Thăng Long Đạo
Đã hơn một tháng kể từ ngày mọi người quay về Luân Đôn. Qua nhiều sự vụ
nhỏ nhặt, đất trời đã vào tháng hai, màn sương mù quanh Luân Đôn đã tạm
thời nghỉ ngơi, nhường chỗ cho mưa phùn rả rích. Dịch Trần ngồi trong
văn phòng trên tầng hai mươi ba của mình, nhàm chán ngáp một cái, nhìn
thời tiết tối tăm mờ mịt ngoài cửa sổ, bắt đầu hiểu vì sao ngày trước
Sherlock Holmes lại cảm thán vì Luân Đôn không có tội phạm. Một thành
thị cổ kính bao phủ trong hào quang huy hoàng đã bắt đầu suy tàn, nếu
không có sự tình gì kích thích xảy ra thì chẳng khác nào tiết trời mờ
mịt ngoài cửa sổ, chẳng thể nâng lên một chút hứng thú nào.
Dịch Trần xoay tròn một thanh dao dọc giấy nhỏ, đôi mắt chim ưng
nhìn chằm chằm vào cái cái cúc áo đồng (ngoại hiệu của tuần cảnh Luân
Đôn) đang đi dạo trên vỉa hè ở đầu phố, ác ý suy nghĩ: "Từ nơi này phi
ra một dao, không biết có thể xuyên qua đầu của bọn hắn không." Có điều
nhác thấy cái mũ đồng dày đặc trên đầu bọn họ, Dịch Trần liền buông tha
quyết định này. Dao nhỏ rơi rụng từ không trung có lẽ có thể xuyên qua
sọ người, nhưng nếu mà có thể xuyên qua mũ bảo hiển dày như vậy thì lũ
tuần cảnh lại náo loạn lên mất.
Khác với các ông chủ còn lại, Dịch Trần mở công ti thuần túy để
chứng minh mình là một thương nhân, kinh doanh là để phối hợp với thân
phận tước sĩ, cho nên thực tế hàng ngày không có sự vụ gì cả. Thông báo
tuyển dụng mấy cô nàng nhân viên văn phòng chỉ để làm biểu báo cáo đơn
giản. Các nàng chẳng hiểu, chỉ là hơn trăm tấn khoáng thạch sao lại cần
tới bảy người chứ? Thậm chí chủ quản của các nàng là Phil và Gore cũng
có vẻ rất bận rộn.
Jester và Cain đang trông nhà, không gom đủ người chơi một bàn rồi.
Dịch Trần bỗng vặn vẹo xương cốt, cảm thán nói: "Người đời đều nói thân
tiên tốt, mẹ nó, ngàn năm tịch mịch xem ngươi còn tốt được không. Thời
gian này buồn muốn chết luôn, dân I-rắc sao lại không thả quả bom vào
tháp Luân Đôn chứ?" Chiến tranh ở Iran đã kéo dài nhiều năm rồi, liên
quân Anh Mỹ vẫn không cách nào bình định phân tranh trong cảnh nội Iran, thậm chí đội du kích đã dần hóa thành quân đội chính quy. Dịch Trần hi
vọng lúc này có mấy quả boom tập kích, tạo cho mình một chút vui thú
trong cái cảnh sinh hoạt nhàm chán này.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Philly đang lật xem họa báo thời thượng, rất
buồn rầu nói: "Philly yêu quý, ta là một nam nhân truyền thống rất tốt,
không hút pin, không làm hại xã hội ( ? ! ), vì sao ta tốt như vậy mà
thời gian lại nhàm chán như thế này?"
Philly nhanh chóng nhảy dựng lên, đi tới bên cạnh vuốt ve mái tóc
dài của Dịch Trần, mỉm cười nói: "Phía Nga có tin tức gì chưa? Bọn họ sẽ không mặc kệ khoản tiền đầu tư của chúng ta chứ? Đám chuyên gia tài
chính kia đâu rồi?"
Dịch Trần nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu trên
đầu, nhẹ nhàng nói: "Taffadio đang bận xử lý cái gì đó, chắc là có quan
hệ tới kẻ thù chính trị của ông chủ sau lưng hắn. Ừm, mặc kệ đi, bọn họ
sẽ không bỏ qua cơ hội phát tài đâu. Philly, gần đây có chuyện gì thú vị không? Múa hát? Ca kịch? Pô-lo? Có chuyện gfi không?"
Philly sờ tai hắn, uốn nhẹ, nói: "Không có đâu, chỉ có mấy trận bóng đá mà ngài không thích thôi, hì hì, không bằng đi dạo phố với ta."
Dịch Trần kiên định nói: "Ngươi có thể gọi Phil và Gore đi cùng, ta dứt khoát không đi dạo phố với ngươi."
Philly trầm tư một lát, co người nép vào lòng hắn, thấp giọng nói
bên tai Dịch Trần: "Hay là chúng ta đi phố người Hoa chơi nha, hai người chúng ta vụng trộm chuồn đi, không cho bọn Phill biết, đỡ phải có một
đám người chạy theo chúng ta, thật phiền toái. . . Ta thích đi dạo vào
ngày mưa như lúc này lắm."
Dịch Trần hiểu vì sao Philly thích mưa, căn nguyên lực lượng của
nàng là nhiệt độ thấp. Trong mắt của nàng, mưa trời rơi xuống chính là
sức mạnh, là vô số viên đạn có thể tùy ý khống chế theo ý mình. Đương
nhiên, kẻ nắm giữ lửa như Jester thì lại chẳng muốn nhúc nhích trong
thời tiết này một chút nào cả. Dịch Trần gật gật đầu, đứng dậy, cầm lấy
cái áo khoác vứt lung tung trên bàn làm việc của giám đốc và vụng trộm
kéo Philly bỏ chạy.
Phil đang cố gắng vùi đầu vào máy đánh chữ, ngẩng đầu nhìn Gore đang đàng hoàng đứng đắn hướng dẫn một cô nàng xinh xắn tóc vàng mắt xanh.
Gore nhìn theo hai thân ảnh lén lút của Dịch Trần và Philly, lắc đầu bất đắc dĩ, rất nhiệt tình xoay người, khoác tay lên bờ vai của cô nàng
nhân viên văn phòng, mỉm cười nói: "A, ở chỗ này? Hình như số liệu có
điểm sai lầm, nhưng mà không sao, ông chủ của chúng ta sẽ không để ý tới tổn thất mấy tấn than đá đấy. . . Buổi tối có rảnh không? Nếu như ông
chủ không về, chúng ta có thể cùng đi ăn bữa tối."
Dịch Trần ôm Philly đứng trong thang máy, cạnh đó là mấy người Trung Quốc. Đám người này là nhân viên tạm thời của công ty mậu dịch ở tầng
trên. Philly nhìn Dịch Trần rất kỳ quái, hắn chẳng hề chào hỏi đám người đồng hương, mặt phụng phịu như mình không phải là người tóc đen da vàng vậy. Chợt có một người trung niên tầm bốn mươi tuổi vui vẻ hỏi Dịch
Trần: "Anh bạn này là người ở đâu vậy? Ở nước Anh mấy năm rồi?"
Cửa thang máy mở ra, Dịch Trần không có cả lễ phép căn bản nhất,
trầm thấp, lạnh lùng, cứng ngắc đáp lại: "Ta sao? Ta không có hộ khẩu ở
đại lục, sau đó nhập cư trái phép vào nước Anh."
Đám người Trung Quốc mặt ngốc trệ, thần sắc kỳ quái nhìn Dịch Trần
ôm một tuyệt thế mỹ nữ ra ngoài. Một chàng trai tuổi trẻ hơi giật mình
kêu lên: "A, hình như ta đã từng thấy người này trên báo chí. . ."
Mưa phùn rả rích hơn mười ngày qua nay đã tạnh, trên nền trời tối
tăm mù mịt lại lóe ra ánh nắng rực rỡ, tia sáng ấm áp như xua đi nỗi
phiền muộn trong không khí suốt thời gian qua. Ngoại ô thành phố Luân
Đôn, ở trong khu phố người Hoa tấp nập, Philly hứng thú nhìn bảng hiệu
tiếng Trung ở hai bên đường, nghe tiếng tàu trọ trẹ, hỏi Dịch Trần: "Bọn họ là người ở đâu?"
Dịch Trần lắc đầu nói: "Nghe không hiểu, trước kia ta ở Tứ Xuyên,
một mực ở dưới chân núi, nghe không hiểu lời của họ. Bảo bối tự mình đi
xem xem, hàng của người Trung Quốc rẻ hơn đồ phương tây nhiều lắm."
Philly ừ một tiếng, bắt đầu lôi kéo Dịch Trần đi ra đi vào khắp nơi, xa xa có vị tỏi thơm truyền tới, khiến cho người đã quen ăn bò bít tết
như Dịch Trần thoáng động trong lòng, nhưng tinh thần lập tức khôi phục
lại lặng lẽ, thậm chí bắt đầu tự ép chính mình không hồi tưởng lại những cảnh vật thân quen.
Thời gian dần dần trôi qua, Philly kéo Dịch Trần vào một cửa hàng đồ cổ. Lão bản đã ngoài bảy mươi nhưng tinh thần không tệ, da mặt đã xuất
hiện đồi mồi, nhìn thấy Philly tiến vào lập tức mời gọi nhiệt tình:
"Tiểu thư, xin hỏi tiểu thư muốn thứ gì? Đồ ở chỗ ta đều là hàng thật
đấy. . ." Hắn đột nhiên nhìn thấy Dịch Trần bị kéo sát sau Philly, âm
thanh đang liên miên không dứt lập tức bị chặn ngang cắt đứt.
Dịch Trần nhìn lão bản một lát, không nói gì. Philly phi thường có
hứng thú nhìn chăm chú vào một bình rượu gốm đời Đường, không ngớt hỏi:
"Ông chủ, là thật sao?"
Dịch Trần lạnh lùng nhìn lão bản, nói với Philly: "Đó là hàng giả,
làm nhái đấy." Ánh mắt như điện của Dịch Trần nhanh chóng quét một vòng
quanh tiệm, lắc đầu nói với lão bản: "Lấy loại hàng này ra lừa quỷ cũng
khó. Trong lũ quỷ cũng có kẻ biết hàng đấy, lão bản, làm kinh doanh, ít
nhất cũng phải đặt ít đồ thật ở bên ngoài chứ."
Lão bản cười khổ: "Đồ thật, ai dám đây? Ài. . ." Thở dài một tiếng, không biết đã thở ra bao nhiêu chua xót, bất đắc dĩ.
Dịch Trần nhìn mấy gã trẻ tuổi mặc y phục tạp nham loanh quanh ở
ngoài cửa hàng, hắn gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu nỗi khổ của lão bản. Phill ở bên kia đã chọn được một chuỗi tràng hạt bằng ngọc nho nhỏ, cười hì
hì quay đầu lại hỏi: "Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?" Nào ngờ tay của
nàng không cẩn thận, va vào khối ngọc vuông ở bên cạnh, làm nó rơi xuống đất.
"Leng keng" một tiếng, nghiên mực bạch ngọc vỡ ra một góc. Lão bản
hơi sửng sốt, Dịch Trần nhanh chóng nói: "Không sao, ta mua cả hai món
đồ này."
Lão giả lập tức lộ ra nét cười, nói với Dịch Trần: "Nghiên mực này đã vỡ mất một khối, chỉ sợ không có tác dụng gì."
Dịch Trần nhíu mày nói: "Không sao, chúng ta đã làm hỏng vật đó, đương nhiên phải bồi thường, bao nhiêu tiền?"
Tính cả tràng hạt và nghiên mực, lại niệm tình cùng là người Trung
Quốc, lão bản chỉ lấy năm trăm bảng Anh. Dịch Trần tiện tay cầm lấy cái
nghiên mực, dẫn Philly ra ngoài. Nàng hào hứng đeo tràng hạt vào cổ tay
của mình, đáng giá vài lần, nói; "Lão bản, nghe nói đeo tràng hạt là
được Phật tổ phù hộ nha."'
Dịch Trần hừ lạnh một tiếng: "Phật tổ nào phù hộ chúng ta? Đám thần
tiên đó nếu ngày nào cũng phù hộ người khác thì bản thân đã mệt chết
rồi, chẳng lẽ năng lực của bọn hắn có thể trải khắp trời che kín đất,
không gì không biết hay sao? Nếu như thần thánh không gì không làm được, thánh A La sao không đi cứu vớt con dân đang tự giết hại nhau?"
Philly le lưỡi một cái, không dám nói tiếp nữa.
Dịch Trần đi ngang qua một thùng rác, thuận tay ném nghiên mực bạch
ngọc ra ngoài. Có điều Dịch Trần lại khẽ động trong lòng khi nghiên mực
vừa bay đi, tay phải đột nhiên biến thành hình long trảo, năm sợi chân
khí như có như không thò ra, lôi nghiên mực vừa rời tay hơn mười
centimet quay về. Người đi đường đều không chú ý tới điều này, chỉ có
Philly kỳ quái hỏi: "Ông chủ, ngài giữ cái nghiên mực vỡ này làm gì?
Ngài muốn viết chữ sao? Nhưng ngài đã có một cái rất tốt rồi mà. . . "
Dịch Trần lắc đầu, đáp: "Không sao, đồ hỏng vẫn có chút tác dụng.
Ngươi nhắc tới chuyện Phật tổ phù hộ làm ta nhớ tới một vật đã không
dùng từ lâu." Lúc Dịch Trần bị đuổi khỏi sư môn, toàn bộ pháp khí chế
tạo từ thiên tài địa bảo đều bị thu mất. Sau khi các trưởng lão xua tan
linh khí trong đó đi, không biết đã tiện nghi cho vị sư huynh nào. Lúc
này, mặc dù trong cơ thể Dịch Trần chưa cô đọng được tinh hạch nhưng sức mạnh của ngôi sao trong người đã tích lũy tới mức khổng lồ, vừa vặn
thích hợp để chế tạo mấy thứ lặt vặt.
Vừa nghĩ tới điều này, Dịch Trần liền lái xe về "Trung Quốc thành".
Mặc dù phong thủy của "Trung Quốc thành" rất kém, không hội tụ được
chút linh khí thiên địa nào nhưng tâm pháp của Dịch Trần có thể trực
tiếp hấp thu sức mạnh của ngôi sao, nào cần chú ý tới điều này. Tuy rằng ở trong địa phương có phong thủy và linh khí thượng giai sẽ có nhiều
chỗ tốt hơn, nhưng dựa vào thực lực của Dịch Trần bây giờ muốn đánh vào
những nơi như vậy, sợ rằng sẽ bị người đánh thành một đầu heo rồi đuổi
về.
Jester nhàm chán hút ma túy trong phòng, Bychkov đang điên cuồng tấn công một sever "Diablo" của châu âu, đã lấy được quyền hạn nhất định để tạo cho mình mười cái id đỉnh nhất. Về phần Cain, chẳng có gì để nói,
vẫn là đùa giỡn với khẩu súng lục trong tay.
Dịch Trận lộ ra nụ cười không có hảo ý, nói với Jester: "Móa nó, Jester, ngươi nên cân nhắc tới việc thôi hút ma túy, đừng cho rằng ma túy không có ảnh hưởng gì tới thân thể của đám siêu năng giả các ngươi mà hút
xằng bậy như vậy. Bychkov, thằng nhãi nhà ngươi không tự mình chơi một
id được sao? Cain, ừ, ngươi kiểm tra kiểm kê lại đám nhân thủ rồi phân
phát tiền lương tháng này cho mọi người đi."
Jester và Bychkov đắm chìm trong thế giới của chính mình, không để ý tới Dịch Trần. Chỉ có Cain trầm ổn gật đầu, cầm súng ngắn đi ra ngoài.
Dịch Trần đột nhiên nghĩ tới một việc, mỉm cười nói với Philly: "Philly, tình yêu của ta, giúp ta một chút nào." Vào lúc này, nụ cười của Dịch
Trần rất giống một chủ nô xấu xa đang nhìn thấy một nô lệ đang phấn khởi làm việc mà không cần tiền.
Philly ngoan ngoãn nhận lấy nghiên mực hỏng mà Dịch Trần đưa cho nàng, khó hiểu hỏi: "Ông chủ, đây là..."
Dịch Trần cười hì hì, nói: "Đến đây, dùng hàn khí của ngươi để cải tạo
cái nghiên mực này đi. Đúng rồi, dùng hạch tâm của nó để tạo ra một đĩa
hàn ngọc khoảng sáu bảy centimet, dày khoảng một centimet là được."
Trên người Philly dần dần bốc lên điểm điểm tinh quang màu lam, khí lạnh dày đặc bảo phủ cả gian phòng, Bychkov run rẩy cả người, kêu thảm:
"Không.... " Hắn nhanh chóng ôm máy tính vọt vào trong cửa ngầm. Từng
vòng hoa tuyết lóng lánh vờn quanh Philly, làn tóc dài màu bạc của nàng
bắt đầu phiêu động, hoa tuyết bay tả lả khắp nơi.
Dịch Trần ở bên cạnh khích lệ nàng: "Philly, bây giờ ngươi đẹp quá, đẹp
như nữ thần băng tuyết trong truyền thuyết bắc âu vậy, ngoan lắm, cố
gắng một chút."
Philly mỉm cười gật gật đầu, tăng mạnh lực lượng phát ra. Nghiên mực
bạch ngọc đáng thương trong tay nàng xuất hiện vô số vết nứt lớn, bụi
ngọc li ti rơi xuống từng chút một. Sau cùng, lưu lại trong lòng bàn tay là một cái đĩa nhỏ hình tròn, bề ngoài tỏa ra hàn quang lóa mắt, hoàn
toàn phù hợp với yêu cầu của Dịch Trần. "Răng rắc" vài tiếng, toàn bộ
chai rượu và ly nước trong phòng đều bị lạnh đến vỡ vụn.
"Hắt xì"... Jester đang trầm mê trong ma túy đột nhiên tỉnh dậy, toàn
thân run rẩy chạy ra khỏi phòng, trong miệng lẩm bẩm: "Móa nó, ông chủ,
ngài lại nổi điên rồi. Philly, ngươi, ngươi, ngươi đánh lén. Ta chưa có
chuẩn bị, lạnh quá, lạnh quá... "
Dịch Trần thỏa mãn nhận lấy cái đĩa nhỏ bé, hôn Philly một cái, nói:
"Ngoan lắm. Tối nay không thể ở bên bảo bối được rồi. Tối nay, ta phải
coi xem có thể biến nó thành vật gì đó không."
Dịch Trần trực tiếp đi vào mật thất luyện công của mình, đóng ba lớp cửa thép dày lại, phát động pháp trận cảnh giới mà mình tự bố trí, sau đó
khoanh chân ngồi ở trong phòng, bắt đầu ngẫm nghĩ. Tay phải tự nhiên hóa thành kiếm chỉ, một kiếm ảnh y như thực chất xuất hiện, từng tia tinh
quang lưu chuyển ở trong kiếm ảnh. Dịch Trần nhanh chóng cắt gọi đĩa
ngọc nhỏ, rất nhanh sau đó đã tạc nó thành một vật giống như ngọc bội,
đường kính khoảng năm centimet, dày không quá năm millimet, ở giữa là lỗ tròn có đường kính một centimet, viền ngoài được đánh bóng vô cùng mượt mà. Dịch Trần vuốt ve một lát, để cho cơ thể của mình quen thuộc từng
phân từng tấc của mặt ngọc bội, nhẹ nhàng vuốt ve, chơi đùa nó ở trong
bàn tay.
Hắn xem xét mặt ngọc bội này cẩn thận như một món tuyệt thế trân bảo.
Không có loại hàn ngọc tự nhiên có thể trấn áp tâm ma, Dịch Trần đành
phải nhờ Philly tạo ra một khối. Tuy không có linh khí nhưng hàn khí của nó còn lạnh lẽo hơn hàn ngọc ba phần.
Dịch Trần khẽ cười khổ: "Nước anh đúng là không thích hợp để tu luyện, muốn tìm một chút tài liệu cũng không có."
Hắn đặt ngọc bội ở chỗ cách mình một mét, bắt đầu vận chuyển tinh lực
trong cơ thể của mình, không biết đã qua bao nhiêu lần tuần hoàn nhưng
hắn vẫn không thể luyện thành tinh hạch. Nhưng theo thời gian trôi đi,
một tia tinh lực bắt đầu thấm vào tinh thần của Dịch Trần. Hắn hiểu, mặt trời đã xuống núi, tinh lực của các ngôi sao bắt đầu thống trị thế giới này.
Các tia tinh lực không ngừng bị hút vào, hút vào, hút vào. Dần dần, Dịch Trần đã không thể dung nạp thêm lực lượng này nữa, hai tay kết thành
hình hoa sen, mười ngón khẽ nhả ra một tia khí kình. Đám tinh lực kia
trôi qua mười thông đạo này, tràn vào mặt ngọc bội ở trước mặt Dịch
Trần.
Ngọc bội dần dần toát ra vầng sáng màu trắng, từng điểm sáng màu bạc
hiện ra ở quanh nó. Quang cảnh này là do chất liệu của nó không thể dung nạp quá nhiều tinh lực, tinh hoa. Nhưng đúng như ngạn ngữ của Trung
Quốc xưa: "Có công mài sắt, có ngày nên kim." Mảnh ngọc bội này trải qua bao tia tinh lực thanh tẩy, đã bắt đầu tích lũy được lực lượng nhất
định, dần dần bay lên.
Trong miệng Dịch Trần lặng lẽ tụng "Phục Ma Tâm Chú" của sư môn, mười
ngón tay nhanh chóng di động, từng đạo ánh sáng màu bạc lóa mắt hợp
thành một đám phù chú phức tạp thâm sâu trong không trung, rất nhanh đã
ấn vào mảnh ngọc bội. Tinh quang lấp lánh, trên bản thể của ngọc bội đã
xuất hiện vô số phù chú hoa văn, lóe ra ngân quang mê người.
Dịch Trần bắt đầu xây dựng hệ thống tuần hoàn Nhị Thập Bát Tú trong nội
bộ mảnh ngọc bội. Dùng sự linh động của Chu Tước để áp chế sát khí của
Bạch Hổ. Dùng sự lạnh lùng của Huyền Vũ để áp chế Chu Tước quá hoạt bát. Dùng phong thái vương giả của Thanh Long để tác động vào sự khô khan
của Huyền Vũ. Dùng sát khí hung tàn của Bạch Hổ để gia tăng uy thế hùng
mạnh của Thanh Long... Tứ phương tứ tượng đã đạt được cân đối dưới sự
khống chế của Dịch Trần. Tứ tượng tinh lực đã thành hình, bốn loại hoa
văn tự nhiên long, hổ, quy, tước xuất hiện ở tứ phương của mảnh ngọc
bội. Đó là vì sau khi tiên thiên tứ tượng tích lũy đầy đủ linh khí, bản
thể của chúng sẽ xuất hiện hình ảnh ở trên ngọc bội.
Dịch Trần tâm niệm vừa động, cẩn thận từng li từng lí để dẫn dắt lực
lượng của hai đại hung tinh Kế Đô và La Hầu. Thình lình có một luồng sát khí tuôn ra từ trong thân thể. Hắn thận trọng khống chế tâm cảnh của
mình như một dòng suốt nhỏ thanh tịnh, dẫn dắt tinh lực của hai hung
tinh này vào trong lỗ tròn của mảnh ngọc bội. Tinh lực của hai đại hung
tinh và tinh lực của Tứ Tượng lập tức va vào nhau. Dịch Trần thừa dịp
bọn chúng xung đột tưng bừng liền đưa lực lượng hùng mạnh của Thái Âm
Tinh (mặt trăng) vào, kết hợp hoàn mỹ với hàn khí do Philly để lại trong ngọc bội. Một lần hành động đã thành công trấn áp hai đại hung tinh,
làm cho tinh lực của hung tinh và tứ tượng tụ lại một chỗ, nước sữa hòa
nhau, tuy hai mà một.
Dịch Trần thầm thở phào trong lòng, bắt đầu dẫn dắt lực lượng trong ngọc bội, dựa theo tâm pháp cô đọng tinh hạch để tạo ra một hạch tâm nhỏ bé
trong mảnh ngọc bội. Nhờ đó, mảnh ngọc bội thông thường này có thể tự
mình thu nạp tinh lực, trở thành một bảo vật có linh tính, có thể chậm
rãi trở nên mạnh mẽ.
Phảng phất như một tiểu vũ trụ đã thành hình trong mảnh ngọc bội, lực
lượng của tứ tượng xoáy lên vô số sợi tơ bạc, chầm chậm quấn quanh Thái
Âm Tinh ở trung tâm. Hàn khí của Philly dần dần bị vòng xoáy này cuốn
vào. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được điểm sáng li ti xuất hiện ở
giữa lỗ tròn của mảnh ngọc bội.
Đột nhiên, một luồng khí yếu ớt khẽ động trong thân thể Dịch Trần, dường như nó phát hiện có tinh hạch sắp xửa thành hình trong mảnh ngọc bội.
Không biết xuất phát từ mục đích gì, nó đột nhiên thoát khỏi kinh mạch
của Dịch Trần và lao vào trong ngọc bội. Dùng lực lượng của mình để ngăn cản vòng xoáy hoàn mỹ ở bên trong mảnh ngọc, tinh hạch sắp cô đọng
thành công lập tức tan thành mây khói.
Dịch Trần ngây người nhưng tinh thần thanh tỉnh rất nhanh. Thừa dịp
luồng nguyên lực dị loại này tấn công vào ngọc bội, tinh lực Tứ Tượng
trong thân thể hắn lập tức tràn mạnh vào đan điền, ngưng tụ lại. Ánh sao bàng bạc lấp lánh, vô số tinh lực hùng mạnh trong hư không thẩm thấu
vào người hắn. Dịch Trần ngưng thần nhìn vào trong thân thể. Một viên
tinh hạch lớn như quả trứng gà, sáng như bạc đã thành hình, vô số ngôi
sao siêu nhỏ đang không ngừng quay xung quanh nó. Sau đó, chân nguyên
lực hùng mạnh tràn ra khắp cơ thể Dịch Trần, hoàn toàn biệt lập với tia
dị chủng chân nguyên kia.
Hình dáng của Dịch Trần dần dần mờ đi. Hắn đứng dậy, nhanh chóng đạp
Thất Tinh Bộ lên không trung. Mảnh ngọc bội nọ không ngừng quay chung
quanh hắn, từng đạo tinh lực phảng phất như tia laser từ mười ngón tay
bắn ra, đánh cho mảnh ngọc bội này bay tán loạn. "Đinh Đinh Đang Đang",
âm thanh du dương vang lên không ngớt, ngay cả đám Philly ở dưới mặt đất hơn hai mươi mét cũng nghe được.
Trê bầu trời, vô số quang điểm từ trong mây mờ trút xuống thân thể hắn,
Tứ Tượng Nhị Thập Bát Tú điên cuồng chuyển động, mồ hôi trên người bắn
ra bốn phía, khí kình tuôn ra từ trong lỗ chân lông, toàn thân khoan
khoái dễ chịu vô cùng. Một hơi trọc khí từ dưới bụng tuôn thẳng lên
trên, Dịch Trần mãnh liệt ngửa đầu lên trời, gầm lên một tiếng giận dữ.
Một làn sóng địa chấn xuyên qua địa tầng, xuyên qua khí quyển hơn mười
vạn mét, nổ vang như sấm ở giữa hư không. Khí lưu tứ tán xua tan mây mù, trời trong gió mát, ánh sao sáng chiếu thẳng xuống đại địa.
Rất nhiều người Luân Đôn đột nhiên nhìn thấy ánh sao sáng trên bầu
trời, bọn họ kinh ngạc nói: "Ồ, ngày mai sẽ là một ngày có thời tiết tốt đây."
Trong mật thất, Dịch Trần đang quay nhanh điên cuồng đột ngột dừng lại,
áo quần trên người đã bị khí kình bắn ra từ lỗ chân lông phá nát. Bề
ngoài không có thay đổi gì, chỉ có đôi mắt bắn ra tinh quang xa hơn năm
mét. Mảnh ngọc bội bị Dịch Trần giày vò hơn nửa ngày đã nhỏ đi một phần
ba, chỉ còn lại một mảnh ngọc trắng to bằng đồng xu, lưu chuyển một tia
hàn khí như có như không. Nó giống như Dịch Trần, đã thoát thai hoán cốt trong thời gian ngắn.
Dịch Trần bắt đầu cười đắc ý. Tinh hạch đã cô đọng thành công. Ngưng
thần nội thị, dường như đã tiệt để loại bỏ tất cả xiềng xích mà đám
trưởng lão lưu lại trong cơ thể. Cuối cùng cũng sắp khôi phục được lực
lượng của mình rồi.
Về phần mảnh ngọc bội, mặc dù lúc này đã có phần vô dụng trong mắt Dịch
Trần, nhưng nếu chỉ dùng để thưởng thức thì nó vẫn là một mảnh ngọc bội
không tệ. Nhất là, nó ẩn chứa không ít lực lượng, lấy ra sử dụng là có
thể giảm bớt tiêu hao của mình.