Có những hoàn cảnh mà cho dù dùng tố chất tâm lý cũng không thể khống chế được.
Ví như con đường núi hiện tại.
Tô Tiểu Bồi nghĩ chân mình nhất định là sưng đau ghê gớm rồi, đau đến
mức mỗi bước chân đều thấy tê cả người. Không chỉ bàn chân đau mà hai
cẳng chân cũng sắp không còn cảm giác nữa. Cô chưa từng biết đường núi
lại khó đi đến như vậy, hơn nữa còn chẳng nhìn thấy đích đến. Thở ra một hơi khó nhọc, kéo theo đôi chân đã nặng như chì, cô cố gắng bước về
phía trước theo bước chân của Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi
Trạch đi phía trước. Sau lưng anh ta là một cái bao lớn, rất lớn. Cho dù có đeo cái túi hành lý lớn đến thế nào ở sau lưng cũng không ảnh hưởng
gì đến thân hình vạm vỡ và gây chút ít cản trở nào cho anh ta. Chỉ là
nhìn vào cái túi đấy, Tô Tiểu Bồi đã thấy chân mình sắp nhấc lên không
nổi nữa rồi.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại bước đi vô cùng
nhẹ nhàng. Anh ta thậm chí còn chưa ăn sáng. Anh ta đưa miếng bánh còn
sót lại đưa cho Tô Tiểu Bồi và cô nương họ Đường kia, rồi lại đem nước
cho hai cô uống.
Thật lòng Tô Tiểu Bồi thấy món bánh kia
quá khó ăn, cái túi nước kia cũng không biết làm bằng gì, lại còn bị
nhiều người dùng chung như vậy. Nhưng cô biết giờ không phải là lúc để
kén chọn nên ăn bánh rồi uống nước. Còn Nhiễm Phi Trạch ôm bụng rỗng,
dẫn theo hai cô gái xuống núi.
Ban đầu Tô Tiểu Bồi còn
theo kịp bước chân của họ, nhưng càng về sau chân cô bắt đầu đau, cẳng
chân căng cứng, dần tụt lại. Còn cô nương họ Đường kia dù không phải
bước lớn bước rộng nhưng cũng đi nhanh như bay.
Chỉ có Tô Tiểu Bồi, ôm đôi chân tê cứng lê từng bước một.
Nhiễm Phi Trạch không hề phàn nàn, anh ta đi được một bước lại dừng lại chờ.
Nhưng Đường cô nương có vẻ lo lắng. Cũng đúng, người ta đang nôn nóng
trở về nhà lại không ngờ răng bị Tô Tiểu Bồi lằng nhằng làm chậm trễ.
Tô Tiểu Bồi chẳng nói câu nào, cô nhịn đau bước về phía trước. Cứ như vậy
từ sáng sớm cho đến tận khi mặt trời lên đứng trên đỉnh đầu, cũng không
biết là đã đi được bao lâu, chân quá đau, đường quá xa rồi, cô đi mà
chân không còn cảm giác gì nữa.
Khi cô nghĩ mình chết chắc ở đây rồi thì Nhiễm Phi Mặc bảo, đã đến trấn Thạch Đầu rồi.
Trấn Thạch Đầu tuy tên là Thạch Đầu nhưng không phải được xây nên từ đá. Nơi đây chỉ có vài căn nhà đất.
Tô Tiểu Bồi nhìn mấy căn nhà, cuối cùng cũng có được cảm giác hưng phấn
vui vẻ như người hoang trên núi xuống nhìn thấy mọi người. Nhưng cô
không cảm thấy nhẹ nhàng, bởi cô biết với tình hình hiện tại của mình
nếu buông lỏng bản thân chắc sẽ không động đậy nổi nữa.
Đường cô nương đi tới đây lộ ra chút ít kích động, sau đó mắt hồng lên, bước
chân thành chậm hơn cả Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi hiểu tâm lý của cô gái,
muốn an ủi đôi ba câu nhưng chân đau gối mỏi làm cô không có sức nào nói chuyện.
Ba người bọn họ vào trấn, Đường cô nương dẫn hai người bọn họ vượt qua vài con đường, những căn nhà gọn gàng nằm hai bên đường, nhìn có vẻ to lớn hơn những căn nhà đầu trấn. Đi không bao lâu,
Đường cô nương dừng lại trước một cánh cửa.
Trước cửa có
một người phụ nữ cầm chậu sành chuẩn bị vào phòng. Nhìn thấy bọn họ liền kinh ngạc há hốc miệng, chiếc chậu trong tay loảng xoảng rơi xuống đấy, chân tự giác bước về phía cô nương kia.
“Liên Nhi”
“Nương!”
Vốn đã chẳng còn cơ hội gặp lại nay lại tìm thấy, hai mẹ con ôm nhau khóc
nức nở. Cảnh ngộ này làm Tô Tiểu Bồi thấy vui thay cho họ, cũng rất
ngưỡng mộ. Với tình hình hiện nay của cô không biết bao giờ mới được như thế. Mà đừng nói xa xôi, ngay trước mắt này thôi chân cô đã đau đến mức không đứng nổi, bụng đói miệng khát lắm rồi.
Hai mẹ con
khóc làm cho bao người để ý, nhìn thì thấy khuê nữ nhà họ Đường đã trở
về rồi, mọi người lộn xộn ồn ào lên. Tô Tiểu Bồi không biết ai với ai,
chỉ nghe thấy họ nói Đường cô nương mệnh lớn, bị sơn tặc bắt được còn có thể trở về…
Nói đến đây Đường cô nương thấp đầu không
dám nói chuyện. Đây không phải chuyện hay ho gì, nàng ta vốn cũng biết
bị sơn tặc bắt đi sẽ có ngày này. Nơi quê nhà này không biết đã truyền
đi những gì, danh tiếng của nàng chắc cũng chẳng còn gì nữa. Miệng lưỡi
thế gian như vậy, nàng thấp đầu, chẳng còn dám nói năng.
Bà Đường thấy con gái như vậy, nó trở về vốn là một kỳ tích, bà đã rất vui mừng. Nhưng gần đây lời đàm tiếu quá nhiều, bà cũng trở nên cảnh giác,
vội vã muốn hỏi Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi là ngươi nơi nào.
Đường Liên không nói rõ ràng cụ thể, chỉ nói là lạc đường trên núi, gặp được
Nhiễm Phi Trạch cứu giúp đưa trở về nhà.
Bà Đường nghe
vậy vội vã quay lại, hết lời cảm ơn tạ đức của Nhiễm Phi Trạch, chàng ta cũng đáp lại vài lời khách khí. Tô Tiểu Bồi đứng bên cạnh đúng là chống đỡ không nổi rồi. Cô biết bộ dạng mình hiện giờ cổ quái kỳ dị lắm thay, cũng nhận thấy ánh mắt kỳ quặc những người xung quanh nhìn mình, nhưng
cô không làm nổi việc xuất đầu lộ diện đâu.
“Vị đại tỷ
này.” Nên gọi là đại tỷ à? Người phụ nữ này nhìn hơi già dặn, nhưng tuổi tác chắc không quá lớn, To Tiểu Bồi đoán không quá bốn mươi, nếu gọi là Đại nương e có hơi quá đáng.
Nhưng gọi xong câu kia, ánh mắt của mọi người xung quanh xoèn xoẹt chuyển về phía cô, Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn.
Tô Tiểu Bồi không biết đã sai ở đâu bèn vờ như không thấy. Cô hắng giọng
cứng đầu nói “Ân công đến giờ cũng chưa được một ngụm nước, một miếng
cơm vào bụng đâu”
Cô đi với Nhiễm Phi Trạch, những người này cho anh ta cơm, cho nước uống, chắc không bỏ qua cô đúng không?
Nhiễm Phi Trạch liếc cô, cô không liếc lại, vờ như không thấy.
Bà Đường bấy giờ mới phản ứng lại, nói “Thật là không chu đáo, xin ân công đừng trách. Mau vào nhà để ta chuẩn bị trà nước”
Bà
Đường nói xong bèn quay sang chào hỏi vài câu với hàng xóm, mọi người
quyến luyến không nỡ rời đi. Bấy giờ, bà mới mời Nhiễm Phi Trạch và Tô
Tiểu Bồi vào nhà.
Nhiễm Phi Trạch cũng không khách khí,
mang theo cái túi lớn sau lưng đi vào nhà. Tô Tiểu Bồi lê theo đôi chân
tê cứng nhức mỏi theo sau.
Hai người ngồi xuống phòng
khách Đường gia. Tô Tiểu Bồi nhìn căn phòng cũng lớn, đồ đạc tuy đơn
giản nhưng gọn gàng ngăn nắp. Cô cũng không biết nơi đây đồ đạc vốn là
như thế nào nên cũng không đoán được gia cảnh nhà họ Đường ra làm sao.
Bà Đường vội vàng rót trà cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi. Nói xong vài bà câu khách sáo thì mang con gái vào phòng, tấtnhiên hai mẹ con có
nhiều điều muốn nói.
TôTiểu Bồi một hơi uống hết hai ly trà, muốn làm trôi đi cảm giác khô cạn của cổ họng.
“Đại tỷ?” Đến khi này Nhiễm Phi Trạch lên tiếng.
Tô Tiểu Bồi quay lại, nhìn thấy ánh mắt cười của anh ta, còn nghĩ anh ta
gọi mình. Nhìn vẻ mặt kia, lại thấy xung quanh không có người, chẳng sợ
mất mặt, cô thẳng thắn hỏi “Thế thì nên gọi là gì?”
“Là nên xưng hô ra sao?” Nhiễm Phi Trạch đáp.
TôTiểu Bồi ngẩn ra, anh ta là đang dạy mình nói chuyện à?
Tô Tiểu Bồi đen mặt, biết nghe lời phải trái nên đổi giọng “Tạ ơn tráng sĩ đã chỉ dạy. Vậy mẫu thân của Đường cô nương nên xưng hô như thế nào?”
“Nên xưng gọi phu nhân”
“Không phải những nhà có tiền mới gọi là phu nhân sao?”
Nhiễm Phi Trạch liếc cô, Tô Tiểu Bồi nhìn ra ý nói cô không lịch sự trong ánh nhìn ấy. Anh ta hỏi “Là ai đã dạy cô nương thế”
TôTiểu
Bồi sờ sờ mũi, được rồi, cô không chỉ ăn mặc cô quái mà ăn nói còn thô
lỗ. Đừng có trách cô, là tại “am ni cô” đấy.
“Ta không nhớ, không nhớ nữa.’
NhiễmPhi Trạch nhìn cô, không nói chuyện.
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, lại xin được chỉ giáo “Tráng sĩ, vậy tại sao bà ấy không tự xưng “thiếp”?”
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô với ánh mắt cổ quái, nhưng cũng buông ra hai từ “Lớn tuổi”
“Àà” Tô Tiểu Bồi hiểu rồi, trưởng bối với tiểu bối thì không cần xưng hô như vậy đúng không? Thực ra cô còn rất nhiều câu hỏi nhưng không dám hỏi.
Nhiễm Phi Trạch lại hỏi “Cô nương dự tính thế nào?”
“Tráng sĩ không phải không có tiền sao. Chúng ta cứ uống nước, ăn no rồi tính toán lâu dài sau.”
Nhiễm Phi Trạch nhướn nhướn mày, ai với ai tính toán lâu dài.
Tô Tiểu Bồi đón ánh mắt của anh ta, cô biết anh ta đã nói không thể đưa cô theo, cô phải tự tìm cách lo cho mình. Nhưng cô không nơi nương tựa thì còn có cách gì? Người này vừa tốt, vừa thiện tâm thiện ý, lại còn nhẫn
nại. Gặp phải người cổ quái việc kỳ quặc như cô đây mà không thấy kinh
ngạc kỳ lạ, trước mắt cô cứ đi theo anh ta là hay nhất.
Tuy rằng anh ta sẽ không vui, nhưng người tốt mà, cũng cần phải gặp chút ít khó khăn.