dường như nói với mọi người rằng giây phút tiếp theo nàng sẽ không chống đỡ nổi
mà ngã xuống.
Tình huống tệ hại của Lăng Lan và Tề Long khiến tiếng hò reo cổ vũ của
đám trẻ bắt đầu giảm xuống, thậm chí biến mất. Trên gương mặt của tất cả mọi người đều lộ vẻ thất vọng và không cam lòng, thoạt nhìn hy vọng
đánh giám khảo một cú thật sự không cách nào thực hiện được.
Ánh mắt Hàn Kế Quân và Lạc Lãng chạm nhau một chút, nhìn thấy nụ cười
khổ trong mắt lẫn nhau. Thật ra kết quả thế này nằm trong dự đoán của
bọn họ, chỉ là trong lòng cảm thấy không cam, hy vọng Tề Long và Lạc
Lãng có thể mang đến kỳ tích cho bọn họ.
Chẳng lẽ thật sự không còn hy vọng sao?
Vào lúc này, Tề Long xông tới tấn công trực diện với giám khảo một
chiêu. Lần này bởi vì thể lực không chống đỡ được, Tề Long bị lực đỡ cực mạnh của giám khảo đẩy lùi vài bước.
Tề Long bị đẩy lui vài bước, trong lòng thất vọng, sắp sửa buông lòng
quyết tâm kiên trì chiến đấu ban đầu của bản thân, cậu nhóc bắt đầu đứng không vững, hầu như gần ngã xuống. Lăng Lan nhìn thấy tình trạng như
vậy lập tức lao đến đỡ lấy cậu nhóc, sau đó đạp nhẹ bàn chân nhanh chóng mang Tề Long tách khỏi giám khảo, kéo dài một khoảng cách với giám
khảo.
"Cậu ổn chứ?", đứng quay lưng lại với giám khảo, Lăng Lan lo lắng cầm tay Tề Long hỏi.
Tinh thần Tề Long rúng động, thần kinh khẽ rung, dường như sự quan tâm
của Lăng Lan đã tiếp thêm tin tưởng và dũng khí để cậu nhóc tiếp tục
chiến đấu lần nữa, cậu nhóc cũng không nói gì mà chỉ mạnh gật đầu chứng
tỏ bản thân không sao.
Lăng Lan nghiêng người nhìn sang giám khảo, quyết định được ăn cả ngã về không mà nói, "Vậy thì chúng ta hãy đánh một trận cuối cùng cho đẹp
vào!", thái độ bên ngoài của hai người chứng tỏ bản thân họ đã không còn cách nào có thể tiếp tục trận đấu.
Tề Long xiết chặt tay phải, vẻ mặt kiên định nói, "Được!", nói xong cậu
nhóc dùng tay phải hung hăng lau mặt mình, tựa như lau sạch giọt mồ hôi, cũng tựa như lau sạch mệt mỏi để tin tưởng vào chính mình, ý chí chiến
đấu trong mắt cậu nhóc lại bùng cháy lên lần nữa, thậm chí còn tràn đầy
hơn lúc mới bắt đầu.
Cứ cho rằng biết rõ sẽ thua, cậu nhóc cũng sẽ không lùi bước, bởi vì đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ, không thành công thì thành nhân.
Thể hiện của Tề Long và Lăng Lan khiến giám khảo rất hài lòng, cho dù là sự quan tâm chăm sóc, hay là dũng khí chiến đấu đến cùng dù biết rằng
có thể sẽ thua khi đối mặt cường địch, đây đều là những gì mà một người
quân nhân ưu tú cần phải trang bị, cả hai đứa trẻ này vậy mà đều có
được. Điều này rất khó có được, y cảm thấy vui mừng vì bản thân đã tìm
được những hạt giống ưu tú đến vậy.
Tề Long tấn công trước tiên, một quyền tổ hợp liên hoàn có tốc độ có sức mạnh, thế nhưng giám khảo lại dễ dàng né tránh được. Không cách nào
khác, cách thức vật lộn của Tề Long chỉ có mấy chiêu ấy, dùng tới dùng
lui có bấy nhiêu, cứ cho là giám khảo không nhớ thì thân thể của y cũng
đã quen thuộc với những đòn tấn công của Tề Long, cho nên ứng phó rất dễ dàng thoải mái.
Giám khảo vừa né được đòn của Tề Lòng thì bên cạnh đã thấy Lăng Lan xông tới.
Chẳng qua ngay từ ban đầu lực chú ý của giám khảo đã đặt tại Lăng Lan,
so với Tề Long, Lăng Lan càng khó đỡ hơn. Mặc dù chiêu thức tấn công của Lăng Lan không đa dạng đến vậy (chỉ vừa mới học được khóa vật lộn cơ
bản), nhưng Lăng Lan lại thông minh hơn Tề Long nhiều, nàng hoàn toàn
không dựa trên chiêu thức có sẵn mà sẽ dựa theo tình hình mà thay đổi
chiêu thức, điều này khiến giám khảo không thể không lưu tâm.
Giám khảo nhìn thấy quyền tấn công của Lăng Lan, vẫn dạng thức như cũ
đánh vào nơi y khó chịu nhất và cũng khó ứng phó nhất, những vị trí này
trên cơ bản đều là góc chết phòng thủ trên cơ thể, rất khó phòng thủ,
nào là né tránh, nào là dùng tấn công làm phòng thủ, phản kích đối
phương khiến cho đối phương đổi chiêu.
Giám khảo nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức tung một quyền đánh vào ngực Lăng Lan. Cánh tay của y vừa dài vừa thô, cứ cho là phản công thì y
cũng tin tưởng chắc chắn rằng đòn của mình sẽ tới trước Lăng Lan, buộc
Lăng Lan phải đổi chiêu giống như hy vọng của giám khảo, bỏ qua công
kích của bản thân. Nói cho cùng thì đã biết rõ tấn công là vô ích, nếu
cứ tiếp tục cắn răng xông tới thì ngoại trừ khiến bản thân bị thương
cũng không cách nào gây thương tổn cho đối thủ, người thông minh sẽ
không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Đúng vào lúc này, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, Lăng Lan thế nhưng lại
không tránh né, vẫn như cũ tiếp tục xông tới tấn công, mà bấy giờ, một
thân ảnh đột nhiên chắn ngang đường tấn công Lăng Lan, chính là Tề Long!
Tiêu rồi! Giám khảo cảm thấy không hay, nhưng bởi vì sự việc xảy ra bất
ngờ nên không kịp thay đổi chiêu thức. Y vội vàng thu quyền, cảm giác
được nắm đấm xác thực nện trúng vào lồng ngực của Tề Long.
"A!", Tề Long hét lên, cả người bị đánh bay ra ngoài. Trên không trung,
từ trong miệng của cậu nhóc búng ra tia máu, sau đó cả người hung hăng
ngã xuống đất, hoàn toàn bất động.
"A... Tề Long bị thương rồi!", tập thể lũ trẻ đứng ngoài trận chiến hét lên, Hàn Kế Quân lập tức lao tới, sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng giám khảo giật thót, chẳng lẽ bản thân thu lực quá chậm rồi
sao? Lực chú ý của y hầu như bị Tề Long thu hút hết, nhìn thấy cậu nhóc
nằm ngay đơ trên đất, máu trong miệng thì cứ liên tục ọc ra không ngừng.
Tại sao lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ lực đánh của mình đã không thu
lại kịp thời, đánh trúng Tề Long? Khiến cậu nhóc bị thương lục phủ ngũ
tạng? Trong đầu giám khảo bấn loạn, hoàn toàn không chú ý đến chuyện
khác, trong mắt chỉ có Tề Long nằm trên đất phun máu ào ào.
"Bốp!"
Âm thanh nắm đấm mạnh bạo đánh trúng mục tiêu đột ngột vang lên, chỉ
thấy giám khảo bị cú đánh cực mạnh này hất văng ra ngoài, sau đó hung
hăng ngã xuống đất.
Hóa ra là Lăng Lan vốn vẫn không bỏ qua đòn tấn công của mình, nhân lúc
giám khảo phân tâm không chú ý đến nàng, nhất kích tất sát.
Lăng Lan thổi thổi vào vũ khí đánh người của bản thân, chính là nắm đấm
non nớt của nàng, miệng cười hi hi nói, "Nhiệm vụ hoàn thành, đánh trúng khảo quan rồi. Nhưng mà... khảo quan, ngài không được nổi giận mà đánh
rớt chúng ta nha".