Đứng bên cạnh Lăng Lan là Lam
Lạc Phụng và Lăng Nam Nhất, hai người sắc mặt căng thẳng nhìn vẻ mặt và
trạng thái thân thể của Lăng Lan. Loại nước thuốc này yêu cầu phải thanh tỉnh trong suốt thời gian ngâm thì hiệu quả mới đạt mức tốt nhất, nếu
bị ngất đi thì hiệu quả sẽ giảm xuống rất nhiều, hơn nữa lần ngâm đầu
tiên sẽ mang lại hiệu quả rõ rệt nhất.
Lăng Nam Nhất nhìn thấy Lăng Lan tuy chau mày nhưng trên gương mặt lại
không xuất hiện vẻ dữ tợn như những đứa trẻ khác khi ngâm nước thuốc,
nhịn không được mà âm thầm gật đầu, quả nhiên không hổ là con gái của
ông chủ nhà bọn họ, khả năng chịu đựng tuyệt đối vượt qua người bình
thường, nếu ông chủ còn sống ắt hẳn sẽ rất vui mừng mình có người kế
thừa.
Mỗi lần vẻ mặt Lăng Lan co rúm, đôi tay của Lam Lạc Phượng trong lúc vô
thức luôn muốn ôm Lăng Lan lên, nổi thống khổ trong mắt nàng còn đậm hơn so với những gì Lăng Lan đang chịu đựng, nàng thật sự không muốn con
gái của mình phải chịu đựng những cơn đau khắc khoải như vậy. Nàng chưa
bao giờ quên những lời Lăng Tiêu đã từng nói, nước thuốc gia truyền quả
thật rất có hiệu quả, nhưng song song đó, đau đớn mà nó mang lại không
phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Niềm thương nhớ vô hạn ánh lên trong đôi mắt của Lam Lạc Phụng, ngấn lệ thoáng hiện bên khóe mắt nàng nhưng nhanh chóng vụt tắt.
Lăng Nam Nhất cảm nhận được sự không đành lòng của Lam Lạc Phụng, nhịn
không được mà an ủi nàng, "Bà chủ, không nỡ cũng phải làm, củng cố vững
chắc nền tảng sẽ khiến cậu chủ sống càng thoải mái hơn, thói đời này kẻ
mạnh làm vua, không mạnh thì sẽ không bảo vệ được những gì mà ông chủ đã để lại".
Lam Lạc Phụng ngẩng đầu nói, "Tôi biết, yên tâm, tôi có thể chịu đựng
được, tôi cũng tin tưởng Lăng Lan có thể chịu đựng được", Lăng Nam Nhất
nói đúng, chỉ có thể tranh thủ củng cố nền tảng từ lúc còn bé thì tương
lai của con gái nàng mới có thể sống một cách tự do tự tại.
"Ta đã thử nghiên cứu phương thuốc gia truyền này, thật thần kỳ, nếu
hiểu được dược lý của nó thì có lẽ ta sẽ tìm ra một loại thuốc mới. Chúa Công, ta đi đây, ngươi cứ ngồi hầm nhừ từ từ...", Tiểu Tứ vô lương tâm
bỏ lại Lăng Lan mà hớn ha hớn hở chạy vào phòng nghiên cứu của bản thân
mà nghiên cứu phát minh vĩ đại của nó.
Hứ, thằng nhãi vô lương tâm! Lăng Lan đang hy vọng có thể nhờ trò chuyện mà phân tâm không tập trung vào cơn đau, nàng vô cùng khinh bỉ hành vi
ích kỷ của Tiểu Tứ, quyết định sau này sẽ dạy dỗ nó một trận để nó biết
được chuyện gì cũng không quan trọng bằng Chúa Công nhà nó.
Cơn đau dữ dội khiến thân thể của Lăng Lan co giật, miệng cũng bắt đầu
kêu rên, đột nhiên nàng sực nhớ kí quyết dưỡng thân có thể xoa dịu những cơn đau như thế này nên vội vàng bắt đầu luyện tập, quả nhiên có tác
dụng, cảm giác cơn đau giảm xuống rất nhiều đến mức có thể chấp nhận
được.
Thân thể Lăng Lan co giật khiến Lam Lạc Phụng và Lăng Nam Nhất càng thêm căng thẳng, so sánh với Lam Lạc Phụng đơn giản đau lòng vì cơn đau mà
Lăng Lan đang phải chịu đựng, thì Lăng Nam Nhất càng lo lắng tình trạng
thấm thuốc. Nàng biết rất rõ thời điểm nửa giờ sau khi ngâm thuốc chính
là khoảnh khắc mấu chốt, cũng là thời gian cơn đau lên đến đỉnh và khó
vượt qua nhất, rất nhiều đứa trẻ đã ngất xỉu vào thời điểm này. Năm đó
ông chủ cũng vượt qua được thời điểm này, mặc dù không ngất xỉu nhưng
thần trí rối loạn, mất cả buổi mới khôi phục thần trí.
Thân thể của Lăng Lan ghi nhớ khắc sâu cách thức vận hành khí quyết
dưỡng thân, dù sao thì nàng cũng đã luyện tập từ khi còn là thai nhi,
nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định sâu, cũng không còn cảm
giác được cơn đau toàn thân, chỉ cảm giác bên ngoài là một vùng mờ mịt.
Nhìn vẻ mặt của Lăng Lan bình ổn, Lam Lạc Phụng thở nhẹ một hơi, xem ra Lăng Lan đã qua được một cửa.
Chỉ có Lăng Nam Nhất, người vốn hiểu rõ phương thuốc này lại trở nên
hoang mang, chẳng lẽ dược tính trong nước thuốc đã được hấp thu hết?
Nàng nhìn nước thuốc đen kịt nên biết dược tính vẫn còn rất nhiều.
Nếu dược tính vẫn còn, cơn đau đương nhiên vẫn còn, nếu đã như vậy thì
hoặc là cậu chủ nhà bọn họ là đứa bé có sức chịu đau siêu đẳng, hoặc là
thần kinh dẫn truyền cảm giác đau có chỗ nào đó bị khiếm khuyết, không
nhạy bén.
Lăng Nam Nhất thiên về cách suy đoán thần kinh cảm giác đau không nhạy,
thử nghĩ đứa bé một tuổi rưỡi làm sao có sức chịu đựng mạnh mẽ như vậy?
Cũng chính vì suy đoán nhầm lẫn này của Lăng Nam Nhất khiến chương trình huấn luyện sau này của Lăng Lan khốn khổ hơn nhiều, bởi vì cả nhà cho
rằng thần kinh dẫn truyền cảm giác đau của nàng bị khiếm khuyết, cho nên bọn họ dốc sức huấn luyện để khiến nàng cảm nhận được cảm giác đau là
thế nào.
Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Lăng Lan mơ màng nhận ra có ai đó ôm nàng ra khỏi thùng, sau đó nàng được đặt lên giường rồi bắt đầu
nhẹ nhàng xoa bóp, thoải mái đến độ Lăng Lan gắng gượng không nổi mà...
ngủ thiếp đi.
Sau khi tiễn người của quân đội ra về, Lăng Tần luôn đứng bên ngoài lo
lắng, nhìn thấy bọn họ đi ra, ông vội vàng hỏi, "Hiệu quả thế nào?"
Lăng Nam Nhất vô cùng phấn khởi, nàng gật đầu thật mạnh, "Hiệu quả rất
tốt, các phương diện được đề cao không đồng đều từ ba mươi đến tám mươi
phần trăm"
Lời này khiến thần kinh Lăng Tần bị kích động, "Là thật sao?", cần biết
rằng trong các thế hệ nhà họ Lăng từng ngâm nước thuốc, có hiệu quả tốt
nhất chính là ông chủ Lăng Tiêu, nhưng năm đó các hạng mục cũng chỉ tăng trong khoảng từ mười đến năm mươi phần trăm".
Nhìn thấy Lăng Nam Nhất gật đầu khẳng định, Lăng Tần vậy mà lại rơi giọt lệ già nua, nhịn không được mà nói, "Ông trời phù hộ nhà chúng ta, ông
trời phù hộ nhà chúng ta".
Lăng Nam Nhất nhẹ nhàng nắm tay ông bạn già, nàng đương nhiên biết tin
tức này an ủi chồng của mình đến dường nào, ông chủ Lăng Tiêu tuy là gia chủ nhưng cũng là đứa trẻ lớn lên trong vòng tay của chồng mình, ông ấy yêu thương Lăng Tiêu giống như con cái của chính mình, sự ra đi của
Lăng Tiêu mang lại đả kích cho ông ấy cũng không thua kém gì bà chủ.
"Thoạt nhìn thì tiềm năng thân thể của cô chủ được di truyền từ ông chủ
Lăng Tiêu, mỗi lần đều hấp thu mười ống thuốc kích thích gien, ngay cả
hiệu quả ngâm nước thuốc cũng tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ
khác...", Lăng Nam Nhất cảm động nói.
Lăng Tần vẫn như cũ không kìm nén được xúc động, chỉ có thể rưng rưng
gật đầu lia lịa. Vợ chồng Lăng Tần chỉ có thể lý giải như vậy, bọn họ
không biết hiệu quả ngâm nước thuốc của Lăng Lan lại tốt đến vậy hoàn
toàn là do luyện tập khí quyết dưỡng thân. Nó tác động rất lớn đến năng
lực hấp thụ toàn thân, khiến dược tính dễ dàng vào trong cơ thể mà bồi
bổ, cho nên mới xuất hiện mức độ đề cao trước nay chưa từng có.
Cứ như vậy, Lăng Lan bắt đầu kiếp sống ngâm nước thuốc của nàng, không
chỉ thế, mỗi ngày nàng còn phải tự ngược đãi chính mình bằng các tư thế
vượt quá giới hạn thân thể con người. Đương nhiên, nàng cũng chỉ có thể
len lén luyện tập, bằng không thì mẹ của nàng chắc chắn sẽ nổi điên.
Một năm rồi lại một năm, Lăng Lan dần dần lớn lên, sau đó nàng phát hiện chính mình có một dạ dày không đáy, lượng cơm ăn một bữa của nàng tương đương với ba bữa của mẹ.
Trời hỡi, nàng chỉ mới bốn tuổi nha! Chẳng lẽ nàng phải phát triển theo chiều ngang?
Không được, hôm nay nàng nhất định phải ăn uống điều độ, nên biết rằng
nàng là một bé gái "bốn tốt": lý tưởng tốt, đạo đức tốt, kìm chế tốt,
mục tiêu tốt; nàng tuyệt đối sẽ không thua bởi dạ dày mà biến thành trẻ
béo phì.
Lăng Lan tự cổ vũ mình, bỗng nhiên nàng phát hiện vừa nãy nàng trong lúc không hay không biết đã diệt gọn đĩa mì xào khổng lồ, Lăng Lan 囧, nàng
khinh bỉ mì xào không biết hỗ trợ mình, vậy mà lại chẳng khiến nàng no
bao nhiêu, sờ sờ bụng vẫn còn lép kẹp, lòng tự nhủ lòng tuyệt đối không
thể ăn thêm nữa...
Lăng Lan tinh thần kiên định, nàng đập lên bàn một cái thật mạnh, dõng dạc, “Cho thêm một phần thịt bò đặc biệt!”
Haizz, cảm giác bụng đói quả thật rất khó chịu, Lăng Lan phát hiện nhịn đói còn khó hơn nhịn đau nhiều.
Mặc kệ, dù sao đời này nhất định phải làm con trai rồi, nếu không cẩn
thận lỡ biến thành một anh chàng đẹp trai phong độ, thanh lịch nho nhã,
ưu tú xuất chúng thì sẽ thu hút vô số thiếu nữ sa vào lưới tình với
nàng, như vậy cũng sẽ rất phiền phức. Nhằm cứu vớt trái tim của những
thiếu nữ không biết là ai ấy và giảm bớt tội nghiệt của mình, đồng thời
cũng giúp các anh trai cưới được vợ, không cần làm lính phòng không,
nàng vẫn nên ăn cho béo một chút!
Khụ khụ, mình quả thật là người dễ mềm lòng!
Lăng Lan xúc động bởi đức độ hy sinh của mình, nàng dứt khoát giải quyết luôn đĩa thịt bò khổng lồ mà người làm vừa mang lên.
Không thể không nói, Lăng Lan rất biết cách tìm lý do để thỏa mãn chính mình, lần này vì thức ăn ngon mà tìm đủ cớ.