"Vấn đề đất đai đã giải quyết, dự tính tháng chín năm nay Phương Minh Gia có thể xây dựng xong khu du lịch đó." Ben trình bày từng việc trong bản
báo cáo cho Hạ Viễn Hàng. "Dự án mới của công ty cũng làm ra rồi, nhân
viên cũng đã sắp xếp. . . . . ."
Lời nói chưa hoàn tất bị cắt đứt khi Hạ Viễn Hàng khẽ nâng bàn tay: "Những thứ này không cần báo cáo."
Nhẹ nhàng đẩy tài liệu thuộc hạ cấp dưới mới đưa tới, anh đã giao chuyện kế tiếp cho Ben xử lý cho nên không cần báo cóa cặn kẽ như vậy với anh.
Hạ Viễn Hàng khẽ tựa vào ghế dựa, ngón tay hơi gõ nhẹ trên mặt bàn. Vụ Thế Thành này với anh mà nói là một vụ đã kết thúc, nên xử lý thế nào anh
cũng đã sớm giao phó rồi. Về phần hoàn thành thế nào thì đó là chuyện
của Ben.
"Vâng" Ben đưa một tờ chi phiếu cho ông chủ. "Đây là
Phương Minh Gia nhờ tôi chuyển cho anh." Bên trong không thưa không
thiếu, vừa đúng 720 triệu. Con số nhạy cảm này không cần nghĩ cũng biết
là khoản tiền mà vị đại tiểu thư Diêu gia kia trả.
Hạ Viễn Hàng nhận lấy tấm chi phiếu, vẻ mặt bình tĩnh.
Ben nhìn ông chủ của mình một cái, muốn nói lại thôi.
Hạ Viễn Hàng nhướng mày dò hỏi.
Ben mở miệng, cuối cùng vẫn không dám hỏi ra khỏi miệng: "Không có gì, ông chủ, tôi đi ra ngoài trước."
Anh thật sự muốn hỏi ông chủ dự định bao giờ thì trở về Newyork, bởi vì mỗi ngày người của tổng công ty đều gọi vô số cuộc điện thoại tới đây dò
hỏi anh. Dù sao vụ này từ sau về sau công việc sẽ do anh lo tiếp, công
ty ở Newyork lại không thể tách rời Hạ Viễn Hàng, rất nhiều vụ đều đang
đợi anh ấy quay về xử lý.
Nhưng không ai dám hỏi anh ấy, bởi vì
Hạ Viễn Hàng quyết định thì trước sau đều sẽ không giải thích với bất
luận kẻ nào, ngay cả Pe¬ter theo Hạ Viễn Hàng lâu nhất cũng không dám
hỏi. Anh ấy như vậy, sờ mũi một cái, hay là thôi đi!
Tấm chi
phiếu thật mỏng, từ từ chuyển động ở ngón giữa của anh, khóe môi Hạ Viễn Hàng khẽ nhếch. Anh suy ngẫm tỉ mỉ, giống như quan sát tác phẩm nghệ
thuật trân quý nào đó vậy.
Một hồi lâu, anh để chi phiếu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ông chủ, anh muốn đi. . . . . ." Trong hai giấy, phòng làm việc tạm thời to như vậy chỉ có một mình Pe¬ter nhìn vào không khí tự lẩm bẩm: "đâu
vậy?"
Anh thật sự là trợ lí mệnh khổ nhất trên đời! Ông chủ luôn
luôn im lặng, mãi mãi là một vẻ mặt, vĩnh viễn cũng. . . . . . không để ý tới anh!
Oa. . . . . . Anh ấy đi đâu cơ chứ?
***
Hạ Viễn Hàng đứng trước cổng trường Dục Đức, nhìn cổng chính phong cách cổ xưa lại trang trọng, im lặng không nói gì.
Vẫn là cây đại thụ cao ngút trời, anh đứng ở nơi này ròng rã hai năm. Mỗi
ngày nhìn cô từ cổng trường đi ra, áo sơ mi trắng noãn, váy ca-rô tới
đầu gối. Không có biểu cảm, không có yêu giận, nhưng ánh sáng trong mắt
vào lúc thấy anh sẽ trở nên đặc biệt sáng.
Từng bước từng bước,
đi qua con đường năm đó mỗi ngày đều đi, bước chân của anh nặng trĩu,
bước chân của cô bình tĩnh. Bọn họ khi đó thậm chí ngay cả tay cũng
không nắm nhưng vẫn cứ đi tiếp như vậy.
Lần đầu tiên họ gặp mặt
là ở khúc quanh đó, anh kéo cô chạy trốn trên con đường này, còn cả cái
đê yên tĩnh đó, quen thuộc mà lại xa lạ.
Mỗi một cảnh vật, mỗi một thứ nơi đây đều từng có dấu vết của bọn họ. Họ yêu nhau, họ gặp nhau, họ. . . . . . chia li.
Anh đứng dưới lầu, nhìn gian phòng nhỏ từng có quá ngọt ngào và đau khổ của họ. Nơi này là khu sắp bị phá bỏ, hết sức quạnh quẽ. Qua không bao lâu
nữa, nơi này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng không thể lưu lại.
"Hàng. . . . . . A Hàng?" Một tiếng kêu chần chờ cất lên, cắt đứt suy nghĩ của anh. Nhàn nhạt chuyển con mắt, nhìn cô gái đứng ở cách đó không xa. . . . . . Tiền Vân Tâm.
"Thật sự là anh?" Tiền Vân Tâm nhận ra anh, hưng phấn bước nhanh đến gần anh. "A Hàng, vừa nhìn thấy anh, em còn không dám tin."
Anh quan sát cô, vẫn im lặng như cũ.
"Sao anh vẫn là người không thích nói chuyện thế?" Tiền Vân Tâm dịu dàng
cười. "Nhiều năm không thấy anh như vậy, thì ra một chút anh cũng không
thay đổi."
"Chú Tiền khoẻ không?"
Tiếng cười của cô ngọt hơn. "Rất tốt đâu rồi, chỉ là nhớ mong anh, luôn nói muốn gặp anh."
"Vẫn còn đang mở tiệm?"
Nụ cười của cô cương cứng một chút, ngay sau đó khôi phục bình thường: "Không có, tuổi bọn họ đều lớn rồi, muốn nghỉ ngơi
"Vân Tâm." Một chiếc máy xe từ xa lái tới, dừng lại bên cạnh họ, lấy xuống
nón bảo hiểm xuống lộ ra khuôn mặt vuông vuông thẳng thẳng. "Sao em vẫn
còn ở đây? Mẹ mới gọi điện thoại nói, chờ em nửa ngày vẫn chưa tới. . . . . ." Nhìn thấy Hạ Viễn Hàng thì lông mày người đàn ông nhíu lại. "Anh
là. . . . . ."
"Chí Kiên." Tiền Vân Tâm nhẹ nhàng mà gọi: "Vừa đúng lcus em gặp người quen ở đây."
"Anhlà Hạ Viễn Hàng!" Sắc mặt Ngô Chí Kiên đột nhiên trở nên khó coi."Thật không ngờ tới, anh vẫn không biết xấu hổ mà trở về."
"Chí Kiên!"
"Anh cũng không nói gì sai" Anh ta chỉ tay vào Hạ Viễn Hàng: "Cô vợ anh cưới trước kia, Diêu Thủy Tinh, đại tiểu thư tập đoàn Diêu Thị, thật đúng là giỏi lắm! Hai người các anh trở mặt cũng là chuyện của các anh, tại sao phải liên lụy tới cả nhà cha vợ của tôi?"
"Chí Kiên, đừng nói
nữa." Tiền Vân Tâm kéo anh. "Chúng ta về thôi! A Hàng, anh không nên
nghe Chí Kiên nói bậy, chuyện hoàn toàn cũng. . . . . ."
"Cái gì
mà không có việc gì!" Anh hất tay Tiền Vân Tâm ra một cái. "Năm đó các
người ly hôn, cô gái điên Diêu Thủy Tinh đó đem đổ toàn bộ oán khí lên
xưởng sửa xe của nhà họ Tiền. Một cái xưởng thật tốt ;ập tức bị cô ta
làm cho đóng cửa, người của nhà họ Tiền thiếu chút nữa lưu lạc nơi đầu
đường! Rốt cuộc bọn họ làm chuyện gì sai mà phải thay anh chịu phạt?
Chưa từng thấy cô gái lớn lối ác độc như vậy!"
"Chí Kiên! Em
thật sự tức giận rồi." Tiền Vân Tâm kéo tay chồng, quay đầu lại nói với
Hạ Viễn Hàng: "Thật xin lỗi! A Hàng, Chí Kiên tính khí anh ấy chính là
như vậy. . . . . ."
"Cô đã làm gì?" Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt mở miệng.
"Cái gì?" Sắc mặt của Tiền Vân Tâm lập tức thay đổi.
"Năm đó, cô đã làm gì?" Anh bình tĩnh nhìn cô. Hỏi từng chữ từng chữ.
Màu máu biến mất, gương mặt của cô trở nên tái nhợt, hồi lâu mím môi nhưng vẫn nói không ra lời.
"Cô ấy sẽ làm gì? Lúc ấy trong lòng cô ấy chỉ có một mình anh, cô ấy làm
cái gì?" Ngô Chí Kiên ở một bên căm giận bất bình nói. Vợ anh yêu Hạ
Viễn Hàng nhưng chỉ dám yêu thầm, không dám thổ lộ, cuối cùng vẫn trơ
mắt nhìn anh ta và người khác kết hôn. Nhưng cô gái kia còn muốn tới phá tan nhà của cô, cõi đời này, còn có kẻ đáng ghét hơn vậy sao? "Hạ Viễn
Hàng, tại sao anh. . . . . ."
"Chí Kiên, đừng nói nữa!" Đột nhiên Tiền Vân Tâm kích động hét to, dọa đến Ngô Chí Kiên.
"Thật xin lỗi, A Hàng." Nước mắt của cô chảy ra, câu nói xin lỗi này cô thật
muốn nói từ lâu rồi, rất lâu rồi! Năm đó thấy Hạ Viễn Hàng bị Diêu Thủy
Tinh làm tổn thương thành như vậy, tức thì nóng giận đau tim nôn ra máu
hôn mê bất tỉnh. Cô thật sự rất tức giận, rất tức giận. Người con trai
cô thích đến thế, cô yêu anh tròn mười mấy năm, lại bị một cô gái khác
tổn thương sâu như vậy, lòng của cô sẽ có bao nhiêu đau? Rõ ràng cô đi
khuyên qua Diêu Thủy Tinh, để cô ấy đối với Hạ Viễn Hàng tốt hơn một
chút, nhưng cô ấy lập tức đả thương anh, hơn nữa còn hoàn toàn triệt để! Diêu Thủy Tinh quá không biết quý trọng, còn cô là tức đến choáng váng
đầu óc nên mới có thể đi khiêu khích cô ấy.
Ngày đó Tiền Vân Tâm khí chỉ đến bệnh viện, mất trí mà mắng Diêu Thủy Tinh một trận.
"Cô gái máu lạnh lại ích kỷ như cô, đáng phải vĩnh viễn không chiếm được
chàng trai mình yêu! Bởi vì cô mãi mãi sẽ không hiểu được cái gì là yêu, cô chỉ biết đoạt lấy, chỉ nghĩ đến mình! Khó trách, ngay cả con cô cũng bỏ cô mà đi... Cô không có tư cách làm mẹ, cô cũng không có tư cách có
được trái tim của A Hàng! Tôi sẽ không lại nhường anh ấy cho cô nữa.
Diêu Thủy Tinh cô đời này, cũng chỉ có thể cô đơn tới già, thảm thương
không có ai yêu. Nhất định con của cô biết cô là người mẹ máu lạnh
nhất trên đời cho nên thà rằng chết cũng không làm con của cô! Nó chết
non cũng tốt, tránh cho sinh ra còn phải chịu hành hạ của cô."
"Cô, nói, cái, gì?" Diêu Thủy Tinh nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn trắng
hơn so với khăn trải giường, nhưng ánh mắt của cô, lóe lên băng giá mang theo một loại ánh sáng làm cho người ta lạnh từ trong trái tim thẳng ra ngoài.
Ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ, trong nháy mắt đó Tiền Vân Tâm thật sự bị hù sợ. "Tôi. . . . . ."
"Nói tôi, nói anh ta đều có thể, nhưng cô dám nói con của tôi. . . . . ."
Trong mắt cô nổi lên một trận bão táp lạnh lẽo. "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
*** Thật ra trong bản dịch là đứa bé nhưng TG thay bằng đứa con hoặc là con để thấy rõ tình cảm của Thủy Tinh hơn.
Diêu Thủy Tinh là người nói được thì làm được. Người nhà của cô bởi vì cô
nhất thời tức giận, nhất thời mạnh miệng mà gặp nạn theo. Nhưng đến cuối cùng cô cũng không được A Hàng yêu, bởi vì anh trực tiếp biến mất,
cũng không ai biết anh đi đâu. Cô tìm khắp những nơi anh thường đến,
thậm chí còn hỏi chị Di Hàng nhưng cũng không có tin tức của anh.
Đến bây giờ, cô vẫn còn thường tới những nơi anh đã từng đi qua, tưởng
tường có một ngày anh sẽ xuất hiện. Cho dù cô đã kết hôn, nhưng. . . . . .
"Vân Tâm, lúc trước sao em có thể. . . . . ." Chân tướng của
sự thật và anh nghĩ kém nhau quá xa. Ngô Chí Kiên không ngờ tới người vợ dịu dàng động lòng người của mình từng đắc tội như vậy với Diêu Thủy
Tinh. Thì ra tai họa này của nhà họ Tiền thật sự không phải là tai bay
vạ gió. Nhưng Diêu Thủy Tinh cũng thật là quá độc ác! Cũng chỉ vì mấy
câu nói. . . . . .
"Cô đi đi!" Hạ Viễn Hàng lạnh lùng mở miệng.
"A Hàng!" Nước mắt trong mắt cô sáng lóng lánh. Cô biết, mình có thể vĩnh
viễn mất đi tư cách đứng ở trước mặt anh, hoặc là, từ trước tới nay đều
chưa từng có.
Hạ Viễn Hàng xoay người đi, anh nghĩ, sau này bọn
họ sẽ không gặp lại nữa. Anh không bất ngờ khi năm đó Diêu Thủy Tinh làm như vậy. Thật ra thì có thể đoán được, cực kỳ điển hình phong cách Diêu Thủy Tinh, rất giống hành động của cô. Cô chính là người yêu và hận đều cực đoan. Anh chỉ không ngờ đến, năm đó Diêu Thủy Tinh thật ra lại muốn đứa con của bọn họ.
Cô có thể vì mấy câu nói của người khác mà tức giận như vậy, trong lòng của cô thật ra có yêu đứa con của bọn chứ?
Chút đấu tranh khổ sở vẫn luôn trong lòng đó đột nhiên mất đi tầng chống đỡ, chợt sụp đổ, mà những thứ cố gắng bị đè nén khổ cực vất vẻ giống như
thuỷ triều, trong nháy mắt bao phủ.
Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu, nhìn một cái bầu trời màu xanh lam, vẫn trời xanh mây trắng như năm đó.
Có điều anh phát hiện mình rất nhớ nhung cô gái kia, cô gái khó tính, đáng hận nhưng lại là. . . . . . cô gái mình yêu.