Sở Dĩnh đoán Chu Tự Hàn tức giận như vậy hẳn sẽ ra ngoài tìm niềm vui
mới, thế thi cô có thể thoải mái ở đây rồi, khỏi phải sống chung một
phòng với tên cầm thú kia, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm hơn là tên cầm thú này còn đang trong thời kỳ động dục, chỉ là Sở
Dĩnh nghĩ mãi không ra, rốt cuộc lúc nào mới không phải kỳ động dục của
Chu Tự Hàn.
Sở Dĩnh tiến vào phòng chứa đồ nhìn một vòng, nơi này thật giống một cửa hàng chuyên kinh doanh về quần áo và trang sức, kiểu dáng, mẫu mã đều vô cùng phong phú, dù sao hôm nay cô cũng không ra
ngoài, mặc rộng thùng thình là thoải mái nhất, liền tìm một quần áo thể
thao, không phải không có, chỉ là màu sắc có chút. . . . . .
Sở
Dĩnh nhìn những bộ đồ thể thao treo ngay ngắn trên móc, phấn lam, phấn
tím, phấn hồng, phấn lục, trán không khỏi xuất hiện mấy vạch đen, Chu Tự Hàn này mà thưởng thức cái gì, anh ta nghĩ cô bao nhiêu tuổi vậy, một
cô gái gần ba mươi mặc mấy thứ này lên người, nói dễ nghe chút chính là
giả bộ nai tơ .
Sở Dĩnh nhớ lại cái thời cô mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, cũng không có mặc qua những màu sắc tươi sáng như vậy, cùng
lắm là cái lần mẹ cô bắt cô mặc bộ đồ đỏ thẫm, kiều diễm và non nớt là
hai việc hoàn toàn khác nhau.
Sở Dĩnh nhìn xung quanh, lòng nảy
sinh nghi ngờ nghiêm trọng đối với sở thích cổ quái của Chu Tự Hàn, cuối cùng vẫn đành mặc bộ quần áo thể thao đỏ thẫm, chất liệu tốt, rất thoải mái, Sở Dĩnh nghĩ lát nữa ăn cơm xong nhất định phải ra ngoài vườn hoa
đi dạo, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra, vườn hoa sau khi sửa sang lại cực
kỳ mới lạ.
Tiếc là Sở Dĩnh từ trên lầu thấy Chu Tự Hàn đang ngồi
trước bàn ăn, tức giận trên mặt đã biến mất, ánh mắt nhìn cô không giấu
nổi sự kinh ngạc.
Bình thường Sở Dĩnh đều mặc trang phục màu
trắng đơn giản thuần khiết, Chu Tự Hàn còn nhớ rõ, năm đó anh nhìn trúng cô là lúc cô mặc trên người một bộ sườn xám đỏ tươi, mặc dù không hề
trang điểm đậm, nhưng loại hương vị Thượng Hải xưa cũ này, rất là quyến
rũ người khác, làm anh đêm đó cực kỳ muốn cô, cô hôm nay, càng làm anh
kinh ngạc.
Cô một thân đỏ thẫm cùng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp,
ánh nắng chiếu trên gương mặt khiến làn da cô tựa hồ trong suốt, ngũ
quan càng thêm thanh thoát kiều diễm bất phàm, tóc tùy ý thắt bím đuôi
ngựa, nhìn qua vô cùng trẻ trung làm Chu Tự Hàn có chút ghen tỵ, hơn nữa sau khi chọc tức anh, xem ra cô một chút hối hận cũng không có, nhìn
anh bằng một đôi trong mắt trong sáng mang theo vài phần ngoài ý muốn.
Chu Tự Hàn không nhịn được hừ một tiếng, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là cô cho rằng anh sẽ tức giận mà đi tìm người phụ nữ khác, sau đó cô
có thể thuận lợi thoát khỏi anh, khá lắm, Sở Dĩnh càng như vậy, Chu Tự
Hàn càng muốn biết, sau khi cô thích anh sẽ như thế nào?
Chu Tự
Hàn căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, muốn phụ nữ thích anh quá dễ dàng, dù không thích anh, cũng thích tiền của anh, vì tiền, những
người phụ nữ đó có thể dẹp ỏ hết thảy tự tôn để làm vừa lòng anh, Sở
Dĩnh ngay từ đầu đã không giống họ, đây đều là diễn trò, không phải
thật, thật ra thì Sở Dĩnh cũng không tính là quá thông minh, cô chẳng lẽ không hiểu, nếu chỉ muốn thoát khỏi anh mà mỗi ngày đều trưng ra một bộ dáng không muốn nhìn thấy anh như vậy, liền khơi dậy ham muốn chinh
phục của anh, đàn ông thích nhất những thứ mình không có được nên anh
làm sao có thể dừng tay, anh chính là muốn Sở Dĩnh hoàn toàn khuất phục.
Sở Dĩnh do dự mấy giây mới cất bước xuống tầng, không gian tầng dưới tương đối trống trải, hoàn toàn xây theo kết cấu mở, ánh mặt trời xuyên qua
cửa sổ sát đất phía bên kia, phủ kín sàn nhà màu kem, cả phòng khách
tầng một cũng như đầy ắp hương vị của mặt trời, sắc màu chủ điệu là màu
sáng , Chu Tự Hàn hình như thích gam màu sáng, hôm nay anh ta cũng mặc
một bộ quần áo rộng rãi sáng màu.
Nếu như không phải đối với anh
ta có chút hiểu biết, lần đầu gặp mà nói, bề ngoài Chu Tự Hàn rất dọa
người , tương đối nghiêm túc, anh ta đẹp trai không thua Lăng Chu, nhưng Chu Tự Hàn bá đạo hơn, cũng âm trầm hơn so với Lăng Chu nhiều, Sở Dĩnh
tự nhiên cảm thấy ánh mặt trời một không thích hợp với Chu Tự Hàn.
Mặc dù chỉ nhìn thấy tia tán thưởng thoáng qua trong mắt Sở Dĩnh vẫn khiến
tâm tình Chu Tự Hàn tốt hơn nhiều, anh hoàn toàn quên mất mới vừa rồi
giữa hai người còn là không thoải mái, đi tới dắt tay của cô tới cạnh
bàn ăn.
Trên bàn toàn bộ là món ăn kiểu Trung Quốc, cháo, bánh
bột mì, tiểu dưa muối, còn có một quả trứng gà luộc, đồ ăn đơn giản như
vậy, lại được chế biến tương đối khéo léo, có thể thấy được tài nấu
nướng của người này vô cùng tinh xảo.
Chu Tự Hàn lúc ăn không
khác người thường mấy, vừa xem tạp chí vừa thỉnh thoảng nhìn qua Sở
Dĩnh, dáng vẻ ăn cơm của Sở Dĩnh rất tao nhã, không chỉ ăn cơm, từ rất
nhiều phương diện đều có thể nhìn ra,Sở Dĩnh được dạy dôc rất tốt, cùng
tình cảnh quẫn bách hiện nay rất không thích hợp, mặc dù gặp khó khăn,
nhưng cỏ một loại khí chất đã ngấm vào xương cốt Sở Dĩnh, dùng ngôn ngữ
của cụ anh, là cốt khí, Chu Tự Hàn lại cảm thấy, là kiêu ngạo, thuộc về
sở dĩnh , trong mọi tình huống đều không hề mất đi sự kiêu ngạo.
Chu Tự Hàn càng ngày càng hiếu kỳ hơn hai mươi năm trước Sở Dĩnh rốt cuộc
trải qua cuộc sống như thế nào, trong tài liệu nhân sự của Sở Dĩnh viết
rất đơn giản, mẹ: Nhạc Thu Mạn, cha: đã qua đời, ngoài ra không còn mối
quan hệ thân thích nào hết, mẹ con cô đều cùng một dạng.
Sở Dĩnh
trải qua học tập tương đối tốt, trường chuyên cấp 3, đại học danh tiếng, nghĩ đến cô gái như Sở Dĩnh ở đại học nhất định là nhân vật chúng tinh
phủng nguyệt (sao quanh trăng: ý nói cô là người nổi bật nhất), cao cao
tại thượng, xinh đẹp kiêu ngạo, giống như tiên nữ đứng trên đám mây mắt
nhìn xuống chúng sinh đều là phàm phu tục tử, Chu Tự Hàn nghĩ, nếu như ở đại học gặp được cô gái như thế, mặc kệ thích hay không, anh cũng phải
thu vào tay, cho nên anh vô cùng hiếu kỳ Sở Dĩnh thích mẫu đàn ông như
thế nào, đến cùng vẫn chẳng thèm ngó tới anh.
"Sở Dĩnh, người đàn ông trước kia của em mạnh mẽ hơn anh sao?" "Gì cơ?" Sở Dĩnh thiếu chút
nữa sặc ra ngụm cháo, đặt cái muỗng xuống châm chọc nói: "Chu Tự Hàn,
anh rảnh rỗi muốn kiếm chuyện phải không? Theo tôi được biết, một cái
ria mép của Chu tổng cũng vượt qua mọi quốc tịch chủng tộc rồi, so với
anh, người trước kia của tôi, căn bản không đáng để nhắc tới."
Chu Tự Hàn nhíu mày cười: "Nếu như em cảm thấy hứng thú với những người phụ nữ trong quá khứ của anh, anh có thể kể cho em nghe không sót một chữ,
em thì sao?" Sở Dĩnh cau mày nhìn anh ta, nhẫn tâm cự tuyệt: "Đây là
chuyện đời tư của tôi, thứ lỗi cho tôi không thể trả lời."
Chu Tự Hàn cũng cảm thấy mình hơi chút quá phận, tính toán chuyện cũ là hành
động không có phẩm chất: "Được được, coi như anh chưa nói, có chuyện cần thương lượng với em, bộ thị ủy có một quảng cáo tuyên truyền công ích
muốn em làm mẫu ảnh, nội dung chủ đề về bảo vệ truyền thống văn hóa, có
lẽ vì mối quan hệ của em với Côn Khúc trong Thanh Liên, ý em thế nào?"
Sở Dĩnh tùy ý nói: "Đã là công ích thì chụp đi! Tôi cùng u Phỉ còn có giao ước hơn nửa năm, cũng không thể nói lui liền lui."
Nhắc đến u Phỉ, Chu Tự Hàn không nhịn được nhớ tới Hàn Chấn, mình tại sao
cản cũng không thể ngăn lại, Hàn Chấn rốt cuộc ăn cơm mấy lần với Sở
Dĩnh,xì căng đan của hai người một lần sao liền rất nóng, Chu Tự Hàn
nhìn ra được, Hàn Chấn có ý với Sở Dĩnh, còn Sở Dĩnh nghĩ gì, anh không
biết, ít nhất Chu Tự Hàn cảm thấy thái độ của Sở Dĩnh đối với Hàn Chấn
tốt hơn so với mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Tự Hàn càng thêm
lạnh lại có chút không thoải mái: "Về sau gặp gỡ Hàn Chấn, em đứng xa
một chút cho anh, anh không muốn người phụ nữ của mình cùng Hàn Chấn có
quan hệ không minh bạch."
Sở Dĩnh ngẩn người một lúc liền bị Chu
Tự Hàn không phân rõ phải trái chọc cười mà vui hẳn lên: "Chu Tự Hàn,
anh không cảm thấy anh rất buồn cười ư, anh đây là làm quan muốn phòng
cháy, không cho dân chúng thắp đèn, bình thường gặp gỡ Hàn tổng, đều
không hề có mục đích xấu, nếu anh không thích, thì giúp tôi xử lý giao
kèo với u Phỉ đi, nếu vậy, tôi sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với Hàn
tổng nữa, tôi cầu còn không được đấy."
Chu Tự Hàn hừ một tiếng:
"Anh là tốt bụng nhắc nhở thôi, đừng để đến lúc đó lấy đỉnh nón xanh cho anh cài nút (đội nón xanh: bị phản bội), Chu Tự Hàn này cũng sẽ không
coi tiền như rác nữa."
Sở Dĩnh đẩy ghế ra đứng lên, lười phản ứng lại Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả thật không phải loại người có thể nói lý, Sở Dĩnh vốn muốn ra vườn hoa đi dạo một chút giờ tâm tình hoàn
toàn bị Chu Tự Hàn phá hư, trực tiếp lên tầng.
Bên ngoài phòng
ngủ có một sân thượng lớn, đặt một bộ bàn ghế màu trắng đơn giản, Sở
Dĩnh ngồi trên ghế, bị ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm cơ thể tự nhiên buồn
ngủ, mắt nhắm lại, còn chưa ngủ đã ngửi thấy một hương trà mát lạnh.
Sở Dĩnh mở mắt ra, phát hiện Chu Tự Hàn không biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế đối diện, trên bàn giữa hai người bày một bộ trà cụ bằng thủy tinh
được chế tác vô cùng tinh xảo, hương trà phảng phất thấm vào lòng người.
Chu Tự Hàn rót một ly trà đưa cho cô, đây coi là biếu tướng nói xin lỗi
sao? Sở Dĩnh cũng không muốn tiếp tục cùng chính mình tranh chấp, trước
thái độ nghiêm túc của Chu Tự Hàn đành phải đấu hàng, nhận lấy chén trà, uống một hớp, không khỏi tán thưởng: "Trà ngon, là Tín Dương mao tiêm?"
Chu Tự Hàn cười nói: "Em cũng thật biết phân biệt hàng tốt, bảo bối à đừng
lộn xộn nữa được không, bây giờ anh vì em tính khí cũng đã thu lại,
tính khí em có phải hay không phải cũng nên sửa đổi một chút, tâm tình
hai ta mỗi ngày đều có thể thoải mái hơn, có gì không tốt."
Sở
Dĩnh trong lòng phát ra thanh âm xem thường, lời này từ miệng Chu Tự Hàn nói ra, thật giống hài kịch, anh ta hỉ nộ vô thường, giống hệt người
bệnh tâm thần còn nói thu lại.
Chu Tự Hàn cầm tay cô kéo tới, ôm
Sở Dĩnh vào trong ngực, thái độ khiêm nhường dụ dỗ nàng: "Bảo bối lời
anh nói là nghiêm túc, chỉ cần em không cáu kỉnh với anh, anh bảo đảm
mọi chuyện sau này đều chiều ý em, buổi chiều anh có với hẹn Kiến Quốc
đi chơi bóng, em đi với anh đi?"
Sở Dĩnh biết những chuyện xã
giao này của đàn ông, phụ nữ chẳng qua chỉ là vật trang trí, để khi đàn
ông ở cùng một chỗ so sánh với nhau, so sánh xem vợ ai hiền hậu hơn, so
xem con nhà ai thông minh hơn, so xem người tình của ai xinh đẹp trẻ
tuổi hơn, đây là hư vinh của đàn ông.
Năm đó Lăng Chu cũng không
ngoại lệ, mỗi lần gặp gỡ bạn bè liền mang cô theo, khiến ai nấy ước ao
nói một câu: "Lăng Chu, tiểu tử này thật có diễm phúc , lừa ở đâu được
cô vợ xinh đẹp như vậy." Những lúc ấy, Lăng Chu lại dương dương tự đắc,
chuyện này vốn rất nhàm chán, nhưng nam nhân luôn làm không biết mệt.
Có điều, Sở Dĩnh không ngờ sẽ gặp lại Lăng Chu, tính ra cũng thật kỳ quái, hai người xa cách nhau suốt sáu năm cũng không hề gặp, sau khi thấy
nhau, liền giống như đến nơi nào cũng có thể đụng phải, đây có tính là
nghiệt duyên không.
Cao Nhĩ Phu họp mặt gần khu biệt thự mà Chu
Tự Hàn sống, dù không lái xe, đi bộ cũng không xa lắm, mặc dù ở gần như
vậy, Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đến muộn nhất.
Nhìn thấy bọn họ,
Kiến Quốc cùng Trần Bân hai mắt nhìn nhau, tâm không ngừng kêu gào đây
là chuyện gì vậy! Oan gia cuối cùng cũng đuổi đến nơi rồi, nếu Chu Tự
Hàn thật sự quan tâm nhiệt tình tới Sở Dĩnh, ngộ nhỡ nhìn ra Sở Dĩnh
cùng Lăng Chu có gì gì đó, rồi ăn dấm chua, mấy người bọn hắn ai cũng
đừng mong yên ổn, nhưng nếu gặp nhau, không chào hỏi cũng thực không
phải, huống chi ngoài Lăng Chu còn có Hàn Chấn, hợp lại chắc thành nồi
dấm lớn rồi . . . . .