Sau khi tiêu diệt tên mập da đen vô danh đáng thương kia, Diệp Phong nhanh chóng di chuyển đến nơi M-21
và bọn trẻ đang bị giam giữ.
Vừa đến nơi, Diệp Phong đã nhận ra hai bóng người chiến đấu trên tòa
nhà, một người trong đó là Frankenstein. Biết rõ sức mạnh của
Frankenstein nằm ở cấp độ nào, Diệp Phong cũng không hề có ý định ra tay giúp đỡ mà tiến thằng vào bên trong. Phía xa xa, Seira cũng đang tiến
đến gần đây, dù sao thì khoảng thời gian Diệp Phong bỏ ra để tiêu diệt
kẻ cản đường quá ngắn ngủi, cộng thêm việc tốc độ của Diệp Phong hơn hẳn nàng nên việc hắn đến trước là điều bình thường thôi.
Lại nói Rai cũng đã xuất hiện ở bên trong tòa nhà, thế như cậu ta di
chuyển khá là thong thả, trong khi đó Diệp Phong lại lựa chọn cách di
chuyển xuyên tường để đến nơi nhanh nhất.
...................................
“Uỳnh!!!!”
“Không!!! Tỉnh lại đi Ajussi!!!”
Chứng kiến tình hình đang diễn ra tại nơi này, Diệp Phong không kìm chế
được lửa giận trong lòng mình nữa rồi. Dưới mặt đất, Sena, Suyi, Ikhan
đều đang quỳ gối bên cạnh M-21 mà kêu khóc, tình trạng của M-21 lúc này
rất là không ổn, chỉ thấy cậu ta nằm mỗi một chỗ, máu chảy như suối từ
vết thương giữa ngực mới xuất hiện, cách đó không xa, Shinwoo đã bất
tỉnh, khuôn mặt của cậu có hai dòng máu chảy từ đỉnh đầu.
Không những thế, Regis cũng vừa bị một người đàn ông cao lớn đánh văng vào tường, không gượng dậy nổi.
Nếu chỉ có Regis và M-21 gặp vấn đề thì thôi đi, dù sao bọn họ cũng
thuộc về nhóm phi nhân loại, tranh đấu dẫn đến thương tật là quá bình
thường. Thế nhưng lần này thì khác, không chỉ Shinwoo mà Sena, Suyi lẫn
Ikhan đều có vết thương trên người chứng tỏ họ đã bị ẩu đả cùng tra tấn, đám Shinwoo chỉ là người bình thường thôi a, vậy mà đám này còn không
biết xấu hổ ra tay với họ, quả thật quá đáng.
Dưới cơn giận dữ của Diệp Phong, toàn bộ không gian của thành phố Seoul
trở nên lạnh lẽo phi thường, thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện những
bông tuyết rơi lả tả trong tiết trời mùa hè. Phát hiện ra sự bất thường
này, người dân trong thành phố hoang mang hoảng sợ không thôi, thậm chí
là chính phủ cũng vội vàng cử người thuộc bộ khí tượng thủy văn xem xét
sự việc bất thường này.
Không quan tâm, không hề hay biết chuyện lớn mà mình gây ra, giờ phút
này Diệp Phong chỉ muốn cho đám phi nhân loại không biết xấu hổ trước
mặt mình biến mất khỏi thế gian mà thôi.
Lúc này, những người ở đây cũng đã nhận ra sự hiện diện của Diệp Phong,
trong đó M-21 là người đầu tiên cảm thấy hắn, cậu ta nhịn không được mà
cười khẽ một tiếng:
“Ngươi đến quá chậm!!!!”
Nhìn về M-21, Diệp Phong nhíu mày, dưới ánh mắt của tất cả những người ở đây, thân hình của Diệp Phong chợt dịch chuyển đến bên cạnh M-21 trong
tích tắc. Khom người xem xét tình hình của M-21, Diệp Phong thở dài,
cũng may là vết thương của M-21 không quá nguy hiểm đến tính mạng, có
thể thấy cơ thể của cậu ta đang dần dần khôi phục thương thế.
“Sao lại thế này? Diệp Phong? Chẳng lẽ cậu cũng giống bọn họ.....?”
Sau khi Truyền một tia pháp tắc Mộc vào cơ thể của M-21 nhằm gia tăng
tốc độ phục hồi của cậu ta, Diệp Phong liền nghe thấy một tiếng nói đầy
kinh ngạc, sợ hãi vang lên bên tai mình. Ngẩng đầu nhìn về Sena vừa nói
chuyện, chứng kiến biểu hiện sợ hãi, lo lắng, kinh ngạc, xa lạ từ trong
mắt nàng cùng với đám Ikhan bên cạnh, Diệp Phong cười khổ:
“Ngủ một giấc đi a! Tất cả chỉ là mơ thôi!”
Diệp Phong vừa dứt lời thì Sena, Suyi, Ikhan lập tức ngã xuống đất, nhìn dáng vẻ an bình trên mặt họ thì có thể nhận ra họ đã ngủ rồi, thậm chí
Diệp Phong cũng không quên Shinwoo, chỉ thấy hàng lông mày đang nhíu lại của Shinwoo đã giãn ra từ lúc nào.
Xử lý ổn thỏa những chuyện này, Diệp Phong liếc mắt nhìn về những kẻ thủ phạm đằng kia.
Từ lúc phát hiện Diệp Phong, nhận thấy Diệp Phong không hề để bản thân
vào mắt, rồi lại còn bị tốc độ di chuyển của Diệp Phong hù dọa, đám
người kia vẫn nhẫn nhịn từ nãy đến giờ. Lúc này thấy Diệp Phong đã nhìn
về phía chúng, một trong số chúng nhịn không được la mắng:
“Ngươi là thằng nào? Sao dám xuất hiện ở nơi này? Không cần nói nữa, đã đến đây rồi thì để mạng lại đi!”
Tên vừa tự biên tự diễn này là một trong ba kẻ thù đứng trong căn phòng
này, ngoại hình của hắn ta cực kỳ xấu xí, thân hình gầy như que củi,
khuôn mặt dài cằm nhọn mắt thâm đen, thậm chí môi của hắn ta cũng có màu đen không biết là do sơn môi hay bẩm sinh nữa. Nhìn kẻ này, Diệp Phong
nhíu mày hỏi:
“Các ngươi là ai? Ta không giết kẻ vô danh!”
(tác giả: Thế tên mập ngươi vừa tên là gì? Diệp Phong: Không biết! Tác
giả: Vậy sao còn bảo không giết kẻ vô danh? Nói láo mà không mắc cỡ à?
Diệp Phong: Không phải ngươi đã gọi hắn ta là tên mập sao? Tác giả:
...........)
Nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của “tên nhóc” trước mặt này, kẻ cằm nhọn
liền điên tiết lên. Nắm chặt thanh dao găm đặc chế trên tay, hắn ta bước từng bước về phía Diệp Phong muốn cho kẻ này lên dĩa ngay và luôn. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Shark...!”
Người vừa lên tiếng là tên cao to đã đấm bay Regis lúc nãy, chỉ thấy hắn ta nhìn về Diệp Phong, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ rồi biến mất:
“Được rồi! Ngươi biết danh tính của bọn ta cũng không sao! Dù sao người
chết cũng không biết nói đấy! Chúng ta là DA-5, nhóm có năm người, cơ mà tại đây chỉ có ba người thôi, hai người kia đã ra ngoài. Người trước
mặt ngươi tên là Shark, còn cậu ta là Tao, còn ta là thủ lĩnh của bọn
họ, Krantz....!”
Tao, người này có thân hình còn gầy hơn cả tên Shark trước mặt Diệp
Phong, chỉ là dáng vẻ của hắn ta dễ nhìn hơn tên Shark kỳ dị kia nhiều.
Với dáng vẻ như thế, Diệp Phong nghĩ ra người này có vẻ thuộc về loại có trí thông minh vượt trên sức chiến đấu.
Krantz, thủ lĩnh của DA-5, hắn ta quả thật rất xứng với vai trò này, ta
dù cho Regis còn rất yếu đi nữa thì cũng là một Noblesse Krantz đánh bại Regis đã đủ cho thấy sức mạnh của hắn.
Nghĩ đến tên mập lúc nãy, Diệp Phong đã xác định hắn ta là thành viên
của DA-5 rồi, kẻ duy nhất mà Diệp Phong chưa gặp có lẽ là người đang
chiến đấu với Frankenstein trên kia.
Nhìn về Krantz, Diệp Phong mở miệng:
“Được! Hai bên đều muốn giết nhau, vậy ta cũng không cần nương tay rồi!”
Dứt lời, một luồng uy áp phô thiên cái địa xuất hiện tại khu vực này
khiến cho cả ba người của Da-5 đều cảm thấy thân thể trầm trọng gấp trăm lần, khó mà di chuyển được. Nhìn về Diệp Phong, họ khó mà che giấu được vẻ hoảng sợ trong mắt mình.