Kunka cầm tay Luna dẫn nkẹ nkàn từng bước ckân lên dòng sông rộng lớn đó, cô tỏ ra rất tkích tkú khi có tkể bước lên trên từng cột nước nkỏ xíu, cô bé cười hím cả 2con mắt luôn,, 1tiếng nói cất.
Khi bước được 1đoạn cách xa bờ tkì bất ngờ có 1cơn lốc xoáy nổi lên ở ngay dưới ckân của 2người.
Anh ckẵng kịp suy nghĩ gì, anh vội dùng sức mạnh của mình bắn 1vòi nước đẩy mạnh cô tkoát ra khỏi đó, cô được đẩy bay ra tkật xa, tranh ra khỏi cơn hung bạo của lóc nước, chỉ còn mổi mình anh ở trong đó, với 1cơn cuồng lóc hiếm khi xuất hiện.
Để rồi người anh ckìm xuống dần dần, anh vẫn dùng hết sức nkưng không tkể nào có tkể làm anh tkoát ra khỏi nó, sức mạnh của anh qúa yếu, từng vòi nước nkỏ của anh không tkể nào cẳng bước được cơn cuống lóc, anh ckìm xuống, từ từ cái đầu rồi đến cánh tay đang với lên của anh, trước sự ckứng kiến rất đau của cô!
Cô được đẩy ra, từng cơn sống đã đẩy cô vào được bờ, nkưng còn với anh tkì không?
Sao anh không bắn súng nước đó vào người anh, mà sao lại bắn vào cô?
Sao anh ngu ngốc tkế?
Sao anh không để cô ckết tkeo cùng anh ckứ?
Sao anh cứ chỉ biết nghĩ cko người khác mà không nghĩ cko mình hả?
Giống nói của cô nkư đang trách móc, từng giọt lệ cô tuông dài đầy đau xót, nó đau qúa khiến cả hai tay cô pkải ôm vào lòng ngực mình, từng cơn nấc nkỏ hòa vào tiếng dòng ckảy dài vô tận của cơn sông.
Mà cô không bao giờ biết rằng, anh ckỉ bắn súng đó vào được người của cô, ckứ anh không tkể nào bắn vào được ckính mình, anh không muốn người mà anh yêu tkương nkất pkải ckết, anh tkà ra đi 1mình tỉnh lặng dưới cơn sông này.
Cơn gió vẫn tkổi,,,, nó cuống trôi đi giọt nước mắt đang động trên má của cô, nó nkư cánh tay của anh đang lau đi từng giọt lê của cô vậy.
Nổi đau của cô dâng trào khi ckợt nkớ đến vài pkút trước cánh tay ấm áp của anh đang níu giữ tay cô, mà giờ đây cánh tay đó đang bọp tkật mạnh dưới nền các trắng lạnh nkạt.
Cô chỉ ước gì lúc đó người ckết có tkể là cô, ckứ không pkải là anh.
Tkì giờ đây 2hàng lệ của cô đã không tuông ra nkư tkế...