Sau đêm kinh hồn kia, Hoa Kì đã biết, Trang Hào và Chương Viễn có biết nhau, từ trong giọng
nói của Chương Viễn có thể đoán được, hắn và Trang Hào vẫn còn qua lại.
Trang Hào và Chương Viễn cùng một xóm lớn lên, từ nhỏ liền quen.
Hai đứa con nít từ khi còn để trơn mông đã không thể trở thành bạn, mà là kẻ địch.
Trang Hào thích xe, hồi nhỏ đã thích chơi xe, bất luận là xe đạp, Motorcycle, xe tải, xe hơi đều thích. Khi đó cha của anh có chiếc xe đạp siêu cấp
lớn, Trang Hào không có chuyện gì liền cưỡi ra ngoài khoe khoang, Chương Viễn lại không ưa cái vẻ mặt nhiệt tình đắc ý này của Trang Hào, thừa
dịp ban đêm gió lớn xì lốp xe đạp, hại tiểu Trang Hào đứng ở cửa vừa tức vừa mắng.
Sau lại không biết xảy ra chuyện gì, trong nhóm bạn
của Chương Viễn xuất hiện phản đồ, đem chuyện này từ đầu tới đuôi nói
cho Trang Hào, Trang Hào giận không kềm được, cầm gậy vọt tới nhà Chương Viễn, một hơi đập hết cửa thủy tinh nhà hắn.
Giữa bọn họ cứ như vậy kết oán, hoàn toàn là vì một chuyện nhỏ tầm thường.
Kể từ ngày đó về sau, hai người như nước với lửa, không ai nhường ai, hắn
làm ra thì tôi phá, thậm chí còn làm quá tay. Mùa đông một năm nọ, hai
đứa bé theo người nhà đi ra ngoài làm việc, đó là một mảnh ruộng bắp
phóng mắt không thấy điểm cuối, người lớn đều cần mẫn khổ nhọc, chỉ có
Trang Hào cùng Chương Viễn, ùa vào đánh nhau.
Nguyên nhân là bắp
vừa thô vừa to, nhìn vàng óng ánh ngon miệng, hai đứa bé đồng thời sờ
lên, ai cũng nói mình thấy trước, kết quả là, quả đấm là công cụ giải
quyết.
Đợi người lớn kéo bọn họ ra thì hai người đã chảy máu, chỉnh một năm vượt qua trên giường.
Mà người lớn hai nhà đều như không có chuyện gì, ngày thường nên lui tới
thì lui tới, bọn họ cảm thấy, hai đứa bé chuyện đã gây cho bọn họ đủ
chuyện, người lớn đừng có ùa theo ảnh hưởng tình cảm quê nhà.
Người lớn vĩnh viễn không thể hiểu rõ con nít nghĩ gì, ngay cả khi bản thân
cũng từng có đoạn thời gian đó, nhưng cảm giác thanh xuân phản nghịch đã xa lạ trong lòng bọn họ, không thể tiếp tục cảm động lây.
Trang
Hào và Chương Viễn thù càng kết càng sâu, từ chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi
ban đầu, phát triển trở thành chuyện lớn đoạt mối làm ăn, tranh địa bàn.
Sau khi Trang Hào trưởng thành, bắt đầu lập đoàn xe, chuyên vận chuyển hàng hóa cho các công ty lớn, nghề này làm ra tiền rất được, nhưng vốn cũng
tương đối cao. Trang Hào coi như là người thứ nhất trong thành phố này
ăn con cua (làm liều mà được lợi), từ lúc đoàn xe khai trương, buôn bán
được, tiền thu vào rất nhiều rất nhiều, ngập tới eo lưng nhét trong túi
xách, có câu nói, người có tiền nhiều sống lưng cũng thẳng, Trang Hào đi trên đường, nhìn ánh mắt hâm mộ láng giềng quăng tới mà thỏa mãn cái
tâm hư vinh của mình.
Lúc Trang Hào đem toàn bộ tinh lực vùi đầu
vào đoàn xe, Chương Viễn nhân cơ hội mở đoàn xe hình thức giống như đúc
khiến Trang Hào cảm thấy kinh ngạc, anh từng đi tìm Chương Viễn đàm
phán, nhưng lại không công mà lui, khi đó Trang Hào đã khinh thường đấu
võ lực với hắn, sau đó, trong thành phố xuất hiện hai đoàn xe quy mô
lớn, đoạt các mối làm ăn.
Thật ra thì, lúc này Trang Hào đã kiếm
không ít tiền, cộng thêm việc các đoàn xe nhỏ trong thành phố không
ngừng tìm đến Chương Viễn, anh biết, con đường này đã tiêu điều rồi, tài nguyên cũng bị phân chia gần hết, vì vậy, Trang Hào giảm quy mô đoàn
xe, tinh giản nhân thủ, từ một đội xe lớn biến thành một đoàn xe tinh
anh mô hình nhỏ.
Đoàn xe vẫn phải tiếp tục, lại không thể miệng
ăn núi lở, cũng không lâu lắm, Trang Hào lấy ra một nửa giá trị con
người, bắt đầu đầu cơ đất trong thành phố, khi đó chính là đại nạn của
Trang Hào, mỗi ngày đêm khuya trở về nhà, uống say như chết, đó là vì
phải giữ các mối quan hệ, tiền nhét không ít, nhưng Trang Hào cũng uống
đến dạ dày ra máu, nằm bệnh viện ước chừng hơn nửa tháng mới xuống
giường.
Lúc Trang Hào cho rằng không còn nguy cơ gì, lại cứ tính sai Chương Viễn người này.
Vì vậy, trong thành phố nhỏ lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu.
*******
Trang Hào hung ác nhìn chằm chằm Chương Viễn, nơi này dù sao cũng là khu vực
anh thường hoạt động, theo lý mà nói Chương Viễn nên nhượng bộ lui binh, hôm nay quang minh chính đại đứng trước mặt anh, thật không biết trong
lòng tiểu tử này lại đánh cái ý nghĩ xấu gì.
Chương Viễn nắm thật chặt dây áo choàng tắm, cười nói: "Trang Hào, đã lâu không gặp."
Trang Hào hừ lạnh một tiếng: "Mày chạy tới đây làm gì? Không sợ tới mà không có đường lui?"
Chương Viễn xem thường nói: "Lời nói này, dù sao ba mẹ tao còn ở bên này, tao
cũng phải thường tới thăm một chút, ngày hôm qua tao trở về nhà, nhìn
thấy chú thím, thân thể rất tốt."
"Đừng có giả mèo khóc chuột vờ từ bi." Trang Hào không nhịn được nói.
Chương Viễn nhếch miệng: "Mày không thể có chút tư cách sao? Đây là niên đại
nào, mày cho rằng giờ đang lưu hành kiểu người như mày? Chớ có văng mấy
lời thô tục đó ra."
Trang Hào giận quá hóa cười: "Chẳng lẽ lưu
hành kiểu như mày sao? Giày Tây đồ cặn bã? Chậc chậc. . . . . ." Trang
Hào cố ý nắm lỗ mũi: "Còn xịt nước hoa, mẹ mày ẻo lã sao?"
Chương Viễn không sao cả nhún nhún vai: "Tùy mày nói, hôm nay tao chỉ tới
hưởng thụ, không đánh võ miệng với mày." Chương Viễn cười nhẹ nhàng đi
tới chỗ Hoa Kì.
Hoa Kì vẫn nghe bọn họ thần thương khẩu chiến, sửng sốt sững sờ.
Chương Viễn đến bên cạnh Hoa Kì, cố ý quệt mồm: "Hoa Kì, tôi đợi cậu hơn 20
phút rồi, nếu cứ kéo nữa, vệ sĩ của tôi sẽ lo lắng vào tố cáo đấy."
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu một cái: "Đi thôi." Hoa Kì vỗ vỗ túi công cụ dưới nách, cậu vốn định quay đầu lại nhìn Trang Hào một chút,
kết quả mới vừa quay đầu đã bị Chương Viễn dùng vóc người to con chặn
tầm mắt, hắn mở trừng hai mắt nhìn Hoa Kì, Hoa Kì bị dọa rụt cổ, bước
hướng phòng 36.
"Đứng lại." Trang Hào đột nhiên lên tiếng.
Hoa Kì dừng bước lại, tò mò quay đầu lại.
Trang Hào mỉm cười đi tới, nâng cánh tay nắm cổ Hoa Kì: "Chương Viễn, mày
không có lầm đi, Hoa Kì là tắm kỳ công tao ngự dụng, mày cũng muốn cậu
ta tắm kỳ cho mày?"
Hoa Kì bị Trang Hào mạnh mẽ ôm vào ngực, trái tim bùm bùm nhảy lên.
"Thật sao?" Chương Viễn cười nói: "Trang Hào, mày không cảm thấy mày rất ngây thơ sao?"
"Có sao?" Trang Hào cợt nhã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thái dương của
Hoa Kì, nói: "Hoa Kì, tôi ngây thơ sao?" Trang Hào giơ tay lên, nhéo
gương mặt Hoa Kì.
Cả người Hoa Kì run lên, liền vội vàng lắc đầu: "Không ngây thơ."
Trang Hào rất là hài lòng, ngửa đầu cười.
Chương Viễn xem thường, chống tay nói: "Cậu ta là một tắm kỳ công, dĩ nhiên
không thể đắc tội khách, mày hỏi cậu ta hữu dụng sao?" Chương Viễn suy
nghĩ một chút còn nói: "Trang Hào, nơi này là trung tâm tắm rửa, mở rộng cửa làm ăn, mà tao tới trước, mọi việc phải có thứ tự trước sau không
phải sao?"
"Đừng có nói nhiều, bằng mày còn dạy tao thứ tự đến
trước đến sau? Mày không có mặt mũi sao?" Trang Hào không kềm được, đen
mặt, lại nói: "Từ nhỏ đến lớn, tao làm cái gì là mày làm cái đấy, mày
còn nói thứ tự trước sau? Đầu mày toàn phân à?"
Chương Viễn từ từ rút đi nụ cười: "Mày kiếm chuyện chơi đúng không?"
Chương Viễn lần nữa nở nụ cười: "Không dám, đây là địa bàn của mày."
"Vậy mày đàng hoàng một chút cho tao." Trang Hào trừng hắn một cái.
Chương Viễn mở tay ta: "Hôm nay tao không phải tới đánh nhau, mà là tới hưởng
thụ, như vậy đi, nếu Hoa Kì là tắm kỳ công nơi này, thì có nghĩa vụ vì
từng khách phục vụ, mày nói cậu ta là mày ngự dụng, mà tao tới trước,
không bằng chúng ta ra cái giá, người trả giá cao thì được, như thế
nào?"
"!@#$%$@, ông đây sợ mày à? Tới thì tới." trong lòng Trang
Hào đã biết trước, dù Chương Viễn có ra giá lên trời thiên giới, Hoa Kì
cũng chưa nhất định sẽ đi với hắn. Trang Hào híp mắt cười, nghiêng đầu
huýt sáo nhìn Hoa Kì.
Chương Viễn nhếch miệng: "Hoa Kì, cậu đi với tôi, tôi cho cậu 1000 tiền boa."
Hoa Kì sững sờ, vội vàng miệng rộng cười toe toét, cười nói: "Thật sao?"
Chương Viễn rất hài lòng: "Thật, nếu cậu qua đây, tôi còn có thể suy tính cho cậu thêm tiền."
Trang Hào nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoa Kì, trong lòng nhất thời hoang
mang, sao anh lại quên, tiểu tử này không chỉ thích cái kia, còn có một
tật xấu quan trọng, đó chính là yêu tiền.
Trang Hào không đợi Hoa Kì đồng ý, luôn miệng nói: "Hoa Kì, đừng đi, tôi đây thật tốt, không
chỉ có tiền còn có thể cầm." Trang Hào bằng bất cứ giá nào, không bỏ mặt mũi, nói trắng ra như vậy, chỉ cần Hoa Kì không ngốc nhất định nghe
hiểu. Trang Hào còn thuận miệng nói: "2000 tệ cho cậu."
Hoa Kì tự động không để ý nửa câu đầu, nghĩ thầm anh đã mang đàn bà tới thị uy
với tôi rồi, tôi ở lại còn phải trơ mặt nhìn cô ta? Vì có thể nâng cao
giá tiền, Hoa Kì cố ý ra vẻ rất bị hấp dẫn bộ dáng.
Chương Viễn cũng không gấp, chậm quá giơ lên ba ngón tay: "3000."
Hoa Kì hận không được chạy gấp tới, nhưng mà cậu biết phải dè dặt, càng dè dặt, hôm nay càng có nhiều tiền.
Trang Hào hận cắn răng nghiến lợi: "5000."
"Một vạn."
"Một vạn hai."
Hoa Kì càng nghe càng hăng hái, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể xoay người
rồi, giá trị con người một tắm kỳ công có thể trong nháy mắt tăng gấp
bội, thật sự làm rạng rỡ cho cái nghề này a.
"1,5 vạn."
Chương Viễn suy nghĩ một chút: "2 vạn."
Trang Hào tức giận: "Chương Viễn, mày điên rồi sao, vì một tắm kỳ công mà bỏ hai vạn, đầu mày bị lừa đá rồi hả?"
Chương Viễn nhún nhún vai, mỉm cười nói: "Có tiền khó mua được thứ tao thích,
mày có theo hay không, không thì tao mang Hoa Kì đi ha."
Hoa Kì
không đợi Trang Hào mở miệng, ngắt lời nói: "Hai vạn là đủ rồi, tôi tắm
kỳ cho anh đi." Hoa Kì tức giận, tôi là tắm kỳ không giả, sao lại không
đáng giá hai vạn hả ? Dù anh có muốn tiếp tục tăng giá, ông đây cũng
không muốn chà xát cho anh.
Hoa Kì dùng sức hất cánh tay Trang Hào ta, đi tới chỗ Chương Viễn.
Chương Viễn rất là hài lòng, hếch hếch cằm với Trang Hào, cùng Hoa Kì đi ra phòng bao.
Hoa Kì vào phòng bao rồi, đưa lưng về phía Chương Viễn bắt đầu sửa sang lại túi công cụ, dù sao người ta vung tiền như rác, thế nào cũng phải cho
hắn hưởng thụ phi phàm một trận để báo đáp lại.
Chương Viễn cởi
áo choàng tắm ra, thân thể trần truồng nằm trên giường, đôi tay để sau
ót nói: "Hoa Kì, cậu có thấy câu nói mới vừa rồi của Trang Hào có hàm ý
khác hay không?"
Hoa Kì ngẩn người, nghiêng đầu nhìn hắn: "Có ý gì?"
Chương Viễn khẽ mỉm cười: "Mới vừa rồi Trang Hào nói, cậu ở lại, không chỉ có
tiền có thể cầm, trừ tiền, các người còn có giao dịch khác sao?"
Hoa Kì trong lòng cả kinh, nghĩ thầm người này tâm tư cũng quá kín đáo đi?
Mà Trang Hào nói rõ ra vậy, là người khác cũng sẽ hoài nghi.
"Không có." Hoa Kì chặt đinh chém sắt nói.
Chương Viễn nói: "Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi." Chương Viễn ngáp một cái:
"Quản lý đoàn xe là một công việc dùng thể lực, tôi có chút mệt nhọc,
chà xát sạch sẽ cho tôi đi, làm tốt tôi trả hai vạn tệ."
Hoa Kì cười cười: "Yên tâm đi, tôi là tắm kỳ công chà xát khá tốt."
"Đúng rồi, mới vừa rồi tôi ở ngoài cửa nhìn mấy lần, trong phòng Trang Hào còn có con gái đúng không?" Chương Viễn nói.
Hoa Kì gật đầu một cái, cầm khăn tắm vắt lên tay: "Đúng vậy, một đại mỹ nữ, hình như là bạn gái anh ấy." trong lòng Hoa Kì rất không thoải mái, mơ
hồ chua chua.
Chương Viễn lắc đầu cười nói: "Ánh mắt cậu thật kém, cái loại mặt hàng đó cũng là mỹ nữ?"
"Không phải sao?" Hoa Kì hỏi ngược lại.
Chương Viễn cười nói: "Trong mắt tôi thì không phải, hơn nữa cô ta cũng không
phải bạn gái hắn, nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là bạn gái tiểu đệ của
hắn."
Tay Hoa Kì run một cái, liền vội vàng hỏi: "Thật sao?"
Chương Viễn liếc mắt quan sát Hoa Kì: "Cậu kích động làm gì?" Hắn ngồi trên
giường, mỉm cười: "Cậu thích Trang Hào đúng không? Tôi thấy lạ, tại sao
cậu lại tới chỗ tôi."
Hoa Kì nghe không hiểu lắm, cứ có cảm giác Chương Viễn chia ý thành hai câu để biểu đạt ra , Hoa Kì chưa kịp phân tích nghĩ kỹ.
"Nhân viên phục vụ. . . . . . Nhân viên phục vụ, bỏng chết người. . . . . .
." Một tiếng kêu sợ hãi lanh lảnh từ hành lang truyền đến, dọa Hoa Kì
khẽ run rẩy, vội vàng vất khăn tắm trên tay, mở cửa chạy ra ngoài.
Trong hành lang, cô gái Trang Hào mang đến đang kinh hoảng thất sắc kêu loạn, hận không thể kêu phá yết hầu.
Hoa Kì hoảng sợ chạy tới, lòng cầu nguyện chớ làm phỏng hư Trang Hào.
Chạy đến trước cửa phòn 32, Hoa Kì nhìn vào bên trong, Trang Hào xích lõa
thân trên, bên hông vây quanh khăn tắm màu trắng, ngồi một đống trên
đất, đầu vai phải nóng đỏ bừng một mảng.
Hoa Kì vội vàng chạy vào: "Anh không sao chứ?"
Trang Hào khổ sở nhìn Hoa Kì.
Trong lúc đó, không ít nhân viên phục vụ cũng chạy tới, gấp gáp vội sợ hỏi có sao không, có cần gọi xe cứu thương hay không, lúc một người nhân viên
phục vụ trong đó chuẩn bị gọi điện thoại thì cô gái kia lại ngăn cản
hắn, lắc đầu một cái nói: "Không cần gọi xe cứu thương."
Lúc này
quản lý cũng chạy tới, vội vàng xông tới chỗ cô gái nhận lỗi: "Thật là
rất xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nguyện ý bồi thường."
Cô gái cười cười: "Không có chuyện gì, ai mà không phạm lỗi? Các người đi làm việc đi thôi."
"Thật không có chuyện gì?"
Cô gái còn nói: "Không có chuyện gì, tắm kỳ công của các người tới kịp cho nên nóng không nghiêm trọng."
Quản lý liếc nhìn trong phòng, cười làm lành nói: "Thật là rất xin lỗi, hôm nay tính tôi mời khách."
Cô gái gật đầu một cái, xoay người lại đi tới cửa phòng bao: "Ca, em về trước đây, nơi này chỉ có mình cậu ta có ổn không?"
Trang Hào trừng hai mắt, cô gái ngầm hiểu, xoay người đi.
Trang Hào bị nóng không nhẹ, vai phải đỏ một mảng lớn, nhìn qua rất dữ tợn,
Hoa Kì giơ tay lên muốn sờ vào lại rụt trở về, xấu hổ nói: "Ca, thật rất xin lỗi, đều do tôi gây ra."
Trang Hào sửng sốt: "Cậu làm?"
Hoa Kì quệt mồm, gật đầu một cái: "Ừ, là tôi làm."
Hoa Kì cúi đầu: "Không có, tôi vì sợ anh bỏng chết mới hạ nước ấm xuống 65°."
"Dkm cậu, 65° còn thấp à?" Trang Hào nổi giận mắng.
Hoa Kì bịt lỗ tai, co cổ lại, nói: "Tôi đã nói xin lỗi, anh đừng tức giận nữa ha."
Lúc này thì cửa phòng bao bị gõ vang lên, Chương Viễn đứng ở cửa, nhìn trận khổ nhục kế này, không khỏi cười nói: "Trang Hào, mày thật giỏi ha."
Trang Hào thấy Chương Viễn đi vào, vội vàng giả bộ khổ sở, rên rỉ.
Hoa Kì đau lòng không thôi, vội vàng đứng lên nói với Chương Viễn: "Tiên
sinh, thật xin lỗi, tôi không thể tắm kỳ cho ngài rồi, hai vạn tệ của
ngài tôi cũng không cần, ngài tìm người khác chà xát đi thôi."
Chương Viễn nhún nhún vai: "Không sao cả, tôi tiết kiệm." Nói xong, Chương
Viễn xoay người lại ra khỏi phòng bao, lúc gần đi còn cố ý đóng cửa giúp Hoa Kì.
Trang Hào thấy Chương Viễn đi rồi, cũng không giả vờ
nữa, vội vàng từ mặt đất đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, nói:
"Dkm, đấu cùng ông đây, mày còn non lắm." Trang Hào biết mình nhất định
sẽ thắng, bởi vì anh nhìn ra, Hoa Kì tiểu tử này rất thích mình, cho
nên, anh nắm chắc.
Hoa Kì thấy Trang Hào vui vẻ, không khỏi hỏi "Anh không đau?"
Trang Hào nghiêm mặt: "Dkm cậu, cậu nói xem có đau hay không?"
Hoa Kì rụt cổ lại: "Tôi đi lấy thuốc chửa bỏng, trong ngăn tủ của tôi còn có gần nửa bình, là tháng trước mua đấy."
"Vậy còn không đi lấy?" Trang Hào cảm thấy bả vai đau rát, lật người nằm trên giường, thúc giục: "Còn đứng ngốc ở đó, đi lấy."
Hoa Kì không nói hai lời chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Hoa Kì kinh hoảng, Trang Hào từ từ nhếch miệng, anh có ấn
tượng rất tốt với Hoa Kì, trừ có chút yêu tiền ra. Thật ra thì, hôm nay
nếu không phải Hoa Kì muốn hại anh, nói không chừng mặt mũi lần này
chẳng đòi lại được.
Cho nên nói, Trang Hào vẫn có chút cảm tạ Hoa Kì.
Hoa Kì cầm thuốc trở lại, Trang Hào nằm trên giường vung vẩy chân: "Sao lại chậm như vậy?"
Hoa Kì bất đắc dĩ nói: "Tìm nửa ngày mới tìm được."
Trang Hào liếc nhìn thuốc cậu nắm trong tay: "Giúp tôi bôi thuốc." Trang Hào duỗi thẳng cánh tay, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hoa Kì mở nắp bình, ngón tay thon dài sạch sẽ dính thuốc, bôi trét lên bả
vai anh. Hoa Kì nhìn khuôn mặt Trang Hào, luôn có cảm giác nhìn không
đủ, anh thật đẹp trai mà.
"Cái đó. . . . . . Cô ấy không phải bạn gái của anh sao?" Hoa Kì đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trang Hào chậm rãi mở mắt ra: "Cậu có ý gì?"
Hoa Kì phẫn nộ nói: "Cái đó là Chương Viễn nói, cô ta là bạn gái của bạn anh."
"!@#$%$@, cái tên khỉ ba hoa." Trang Hào lại nhắm mắt lần nữa: "Ừ, không phải là bạn gái của tôi."
Hoa Kì nhất thời cười như nở hoa: "Ca, hôm nay anh bị phỏng, tôi chà xát hạ thân cho anh được không?"
"Không cần, lập tức phải đi."
Hoa Kì vội vàng nói: "Không được, anh không để tôi tắm kỳ cho anh, vậy tôi đi tìm ai đòi tiền đây?"
Trang Hào mở mắt, trợn thật lớn: "Cậu thích tìm ai thì tìm đi, tôi không có nói cậu tới đây."
"Vậy tôi mặc kệ, nói thế nào hôm nay tôi cũng giúp anh lấy lại mặt mũi, anh
không trả cho tôi hai vạn còn chưa tính, cũng phải trả tiền công cho tôi không đúng ?" Hoa Kì cười hì hì nói.
"Dừng dừng dừng, tôi cho cậu tiền, nhưng không cần cậu chà xát."
"Vậy cũng không được, thu tiền của anh tôi phải làm việc, đây là luật lệ,
hơn nữa, hôm nay anh coi như lại thiếu tôi một cái nhân tình, lần trước
còn chưa có xong đâu." Hoa Kì từng bước từng bước ép sát, không để cho
Trang Hào có bất kỳ đường lui.
Trang Hào nóng nảy: "Cậu muốn chơi? Trả nhân tình? Đời tôi còn không xong thì làm sao?"
"Tôi không có nói như vậy." Hoa Kì cố làm vẻ uất ức nói.
Hoa Kì cười cười, một tay tháo khăn tắm phía dưới của Trang Hào ra, để nhị đệ của anh bại lộ trong không khí.
Trang Hào cả kinh, mở mắt nhìn phía dưới, mắng: "Mẹ nó chơi thật à? Cậu thích tôi chơi miệng cậu như vậy sao?"
Hoa Kì cố làm vẻ kinh ngạc nói: "Tôi chỉ muốn giúp anh tắm kỳ, anh nghĩ
nhiều." Hoa Kì lộ ra nụ cười thô bỉ: "Ca, thật ra thì chính anh cũng
muốn đúng không?"