Kim Lực tươi cười ở một bên nghe Trương Bình Phàm giới thiệu.
Trương Bình Phàm:
-Thằng cha có bộ mặt dâm tiện này chính là Lâm Đĩnh một tên........ ừm!
nói thế nào nhỉ chính là một tên khốn bệnh hoạn, mắc chứng cuồng râm
sinh hoang tưởng, thích tự ngược và bạo râm, Kim đại ca nếu khi nào thấy tâm trạng không tốt, hay thân thể không khỏe, có thể mang hắn ta ra làm bia tập luyện quyền cước, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ, tiêu tan phiền
muộn.
Lâm Đĩnh nghe thế thì tức xì khói nhảy lên chỉ thẳng mặt thằng mập kia mà mắng.
-Móa nó thằng mập chó má kia, có ngươi mới thích tự ngược ấy, đừng bảo
ta không biết ngươi mới là tên khốn biến thái yêu thích khổ râm, không
phải roi da, sáp nến thì không chịu được, Kim đại ca đừng nghe tên này
nói bậy bạ, Lâm Đĩnh ta là một người thành thật, anh dũng tiêu sái,
phong lưu lỗi lạc, người thấy người yêu, hoa thấy hoa yêu, là đồng bọn
đáng tin tưởng nhất đó!
Dường như cảm thấy mình tuyên truyền còn hơi thiếu hỏa hầu, Lâm Đĩnh liền cắn răng vỗ ngực bôm bốp, tiếp tục phun nước bọt.
-Kim Đại ca cứ yên tâm tin tưởng vào tiểu đệ, việc nguy hiểm như gian
khổ như móc lốp, chém lén, thu thập tài bảo, chính là việc Lâm Đĩnh đệ
đây thành thạo nhất, gặp nguy không sờn, gặp khó không lùi chính là bản
tính cao đẹp của tiểu đệ đó!
Cả bọn nhìn tên khốn vô sỉ, da mặt cực dày, không chút ngại ngùng, tự
biện, tự diễn, tâng bốc bản thân mình lên mây xanh mà trố hết cả mắt ra, mọi người chỉ hận không thể một cước đạp lên cái bản mặt tiện nhân của
thằng cha kia, sau đó vừa day lại vừa chà, rồi lại vừa chà vừa day, cái
cảm giác đó có lẽ sảng khoái khó nói nên lời à nha.
Kim đại ca nhìn thằng cha Lâm Đĩnh này thì thấy rất thú vị cười híp mắt lại nói:
-Được! Khó có thể kiếm được một người anh dũng, thành thật, tài ba lỗi
lạc như Lâm Đĩnh huynh đệ đây, nếu vậy thì ta sẽ lập tức xin lên trên,
cho huynh đệ ngươi vào nhóm tinh nhuệ, xung phong lên tiền tuyến đi
trước giết địch lập công, đảm bảo tiền đồ một mảnh quan minh rộng rãi.
Lâm Đĩnh nghe thấy thế thì tái cả mặt, xém tý xón mợ nó ra quần, nói
giỡn gì vậy, với chút thực lực của hắn mà lên tiền tuyến không phải muốn chết thì là gì.
Thế là anh chàng bất chấp phong độ, thể diện gì nữa, lập tức khóc rống cả lên năn nỉ.
-Hú hú, ối, ối, đừng mà! Kim đại ca, Kim đại gia tha cho tiểu đệ đi mà,
dưới đệ còn con nhỏ còn thơ, trên có mẹ già 80 , giữa thì còn có mỹ nhân như ngọc, ngày ngày chờ tiểu đệ trở về ban mưa móc.
-Với chút tu vi của tiểu đệ lên tiền tuyến chẳng phải là như bánh bao
ném chó, một đi không trở lại sao! Kim đại ca ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho một nhà già trẻ lớn bé tiểu đệ đi mà hú hú!
Nhìn khuôn mặt bỉ ổi của thằng cha Lâm Đĩnh từ đỏ biến xanh, từ xanh
biến xám, nước mắt, nước mũi tung bay chỉ trong nháy mắt, kẻ không biết
nội tình mà mềm lòng tin vào mấy lời tà ma này, đảm bảo kiểu gì cũng
trúng chiêu.
Kim Lực nhìn thằng cha trước mắt trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đúng là bản lãnh hơn người khó kiếm được kẻ thứ hai mà thầm cảm khái: “nhân
tài, nhân tài à nha!”
Nhưng cảm khái thì cảm khái, Kim Lực cũng là kẻ già đời thành tinh, bản
lĩnh khác không có chứ định lực cũng coi như có vài phần hỏa hầu, mặc
cho Lâm Đĩnh nói khô cả cổ, cái lưỡi như muốn rút gân Kim Lực vẫn lù lù
bất động.
Cho đến khi mặt mày Lâm Đĩnh đã thực sự tái xanh tái mét, Kim Lực mới bật cười nói.
-Ha ha, không cần khẩn trương thế, ta chỉ giỡn chút thôi mà, giỡn chút
thôi mà! Muốn lên tiền tuyến đánh trận đầu tu vi ít nhất cũng phải là Sơ nhập tu giả mới được, tu vi huynh đệ ngươi cao cường hiểm thấy, nhưng
có lẽ còn thiếu một chút!
Nghe thế Lâm Đĩnh liền đờ cả người ra, nhìn thằng cha Kim Lực phía trước với một ánh mắt u oán khó nói nên lời, khiến cho Kim Lực dù công lực
cao cường, cũng không nhịn được phải rùng mình từng đợt.
Cả bọn Trương Bình Phàm chứng kiến cảnh đó mà trong lòng cảm thấy sảng
khoái khó nói nên lời, đúng là nhìn cảnh mấy thằng tiểu nhân đê tiện,
chịu thiệt cũng là một loại hưởng thụ tâm linh à.
Cuối cùng chính là Mộng Lan được Trương Bình Phàm giới thiệu, đương
nhiên tên béo lần này phải tốn hết nước bọt, vắt hết trí óc ra mà nịnh
nọt người ta, cái gì mà thiên tiên hạ phàm, cái gì mà nguyệt nga tiên
tử, muôn hoa thất sắc...., kiểu như Mộng Lan không phải đệ nhất mỹ nữ
thì đếch ai phải vậy, đến nỗi bọn Vô Danh, Khúc Bạch ngồi nghe mà da gà, da vịt cứ nổi lên từng chặp, đến cả kẻ vô sỉ như Lâm Đĩnh nghe được còn cảm thấy dạ dày quặn đau chứ đừng nói kẻ khác.
Tâm sự của anh béo:
-Hài! Các ngươi tưởng ta sung sướng, ta hạnh phúc lắm sao? Một người
thành thật, đôn hậu như ta đây lại bị ép phải nói những lời trái với
lương tâm, chính ta còn cảm thấy buồn nôn đây này!
(Tác giả: Mợ nó! ta phi, ta phỉ nhổ, thằng mập kia, ngươi mà thành thật sao? đôn hậu sao? ở đâu, sao ta không thấy thế?)
Bình Phàm:
-Chỉ là các ngươi cũng biết đấy đàn bà mà, da dày thày thịt béo như ta cũng đắc tội không nổi a!
Khi mọi người đã chào hỏi, thân quen xong hết Kim Lực mới nói về chính sự.
-Mọi người ở đây ta cũng đều quen thuộc cả rồi, bây giờ ta sẽ nói một
chút, Kim Lực ta cũng từ núi Thông Thiên đến đây mấy tháng trước mà
thôi, khác nhau là tu vi cao hơn các ngươi, biết cũng nhiều hơn, đầu
tiên ta sẽ giảng giải về quy tắc và một ít kinh nghiệm, có lẽ có thể
giúp các ngươi sinh tồn ở nơi này dễ dàng hơn chút ít!
-Chiến tranh thí luyện, tên như ý nghĩa, không phải là một người, hai
người đánh qua đánh lại luyện tập đơn giản như vậy, kẻ tham gia tất phải có giác ngộ tử vong, hai chữ “Chiến tranh” gần như đã nói lên tất cả, ở nơi này không phải ta chết chính là ngươi vong, nguy cơ tứ phía, bất kể lúc nào cũng có thể mất mạng, ngay cả Sơ nhập tu giả cũng không dám lộn xộn ở nơi này.
-Ta nhắc lại Chiến tranh thí luyện cực kì nguy hiểm, không phải là nơi
chơi đùa, rèn luyện của mấy đứa nhóc, ở đây chỉ có một quy tắc duy nhất
“giết người hoặc bị người giết”.
Nghe được những lời đó của Kim Lực cả bọn Trương Bình Phàm bỗng cảm thấy áp lực nặng nề, nhất là Lâm Đĩnh khuôn mặt càng sợ đến trắng bệch cả
ra, Lâm Đĩnh hắn dù sao cũng là người sống trong một thế giới hòa bình,
cơm áo không lo, đừng nói giết người, đến giết gà còn bị đám bảo vệ động vật đến tận nhà thu tiền nữa là.
“Chiến tranh” hai cái từ đó đối với Lâm Đĩnh hắn là một danh từ xa lạ
đến thế nào cơ chứ? Có chiến tranh tức là sẽ có người chết, không phải
chỉ một, hai người, mười người mà phải là là vô số sinh mạng mới đúng.
Sử sách, phim ảnh mô tả lại chiến tranh, cái gì có thể thiếu chứ cảnh
người chết thì có mà đầy, không phải núi thây thì cũng là biển máu, càng nghĩ Lâm Đĩnh càng thấy sợ hãi trong lòng, trong cái gọi là Chiến tranh thí luyện sắp tới, liệu hắn có phải là một trong vô số những người sẽ
ngã xuống ở cái thí luyện này hay không?
Lâm Đĩnh hắn không muốn biết và cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, nắm tay
của Lâm Đĩnh khẽ siết chặt, tay trái vô thức sờ sờ ngực áo của mình, nơi Ngũ Hành Kỳ đang nằm bên trong khí hải của hắn, dường như làm như thế
đã tiếp thêm cho Lâm Đĩnh một luồng dũng khí, hắn hít một hơi thật sâu
sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục nghe Kim Lực nói.
Trong lòng Lâm Đĩnh càng ngày càng trở nên kiên định “Ta sẽ chết sao?
Không! ta sẽ không chết! Chiến tranh thí luyện mà thôi, ta nhất định sẽ
sống sót, ta có Ngũ Hành Kỳ trong tay, chỉ cần cẩn thận nhất định ta sẽ
còn sống, huống chi ta còn có những người anh em bên cạnh này cùng chiến đấu nữa!”