Này Nhók, Lạnh Lùng Quá Nha!
#Trong lớp nó#
- Hôm nay, con trai của Chủ tịch sẽ
học ở lớp chúng ta, các bạn hãy giúp đỡ bạn ấy nhé- Cô giáo nói
- Vâng ạ!- Đám con gái đồng thanh
trừ nó, nó đang chăm chú nhìn trần nhà
- Tôi là Dương Đình Vũ, từ giờ tôi
sẽ học ở đây!- Cậu nó nở một nụ cười
Đám con gái thay nhau hò hét giành
cho Hoàng tử chỗ ngồi, bọn con trai hận không
thể làm gì. Vũ quay qua quay lại
tìm nó, thấy nó cậu “A” lên một tiếng rồi nói với cô giáo:
- Em sẽ ngồi ở đó nhé cô!
- Được em!- Cô giáo mê mẩn cậu
Cậu bước nhanh tới chỗ nó, nhỏ
Nhiên ngồi bên cậu tự nhiên đỏ mặt, tưởng cậu đang tiến về phía mình. Nó bây
giờ mới chú ý đến nhỏ, hình như nhỏ đang đỏ mặt vì cái cậu học sinh mới nhỉ?! Nó
theo bản năng đứng phắt dậy qua bàn trống, nhường chỗ cho Vũ.
Vũ thấy nó đi thì hụt hẫn, bước đến
bàn nó ngồi vào. Nó lại nhìn trần nhà, lạnh nhạt nói:
- Qua kia ngồi, NHANH!!!- Nó gần
như ra lệnh
- Không thích- Cậu vẫn cười tươi
- Nhiên! Qua đây!- Nó vẫy tay gọi
Nhiên
Nhỏ sung sướng qua đó, thầm mừng vì
nó đã nhường chỗ cho mình. Lại một lần nữa, Vũ xách cặp ngồi cạnh nó, nó bực
mình nói nhỏ với cậu:
- Cậu muốn gì?- Nó hỏi
- Mình muốn làm bạn với cậu- Cậu
thản nhiên trả lời
- Tại sao?- Hỏi lần nữa
- Vì mình thích bạn- Trả lời
- Còn tôi thì ghét cậu!- Nó trả lời
rồi úp mặt xuống bàn ngủ
Cậu híp mắt cười tươi nhìn nó ngủ,
trông nó thật sự dễ thương ngay lúc này, nó có thể cảm nhận được sự nguyền rủa
của đám nữ sinh đối với mình mà..trong đó có cả Nhiên. Bây giờ nhỏ đang rất tức
giận, tại sao nó lại được ngồi chung với Vũ chứ không phải nhỏ chứ?!
Có lẽ các bạn đang hỏi tại sao nhỏ lại như
vậy, nhỉ? Đúng thế, nhỏ Nhiên kết bạn với nó có ý đồ cả, tại sao nó lại nhận
lời? Vì lúc đó nó rất tuyệt vọng, nó tưởng đó là tình bạn đẹp nhưng rồi
nó phải suy nghĩ lại.
#Giờ nghỉ trưa#
Nó lại xuống canteen mua kẹo như
mọi ngày, hôm nay có một điều mới lạ chính là ‘nó đã không đi cùng Nhiên nữa’.
Ngồi vào một góc bàn, nhìn ra cửa sổ nó thấy bình yên hơn, mãi ngắm mà không
biết có người đang nhìn nó, người đó gọi:
- Này Hân!
- Anh là…- Nó thắc mắc
- Là Thiên!- Hắn trả lời
- A! Tôi nhớ rồi!- Nó đập tay
- Sao em ăn cơm một mình thế?- Hắn
hỏi
- Thích- Nó cười nhạt, mắt vẫn
không rời khỏi cửa
- Em đợi ai à?
- Tôi không nghĩ vậy- Nó lắc đầu
Từ đâu ra một con nhỏ õng ẹo, tiến
tới ôm chầm từ sau lưng hắn:
- Anh Thiên~~
- Cô là ai?- Hắn lạnh lùng hỏi
- Em là Lương Diệu My nè, anh không
nhớ hả?- Nhỏ tên My nói
Nó lơ đãng nãy giờ, khi nhắc tới
tên Lương Diệu My, nó quay phắc lại, gọi nho nhỏ:
- Lương Diệu My
Nhỏ chú ý tới nó, rồi cười khinh
thường:
- A! Thì ra là mày, tưởng ai!
- Ừ, là tao. Thì sao?- Nó vẫn giữ
vẻ mặt bình tĩnh
- Thì mày cút đi chứ sao! Mày không
thấy anh Thiên đang ngồi đây à? Xấu mà cứ đòi trèo cao- Nhỏ đắc ý
Nó buồn cười, nhếch mép nhìn hắn v2
nhỏ:
- Là tao ngồi đây trước, nếu không
có gì mời hai người đi chỗ khác mà ân ái!- Nó nói
- Mày..mày dám?!- Nhỏ định tiến tới
tát nó, hắn nhanh tay giữ nhỏ lại, đẩy nhỏ vào góc tường làm nhỏ đau điếng
- Anh..anh Thiên?!
- Tôi với cô thân nhau nhỉ? Cô biết
mình vừa đụng tới ai không?- Hắn lạnh lùng hỏi
- Nó..nó chỉ là con riêng của ba
em!- Nhỏ giải thích
- Không! Cô ấy là bạn gái tôi!- Hắn
tuyên bố, cả nhà ăn bàng hoàng
- Cái gì..?!- Nhỏ không thể tin
được
- Cô đã nghe rồi đó, cô ấy là bạn
gái tôi!- Hắn lặp lại lần nữa
Nó vẫn giữ vẻ mặt ấy, bước nhanh ra
khỏi nhà ăn, hắn đuổi theo nó. Đến khu vườn sau trường, hắn níu được tay nó cố
giải thích:
- Hân, anh…
- Anh muốn gì?- Nó lạnh lùng hỏi
- Anh..Anh thừa nhận, anh thích em!-
Hắn lấy hết can đảm để nói
- Thì sao?
- Em..anh…
- Còn nữa, chúng ta học cùng năm
đấy, đừng gọi anh em nữa, nghe kì lắm!- Nó nói
Hắn hụt hẫn, ngay giây phút ấy hắn
đã ôm lấy nó. Mất vài giây nó mới tỉnh lại, kháng cự rồi bỏ chạy. Hắn ở lại một
mình, tim đau như cắt. Nó chạy đến một gốc cây, ngồi xuống suy nghĩ: “Hắn thích
mình sao, không được, không bao giờ!”. Nó day day trán, muốn quên đi chuyện ấy,
vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ấy, là hắn, hơi ấm ấy là của hắn!