Tuy né thanh kunai, nhưng Kakashi vẫn luôn chú ý đến Naruto, xem
xét nhất cử nhất động của cậu. Chợt…. Naruto biến mất rồi,
sau đó là cảm giác nguy cơ từ phía sau của Kakashi, hắn nhanh
chóng xoay người, nhảy lùi lại và gạt tay của Naruto ra.
“Chết thật! Sharingan của mình không thể thấy được chuyển động
của Naruto, chỉ còn cách không cho nó dùng Phi Lôi Thần Thuật
nữa thôi!”
Nghĩ như thế, khi chân hắn vừa chạm đất, Kakashi liền phóng
ngược trở về bên cạnh Naruto. Đoán được ý định của hắn, Naruto cũng không dùng Phi Lôi Thần Thuật nữa, mà cả hai bắt đầu so
thể thuật.
Nói về phương diện này, Naruto cùng Kakashi có vẻ không hơn kém
nhau nhiều lắm, cả hai đã giao đấu năm phút rồi nhưng vẫn chưa
phân thắng bại.
Chỉ thấy Naruto đang nhe răng cười ở đó, trên tay cậu chính là
hai cái lục lạc vốn dĩ được treo trên người Kakashi.
Thở dài một hơi, Kakashi liền hỏi:
“Em dùng cách nào để chiến thắng thế?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Ngươi bị Naruto chơi xấu rồi Kakashi! Ha ha ha!”
Đó là âm thanh của Diệp Phong, từ khi hắn thấy Naruto giành được cái chuông thì đã mang mọi người thuấn di đến nơi này. Nhìn
Kakashi đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Diệp Phong cười
nói:
“Vấn đề này ngươi nên hỏi Naruto a!”
“Ha ha ha! Cũng không có gì đặc biệt. Ở trên người của đại ca,
Sasuke cùng tên sâu róm đều có dấu ấn Phi Lôi Thần Thuật do em
đặt lên. Vào lúc nãy, khi em biết là không thể dùng thể thuật
để thắng thầy thì chỉ có cách dùng Phi Lôi Thần Thuật dịch
chuyển đến nơi của đại ca.
Trong khi thầy chỉ thấy em phóng một thanh kunai nên cho là em sẽ xuất hiện sau lưng thầy, lúc thầy quay lưng, em lặng lẽ dịch
chuyển lại bên cạnh thầy và đoạt chiếc chuông!”
Lại thấy ánh mắt của Kakashi dồn vào mình, Naruto gãi đầu và
giải thích. Nghe vậy, Kakashi bừng tĩnh, hắn nhanh chóng biết
được rằng phía sau lưng mình cũng có một ấn chú do Naruto đặt
lên, xem ra nó được đặt lúc cả hai còn đánh thể thuật với nhau a.
“Naruto, cậu quá bỉ ổi rồi!”
Không bỏ lỡ cơ hội, Sasuke liền đả kích Naruto. Điều này làm cho Naruto phải nổi đóa:
Nghe nàng nói như vậy, Jiraiya mới để ý đế mọi người xung quanh đang mang theo hành lý. Nhất là khi hắn nhìn thấy Diệp Phong
thì hớn hở:
“Diệp Phong nha! Hơn một năm rồi không gặp! Mấy ngày trước, các
ngươi diệt gọn hai thành viên của Akatsuki, làm cho ta vô cùng
bất ngờ nha!”
Vỗ vai của Diệp Phong, Jiraiya nói một cách vui vẻ. Đúng như lời của Jiraiya nói, trong ba năm đi huấn luyện này, nhóm của Diệp
Phong gặp Jiraiya không ít lần, Naruto cũng được hắn dạy cho
một số nhẫn thuật mới. Vậy nên bây giờ, Naruto cũng gọi hắn
là thầy rồi.
Còn những người còn lại thì không chú ý điểm này, tất cả
đều bị tin tức do Jiraiya nói ra làm cho chấn kinh rồi.
Trong khi đó, Diệp Phong chỉ cười xòa:
“Có gì đâu! Đám Naruto cũng góp công cơ mà!”
“Lần này đi, ngươi cũng tiễn hai tên Akatsuki ở làng Cát theo
bọn chúng thì càng tốt! Ta hy vọng rất nhiều đối với ngươi a!”
Không trả lời, Diệp Phong chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó hắn quay về phía Tsunade nói:
“Được rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi! Cô nàng này cũng hấp lắm rồi! Tạm biệt mọi người!”
Cô nàng mà Diệp Phong nói ở đây chính là Temari, trong lúc mọi
người đang mãi nói chuyện, vẻ gấp gáp cùng lo lắng đã hiện
rõ trên gương mặt nàng, đến khi nàng sắp không kiên nhẫn được
nữa thì Diệp Phong đã đề nghị xuất phát rồi.