“Đây là danh sách các thành viên của tổ chức Akatsuki! Do đại ca bảo không nên quá mạo hiểm nên chúng ta chỉ thu thập được bấy
nhiêu!”
“Mọi người tiếp tục theo dõi tổ chức đó, không cần quan tâm tên kia, càng không được đến gần hắn! Có vẻ hắn nhận ra mọi
người như không ra tay, như thế thì chưa thể khẳng định kẻ đó
là địch được….”
“Ta nghĩ thì chỉ cần đến sáng mai thôi! Nếu muốn mức độ hoàn hảo thì cần ba ngày!”
Tuy Jiraiya cũng khá tin tưởng Naruto, nhưng thấy Diệp Phong đề cao Naruto như vậy hắn cũng không thể nào thừa nhận được.
“Không thể nào! Đây là thuật do Đệ tứ sáng tạo nên, hắn phải mất ba năm để thành thạo thuật này!”
Diệp Phong gật đầu thừa nhận lời của Jiraiya, nhưng hắn cũng có lý do của riêng mình để khẳng định như thế. Nên nhớ, Diệp Phong chính là người xuyên việt đến thế giới này, chưa kể có rất
nhiều lý do để Diệp Phong tin tưởng.
“Sư huynh, ngươi đừng so sánh giữa việc sáng tạo và học tập!
Đệ Tứ là người sáng tạo ra nó, nhưng Naruto lại là người học. Hơn nữa Naruto lại là con của hắn, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, con hơn cha là nhà có phúc, ta xem ra gia đình của Minato rất là có phúc đấy!”
Đây là còn chưa kể Naruto đã được Diệp Phong huấn luyện rất
nhiều, góp phần tăng tốc độ thành công của hắn lên cao. Mà
được Diệp Phong giải thích cho một loạt lý lẽ, Jiraiya cũng hơi
thừa nhận sự thật, nhưng hắn không dám tin tưởng 100% mà chỉ
chần chờ:
“Được rồi, để ngày mai rồi xem lại. Ngươi cũng nên về phòng ngủ đi! Chắc tối nay Naruto về trễ!”
Sau đó, Diệp Phong trở về phòng mình và chuẩn bị đánh một
giấc. Trước khi ngủ, hắn vẫn còn có vài vấn đề đang loảnh
quảnh trong đầu. Không biết bản thân sẽ nói thế nào khi gặp
Tsunade, đáng lẽ chỉ rời khỏi một thời gian như hắn lại biệt
tăm biệt tích. Liệu Tsunade có bình tĩnh khi gặp lại hắn không? Lý do lại là muốn nàng làm Hokage????.
Nghĩ như vậy, Diệp Phong bước đi qua phòng bên cạnh. Vừa vào
phòng là cảnh tượng Naruto đang biểu diễn cho Jiraiya xem cách
mình bóp vỡ quả bóng nước.
“Khi đang chiến đấu, ai cho ngươi thời gian chuẩn bị tấn công.
Nếu dùng cả hai tay thì phòng thủ bằng cái gì? Trong khi dùng
một tay, tay kia còn có thể làm việc khác!”
Hắn nói đúng, nhất là khi Naruto còn có Phi Lôi Thần Thuật,
nếu dùng hai tay để tạo Rasengan thì chẳng thể nào phối hợp
hai nhẫn thuật này lại với nhau được. Cả Jiraiya cùng Naruto
đều công nhận.
Thất vọng, mà lại càng tự trách bản thân quá hấp tấp, Naruto
xin lỗi Diệp Phong và Jiraiya rồi đi ra ngoài tiếp tục tập
luyện.
Đợi đến lúc Naruto đã đi mất dạng rồi, Jiraiya thở dài:
“Đúng như ngươi nói! Naruto không hổ là con của hắn! Chỉ là
muốn nó thành thục hoàn toàn trong hai ngày nữa thì cũng hơi
quá!”
Diệp Phong chỉ cười mà không nói, hắn có đầy đủ lòng tin lên Naruto.
Vì sự uy hiếp của Orochimaru không còn nên hành trình đi tìm
Tsunade của Diệp Phong thong thả hơn rất nhiều. Nhờ đó mà Naruto
cũng có nhiều thời gian luyện tập hơn.
Đúng như Diệp Phong nói, hai ngày sau là Naruto đã hoàn thành giai đoạn một bằng một tay.
Bảy ngày sau, Naruto vượt qua giai đoạn hai với thành tích làm
cho Diệp Phong hài lòng. Tuy vậy, hắn vẫn phải kẹt ở giai đoạn
ba đến nửa tháng. Vào thời điểm này, Jiraiya cũng đã tìm được Tsunade và định dẫn Diệp Phong cùng Naruto đến gặp mặt nàng
ấy.
“Sư huynh và Naruto cứ đi đi! Ta còn có việc nên không thể gặp mặt sư tỷ được!”
Ngoài Jiraiya dự đoán, Diệp Phong nhanh chóng từ chối đi đến
cuộc gặp mặt này. Nếu hắn đã không muốn đi thì Jiraiya cũng
không ép làm gì nữa mà dẫn Naruto đi.
Còn Diệp Phong, hắn đã biết được vị trí của Tsunade từ lâu
rồi, nhưng vẫn không hề tiết lộ cho Jiraiya để tăng thời gian
tập luyện cho Naruto. Bây giờ, hắn quyết định đi đến phòng trọ
của Tsunade để chờ nàng trở về nói chuyện riêng.
…………………
Tối hôm đấy, Jiraiya và Tsunade gặp nhau thế nào thì Diệp Phong
không biết, cũng không biết Naruto và Tsunade có đánh cược với
nhau như nguyên tác không. Nhưng theo suy đoán có hắn thì là có,
dù sao tính cách của Naruto cũng chưa bao giờ thay đổi nhiều,
dễ bị Tsunade kích động.
Quả là như Diệp Phong đoán, khi gần nữa đêm, từ trong phòng của Tsunade hắn đã nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.
“Khoan khoan, Tsunade, nghe ta giải thích….Ặc!”
“Rầm!”
Không kịp rồi, nấm đấm khủng bố của Tsunade đã chạm vào Diệp
Phong, bắn mạnh hắn ra phía sau làm cho bức tường phía sau hắn
vỡ nát. Cảm nhận được Tsunade đang dùng hết sức, Diệp Phong kinh hãi.
“nàng ấy muốn giết ta thật rồi a!”
Chưa hết, Tsunade vẫn luôn bám theo Diệp Phong, tung liên tục những đòn toàn lực của mình lên người hắn, như đang phát tiết nỗi
chua xót hơn mười năm của mình.
“Ầm ầm ầm!”
Nhìn hàng loạt căn nhà bị phá nát bởi Tsunade ngoài kia,
Shizune không biết phải làm gì bây giờ. Về lý mà nói thì nàng nên cản Tsunade lại, nhưng về tình thì Diệp Phong quả thật quá
đáng lắm rồi, không để cho Tsunade phát tiết thì không được. Sau một chút đắng đo lựa chọn, Shizune quyết định đứng về phía
Tsunade.
Đến năm phút sau, âm thanh phá hoại bên ngoài mới chấm dứt,
Tsunade cũng nhảy vào trong phòng, trông nàng có vẻ đã bình
tĩnh nhiều hơn. Theo sau nàng chính là Diệp Phong, chả là hình
tượng Diệp Phong bây giờ khá là kinh dị, quần áo rách rưới, cả người bị đánh sưng húp, không chỗ nào bình thường cho nổi. Đây là do Diệp Phong chủ động bỏ hết phòng thủ để cho Tsunade phát tiết lên người mình, nếu không thì Tsunade còn lâu mới có thể
làm tổn thương hắn cho được.
Ngồi xuống ghế, cũng không thèm liếc nhìn Diệp Phong một lần, Tsunade hộc ra một chữ:
Đương nhiên những lời này là Diệp Phong chỉ nghĩ trong đầu chứ
không dám nói ra. Hắn sửa soạn ý nghĩ của mình trong giây lát
rồi than thở với Tsunade.
“Ngày đó, ta cảm thấy nàng vẫn còn nhiều điều băng khoăng,
không thế chấp nhận ta, nên ta muốn dành cho nàng thời gian suy
nghĩ. Ai ngờ…..!”