Cắn răng nói từng chữ, Natsu cảm giác như sắp phát điên lên rồi. Không
chỉ cậu mà cả Gray, Lucy, Erza và Happy cũng đang điên tiết cùng cực.
Thậm chí là Diệp Phong, người luôn vui cười cũng không còn giữ được vẻ
mặt lạc quan thường ngày nữa, tất cả chỉ còn là sự tức giận mà nghiêm
túc.
Trước mặt mọi người, tòa nhà nguy nga tráng lệ của Hội Fairy Tail không
còn nữa, thay vào đó là một đống đổ nát tan hoang không có gì là nguyên
vẹn, không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, vì ngay khi họ vừa trở về,
cảnh tượng này đã đập vào mắt họ.
“Là Phantom!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau mọi người. Quay lưng về phía sau, Natsu liền nhìn thấy Mira treo vẻ mặt buồn rười
rượi lẫn xấu hổ. Cậu liền gằn giọng:
“Cậu vừa bảo là bọn Phantom?”
Nắm chặt nắm tay lại, Mira cố kiềm chế cơn run của thân thể mình rồi trả lời:
“Đúng vậy! Bọn họ đã tấn công chúng ta....!”
“Lạch cạch!”
Tiến bước chân chầm chậm vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, nhìn
sang, cả sáu người đều thấy Diệp Phong đang đi về một phía xa xa. Chứng
kiến vẻ mặt trầm trọng của hắn, Mira hốt hoảng:
“Cậu đi đâu đấy Diệp Phong?”
“Đi đâu ư? Đương nhiên là đập nát cái hội đó rồi!”
Nghe giọng nói lạnh nhạt của Diệp Phong, Mira và Erza đều giật mình, đấy là lần đầu tiên các nàng chứng kiến Diệp Phong tức giận như thế. Chỉ là Mira không quên lời của Hội Trưởng Makarov, nàng vội vàng chạy lại ôm
lấy cánh tay Diệp Phong:
“Không được! Không được hành động lỗ mãng!”
“Cái gì là lỗ mãng? Chúng ta trả lại những gì chúng tặng chúng ta là chuyện đương nhiên mà!”
“Đấy là lệnh của Hội Trưởng, ngài không cho phép cậu làm thế!”
Nghe câu nói này, Diệp Phong chợt khựng lại. Hội Trưởng Makarov là một
trong số ít người hắn kính nể tại thế giới này, ít nhất thì hắn phải
nghe lệnh ông như một thành viên của Hội. Hít sâu một hơi, hắn thở dài:
“Thôi được rồi! Vậy thì nàng thả ta ra đi thôi, ta sẽ không làm gì đâu!”
“Ơ... Ừm! Được rồi!”
Thấy Diệp Phong có vẻ như đã bình tĩnh đôi chút, Mira chỉ có thể gật đầu và nghe theo lời hắn. Ngay khi nàng buông tay Diệp Phong, cả thân thể
của hắn lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người. Quay sang nhìn
nhóm Natsu, Mira cười gượng:
“Được rồi! Ta sẽ dẫn mọi người đến tầng hầm của Fairy Tail – phòng khách tạm thời!”
......................................
TRải qua cuộc nói chuyện bên dưới tầng hầm, cuối cùng thì Natsu cũng đã
chịu bỏ đi ý định trả đũa của mình. Tuy nhiên sự nguy hiểm từ hội
Phantom vẫn chưa thể coi là kết thúc, để đảm bảo an toàn, Natsu, Erza,
Gray và cả Happy đã “đột nhập” vào nhà Lucy với lý do là bảo vệ nàng.
Tuy vậy nhưng chủ nhân của căn phòng này không hề đồng ý chút nào.
“Sao các cậu lại ở đây?”
“Phantom tấn công là rất nguy hiểm! Chúng ta nên ở chung với nhau để đảm bảo an toàn!”
“Thế thì các cậu có nên ngừng việc lục lọi quần áo của ta chưa?”
“Này, Plue! Ngươi đang ăn cái gì thế?”
“Này này Natsu! Ta tìm được cả đống đồ lót này!”
“Thật....... thật.... sự là cậu mặc những món đồ này sao Lucy?”
“Yên tĩnh cho ta ngủ nào....!”
“Natsu, Gray... Mau đi tắm đi!”
“Không, bọn ta mệt lắm rồi!”
“Haizz! Thế thì sao chúng ta không tắm chung như hồi đó nhỉ?”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên rõ to, Diệp Phong bỗng đạp cửa đi
vào bên trong. Chứng kiến mọi người còn bất ngờ, hắn tiếp tục nói:
“Khi đó tất cả còn là trẻ con nên ta không chấp! Nhưng giờ thì cơ thể
của Erza chỉ để dành cho ta thôi! Hai người các cậu mà nhìn là ta moi
tròng mắt ra đấy!”
Không ngờ Diệp Phong đột ngột xuất hiện ở nơi này còn nói ra những lời đó, Lucy nhất thời mất bình tĩnh mà hét lên:
“Tại sao cả Diệp Phong cũng ở đây hả???”
“Hả? Nàng nói gì thế? Ta là chủ của căn nhà này mà?”
“Cái gì? Không thể nào? Thế còn bà chủ....?”
“Bà ấy à? Ta thuê bà ấy quản lý căn nhà này đấy mà! Dù sao ta cũng ít về nhà! À mà các cậu có thấm những lời ta vừa nói chưa thế?”
Nhớ đến chuyện chính, Diệp Phong nhìn Natsu và Gray bằng ánh mắt hăm dọa chết người. Thấy vậy, cả hai người các cậu đều lạnh xương sống, không
ngừng gật đầu:
“Hiểu hiểu! Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa!”
Sau một hồi quậy lộn tùng phèo, cuối cùng Natsu và Gray cũng chịu đi
tắm, sau đó đến lượt Lucy và Erza. Trong thời gian đó, Diệp Phong ngồi
bên ngoài phòng khách cùng với Happy và Gray, Natsu. Nhìn thấy hai người một mèo kia có vẻ rục rà rục rịch, Diệp Phong liền lên tiếng cảnh cáo:
“Nói cho cả hai biết, nhìn lén là cực kỳ xấu xa đấy nhé! Đừng để ta bắt gặp hai cậu thực hiện hành vi đó!”
Đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của hai người một mèo dành cho hắn. Nói
khinh bỉ chưa đủ, trong ánh mắt của nhóm Natsu còn có cả tức giận, coi
thường đến mức Diệp Phong không dám nhìn thẳng vào ánh mắt họ. Lúc này,
Gray mở miệng:
“Ông..... À không! Cậu mà cũng dám nói những lời đó sao? Người háo sắc nhất ở đây không phải ai khác ngoài cậu nhé!”
“Hừ! Khi còn bé ai dẫn chúng ta đi xem trộm, sau đó lại đổ hết tội về chúng ta hả Gray?”
“Ờ.. ai vậy nhỉ?”
“Hà hà hà.... Giờ cả hai lớn cả rồi, dám xỉa xói ta cơ nhỉ......! Hà hà hà!”
Đợi đến khi mọi người tập trung đầy đủ tại phòng khách một lần nữa, họ
bắt đầu bàn về chuyện xảy ra giữa Fairy Tail và PhanTom Lord. Gục đầu
xuống bàn, Natsu cằn nhằn:
“Nếu ông già không rụt rè như thế này thì chúng ta đã đi phá nát cái hội đó rồi!”
Thấy cậu có vẻ còn chưa hiểu vấn đề lúc này, Gray lên tiếng:
“Không phải do ngài Hội Trưởng sợ chúng đâu, dù sao ông ấy cũng là một trong Thập Thánh Đại Pháp Sư mà!”
“Thập Thánh Đại Pháp Sư??”
Đây là lần đầu tiên Lucy nghe đến tên gọi này, nàng nhịn không được mà
nhìn về phía Erza tỏ ý thắc mắc. Thấy vậy, Erza cũng không ngại nói
thêm:
“Đấy là danh hiệu do chủ tịch Hội đồng đặt ra cho mười vị Pháp sư tài giỏi nhất.........!”
“Sao cơ......... Thật tuyệt!”
“Đừng vội mừng, Hội Trưởng của Hội Phantom cũng nằm trong số đó đấy!”
“Rầm!”
Đập tay thật mạnh lên bàn, Natsu phản đối:
“Có gì hay chứ? Bọn chúng chỉ giỏi trò cắn trộm theo bầy mà thôi!”
“Dù vậy đi nữa Hội Trưởng vẫn mong muốn tránh khỏi xung đột thật sự.
Phải biết rằng nếu những người có đẳng cấp như Hội Trưởng chiến đấu thì
sẽ tạo ra hậu quả không thể kể xiết đấy!”
Người nói là Diệp Phong, ngay khi lời hắn vừa dứt, Lucy liền nhìn về phía hắn và hỏi:
“A! Còn Diệp Phong, cậu có nằm trong Thập Thánh không?”
Vội vàng lắc đầu, Diệp Phong phủ nhận:
“Không hề! Ta vẫn chưa đủ trình độ đâu....!”
Còn chưa nói hết, Erza đã lên tiếng vạch mặt hắn rồi:
“Có bao giờ cậu ta đi tham gia cuộc họp nào của Hội đồng đâu mà đòi. Nếu cậu chịu tham gia các cuộc họp bầu Thập Thánh thì có lẽ đã giành được
một cái ghế trong đấy rồi!”
Bị Erza trách cứ, Diệp Phong xịu mặt xuống:
“Đâu phải mình ta chứ.. .còn tên kia nữa mà!”
Người mà Diệp Phong muốn nhắc đến không phải ai khác mà là Gildarts, chỉ là mọi người không hề thông cảm cho hắn chút nào cả.
“Ông ta bận rộn gấp nhiều lần cậu đấy chứ. Trong khi cậu chỉ toàn la cà trong lúc làm nhiệm vụ mà có tư cách nói câu đó à...!”
“Ta.... ta....! Hừ!”
“Được rồi! Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi! Sang ngày mai hãy lo tiếp!”
“Ừm! Erza nói đúng! Mọi người về phòng đi, ta sẽ bảo vệ hai nàng ấy!”
Sáng hôm sau, Diệp Phong và mọi người còn đang trên đường đi đến tầng
hầm của Hội thì phát hiện rất nhiều người dân đang tập trung tại công
viên cổng phía nam của thị trấn Magnolia. Không hiểu vì sao, năm người
đều cảm thấy bất an nên tiến gần về hướng đó quan sát.
“Xin tránh đường.......”
“Tránh đường dùm với.........!”
“A......!”
Ngay khi tiến vào trung tâm, chứng kiến những gì đang diễn ra tại đây,
tất cả mọi người đều trầm mặc. Ai cũng có thể nhận ra thân thể của họ
không ngừng run lên bởi sự trỗi dậy của cơn giận vô bờ bến trong người
họ vào lúc này. Trước mặt họ, Levy, Jet, Droy, ai cũng mang đầy thương
tích, bị treo lên thân cây to nhất công viên này.
Nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này, Diệp Phong ngoài tức giận kinh khủng
ra thì còn có hối hận, hắn đã quên mất một số sự kiện trong Fairy Tail,
trong đó có chuyện trước mắt hắn. Nếu biết trước thì hắn sẽ không bao
giờ để chuyện này xảy ra đâu, chỉ là bây giờ đã muộn rồi..
“Levy.... Jet..... Droy...........!”
“Phantom.......!”
Natsu gầm gừ, từ biểu hiện bên ngoài cho thấy cậu đã sẵn sàng liều chết với kẻ thù rồi.
“Lộp bộp lộp bộp!”
Lúc này, âm thanh bước chân chậm rãi nhưng trầm trọng vang lên, là Hội
Trưởng Makarov. Đợi đến khi ông đi đến bên cạnh thân cây, chứng kiến rõ
ràng tình trạng đáng thương của nhóm Levy, ông cũng không thể kiềm chế
được nữa.
“Crắc!”
Âm thanh chiếc chống bị bóp nát vang lên.....
“Ta có thể nhịn việc nhà bị phá, ẩn nấp trong tầng hầm làm con sâu
rượu... Thế nhưng làm gì có người cha nào chịu đứng yên khi thấy máu
những đứa trẻ của mình rơi xuống được......!”
“CHIẾN THÔI.........!”
Khi nói hai từ cuối cùng, pháp lực vàng óng của ông không ngừng rò rỉ ra phía bên ngoài. Cuối cùng, trận chiến giữa Phantom và Fairy Tail cũng
đã đến.