Nghe Nhược Lâm trình bày thì
Diệp Phong mới biết được đầu đuôi mọi việc. Hóa ra đám học viên lớp đặc
biệt đều là loại thiên tài hiếm có, cộng thêm sự đào tạo của Diệp Phong
nên thực lực của bọn họ không thể dùng lẽ thường để tính được. Vì thế
nên một Đấu Linh như Nhược Lâm muốn dạy được mười tên ấy là bất khả thi. Thậm chí cả Nhược Lâm cũng phải tủi thân khi chứng kiến tài năng của
chúng chứ nói gì đến dạy, nàng chưa chắc có thể đánh bại một trong mười
người một cách dễ dàng nữa là.
Thử hỏi trình độ của đạo sư và học viên gần sát như thế thì Nhược Lâm
biết dạy gì cho đúng? Chính vì thế mà mấy ngày nay nàng phải vùi đầu vào suy nghĩ lẫn lo lắng, vừa tìm cách giúp học viên của mình vừa chờ đợi
Diệp Phong trở về. Ông trời không phụ lòng người tốt, cuối cùng Diệp
Phong cũng đã trở về.
Vào giây phút nhìn thấy hắn, Nhược Lâm quá đỗi vui mừng nên không quan
tâm bất cứ gì mà lao vào ôm hắn khiến cho hắn đắc ý như thế. Sau khi
giải bày nỗi khổ của mình với Diệp Phong, Nhược Lâm bắt đầu đề cập đến
vị Đại công chúa vẫn đứng phía sau Diệp Phong rồi nhìn mãi xung quanh
kia.
Thừa dịp này, Diệp Phong cũng sẵn tiện giới thiệu Đại công chúa cho
nàng làm quen. Đương nhiên là hắn không ngu đến mức nói thật là mình bắt cóc người ta về đây, mà lại nói quanh co đủ kiểu làm cho Đại công chúa
của chúng ta tức tối mà không biết nói gì, chỉ có thể nhéo lưng hắn để
xả giận.
Đương nhiên những hành động này không qua mắt được Nhược Lâm, không hiểu sao nàng bỗng cảm thấy khó chịu, miệng thì nói móc:
“Đạo sư Diệp Phong thật lợi hại. Chỉ rời đi mấy ngày mà mang về một vị công chúa cao quý nha.”
Có vẻ như Nhược Lâm vẫn chưa biết chuyện về Nhã Phi và Phỉ Phỉ, chỉ là
như thế càng đỡ làm cho Diệp Phong ngại ngùng. Nói chuyện một chút nữa,
Diệp Phong cuối cùng cũng muốn dẫn Đại công chúa đi:
“Được rồi! Nàng cũng nên về nghỉ ngơi đi, ta đi thu xếp cho Tuyết nhi
đã. À mà ngày mai nàng hãy nhắc với bọn kia rằng ta cho phép chúng nghỉ
xả hơi từ giờ đến ngày thi đấu vào nội viện!”
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày nội viện tuyển học viên rồi, Diệp Phong muốn để bọn học trò của mình được nghỉ ngơi chuẩn bị trạng thái thể lực lẫn tinh thần đến mức đỉnh cao. Hơn nữa lý do chính để hắn có dự định
này là..... hắn lười....
Vừa nói xong, Diệp Phong cầm lấy tay của Đại công chúa rồi biến mất để lại Nhược Lâm dậm chân:
“Ta làm cái gì mà ngươi lại sợ ta đến thế hả?”
Ngừng lại một chút, mặt của nàng bỗng đỏ lên, miệng lẩm bẩm:
“Tính ra thì ngực của hắn làm cho người ta có cảm giác rất dễ chịu ấy nhỉ!”
Nói thu xếp cho Gia Hình Tuyết thì dễ, nhưng quả thật Diệp Phong không
biết nên để nàng sống ở đâu, chẳng lẽ bắt nàng ở chung phòng mình? Vậy
thì thanh danh tốt đẹp của hắn còn gì nữa chứ. Nghĩ nghĩ một hồi, Diệp
Phong nhớ đến Nhã Phi và Phỉ Phỉ, còn ở đâu thích hợp hơn nữa chứ. Hơn
nữa hắn cũng sắp vào nội viện rồi, bốn người gặp nhau sẽ không còn khó
khăn nữa.
Nghĩ là làm, Diệp Phong Thuấn Di đến ngay tại phòng của Nhã Phi và Phỉ
Phỉ. Giờ này trời đã tối, cơ mà hình như hai nàng còn chưa ngủ mà đang
nói chuyện gì đó. Ngay lúc Diệp Phong đột nhiên xuất hiện, cả hai liền
vận sức đánh vào hắn làm cho hắn hết cả hồn, may mắn là sức mạnh của ba
người còn chênh lệch rất xa nên Diệp Phong không có vấn đề gì. Nhìn kỹ
lại là Diệp Phong, Nhã Phi và Phỉ Phỉ mừng rỡ, chỉ là khi thấy công
chúa, cả hai nàng đều xị mặt:
“Ai đây?”
“À à! Người quen cả mà, Nhã Phi nhìn kỹ lại xem!!!”
Nghe lời Diệp Phong, Nhã Phi nhìn kỹ lại công chúa, mà công chúa cũng
nhìn chằm chằm vào Nhã Phi. Một lát sau, cả hai hô lên cùng lúc:
“Nhã Phi!”
“Đại công chúa?”
“Thì ra tin đồn ngươi bị bắt cóc là thật sao???”
“Ặc!!!!”
Nghe thấy công chúa nói lời này, Diệp Phong mém sặc. Hắn cười khổ nói với nàng:
“Này, Nhã Phi là tự nguyện đi theo ta nhé, làm gì có chuyện bắt cóc?”
Cái kiểu nói kéo dài này của Nhã Phi giống như là đang châm chọc Diệp
Phong vậy. Hình như hiểu ý của nàng, Diệp Phong ngậm miệng.
Sau một lát, Phỉ Phỉ cũng đã biết rõ thân phận của Đại công chúa, có vẻ
như cả ba có cùng vấn đề hay sao mà bỏ mặc Diệp Phong một bên, chỉ biết
tán dóc liên hồi, Gia Hình Tuyết cũng vứt cái vẻ gia giáo của công chúa
lên chín tầng mây rồi.
Cuối cùng chờ không nổi nữa, Diệp Phong đứng lên lại trước mắt ba người rồi nói:
“Có vẻ ba người hợp nhau, vậy cũng tốt. Nhã Phi, nàng để cho Tuyết nhi ở chung nhé, dù sao phòng của trưởng lão vốn rất rộng mà.”
Thấy Nhã Phi gật đầu, Diệp Phong mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng và Phỉ Phỉ:
“Ta cũng sắp vào nội viện rồi, khi đó chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn! Thôi, ta đi đây!”
............................................
Chia tay ba nàng ấy, Diệp Phong trở về ngoại viện tiếp tục ngày tháng
nhàn nhã của mình. Chỉ một tháng sau đó, ngày tuyển học viên của nội
viện đã bắt đầu.
Ngày hôm đấy, các đạo sư đều dẫn theo học viên của mình thành từng nhóm
tham gia thi tuyển. Trong đó, nhóm mười người của lớp đặc biệt chắc chắn là nhóm nổi bật nhất rồi, toàn bộ ánh mắt của những người ở đây đều tập trung vào họ. Trong thời gian trước, cả mười người đều đã tạo danh
tiếng nhất định tại học viện, ai cũng nghĩ rằng họ sẽ giành trọn cả top
mười trong lần thi tuyển này.
Cơ mà lớp đặc biệt đi cùng với Nhược Lâm, vậy Diệp Phong đâu? Thì ra là
Phó viện trưởng Hổ Kiền biết thân phận của Diệp Phong không hề dưới mình nên đã mời hắn đến ngồi chung một hàng ghế với ông. Người ta có lòng
thì Diệp Phong sao từ chối được chứ? Huống chi ngồi trên này lại dễ quan sát đám học viên chiến đấu hơn, cũng có người bình luận cùng cho đỡ
chán.
Diệp Phong đương nhiên cũng không quên ghi tên cho Tiêu Viêm trước khi
cuộc thi được tổ chức, chứ nếu mà chờ Nhược Lâm đăng ký thì bảo đảm nàng sẽ quên thôi. Dù sao số lượng công việc hiện giờ của nàng khá là cực
nhọc về tinh thần. Ấy ấy, đừng bảo Diệp Phong ăn hiếp nàng ấy nhé, đấy
là do áp lực nàng ấy tự phát thôi, Diệp Phong có muốn cũng không làm gì
được, chắc có lẽ hắn phải tìm cơ hội tăng thực lực cho nàng để nàng bớt
tủi thân đi quá.
...................................
Và rồi sau khi tất cả thành viên tham dự đã tập trung đông đủ, Hồ Kiền đứng dậy và hô một cách uy nghiêm: