Đã vài phút trôi qua từ khi ba người Naruto trở về, nhưng vẫn
không có bất kỳ âm thanh nào vang ra từ trong căn nhà.
Giờ phút này, Naruto, Sasuke, Lee đều đang ngồi ở ghế của mình, cả người chảy đầy mồ hôi, trong khi Diệp Phong thì nhìn tới
nhìn lui ba người.
Bị Diệp Phong khiển trách, Sasuke không thể nào phản bác, cậu
cúi gầm mặt xuống bàn và trầm mặc. Còn Naruto phía bên kia
không hề bỏ lỡ cơ hội này, cậu cười ha hả cùng châm chọc:
“Ha ha ha! Còn bảo là nhẹ nhàng, ai ngờ bị đánh gần chết! Ha ha ha! Chỉ có thế mà làm không xong!”
Sasuke không trả lời, nhưng hai cánh tay đang nắm chặc ống quần
và run rẩy chứng minh cậu đang vô cùng tức giận, nếu Diệp Phong
mà không có ở đây thì cậu đã xách kiếm ra chém Naruto rồi.
Nhưng mà thái độ đắc ý của Naruto rất nhanh bị Diệp Phong vùi
dập:
“Naruto, ngươi còn tệ hơn! Lạm dụng Phi Lôi Thần Thuật trong khi
bản thân còn chưa thành thục nó, may là kẻ thù đắc chí vào
lúc đó, nếu không thì ngươi cũng nhừ xương rồi!”
“Ặc!!!!!”
“Hừ!”
Liếc nhìn Naruto, môi của Sasuke nhếch lên một cái, ý tứ khinh
thường không hề che giấu mà lộ rõ ra làm cho Naruto cũng giận
run người.
“Rock Lee, cách xử lý tình huống của ngươi tốt hơn hai người kia một chút, ta thì ta cũng tạm hài lòng!!”
“Cám ơn sư phụ!!!” Gập người xuống trước mặt Diệp Phong, Lee
trịnh trọng nói, sau đó cậu lại quay về phía Naruto và Sasuke,
đưa ngón tay cái lên cùng khoe ra hàm răng trắng bóng.
Đối với hai cậu nhóc, hành động của Lee vào lúc này là không
khác gì đang trêu chọc trắng trợn, cả hai không hẹn mà cùng
quyết định, nếu Diệp Phong đi khỏi, Lee sẽ nhừ đòn.
Bất quá bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, mà Naruto liền nhắc cho Diệp Phong nhớ đến một ước mơ, một khát khao chung của ba người:
Sau khi lấy lại hơi, Haku thủ thỉ vào tai của Diệp Phong, nhưng
hắn vẫn không thõa mãn. Ai biết được ngày mai nàng lại chứng
nào về tật nấy hay không chứ. Gặp tình huống này mãi, Diệp
Phong cũng ức chế rồi.
“Ào!!!”
Cộng thêm hai năm không gần nữ sắc, Diệp Phong quyết định rồi.
Búng tay một cái, để cho ba tên nhóc đang đập phá phòng khách
bị dịch chuyển ra bên ngoài, hắn bắt đầu bế Haku ra khỏi bồn
tắm, đặt nàng lên bờ theo tư thế ngồi thẳng, trong khi hai chân
của nàng đang quấn quanh hông của Diệp Phong.
“Ư….!”
Đột nhiên, Haku cảm thấy được cái gì đó chạm nhẹ vào phía
dưới của nàng, làm cho cả người nàng bất giác run lên. Nhìn
Diệp Phong, không thể nào che giấu được ánh mặt ngượng ngùng,
Haku nói: