Cậu ôm cô bé ra khỏi căn nhà gỗ. Tiếng gọi kia ngày càng gần. Cậu vuốt mái tóc cô bé:
"Nhóc, người của nhóc đến rồi. Tạm biệt"
Nói rồi cậu xoay người đi để lại sau lưng cô bé với sự ngơ ngác. Sau này khi trở về cậu cũng k biết thêm gì về cô bé đó ngoài cái tên Bảo Anh. Rồi cũng thật tình cờ khi 2năm sau cậu trỡ lại Hàn Quốc và gặp cô bé đó. Chỉ là tình cờ va vào nhau trên đường thôi nhưng cũng đủ để cậu và cô bé đó nhận ra nhau rồi trở thành 1nửa của nhau như bây giờ.
Giờ đây, cậu đã 17t, cô đã 16t, đã trở thành những chàng trai cô gái tài năng cả rồi mà cậu vẫn k hiểu tại sao ngày đó tim mình lại đau như vậy. Nhìn Ji, trên môi Shi bất giác cười thật tươi. Người con gái này là cả cuộc đời cậu.
....
Quay lại với nó, Ji, Chin. Im lặng 1hồi, nó thở dài:
"Vẫn đứng vững được. Thật đúng khi k cho bé Anh và Chin theo chị"_nó cười chua xót
"Em thì k sao. Qua Hàn Quốc học lại gặp anh Henry. Em chỉ lo cho chị và anh NAm thôi"_Ji
"Ngốc, lo cho anh làm chi"_Chin
"Chồng em k lo được chắc"_Ji cười
"Chị Wind...em nhớ chị"_nó ngẩng đầu nhìn những cánh hoa đang rơi, nước từ 2khoé mắt lăn dài.
Nó đang nhớ chị Wind_người mà cả nó, Ji, Chin k bao giờ cho phép mình quên. Người nó run lên. Ji nắm tay nó thật chặt. Chin chỉ biết lau đi nước mắt cho nó. Nó nói trong tiếng nấc: