Lần đầu tiên Đỗ Mộ Ngôn nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên, là một lần ngoài ý muốn.
Một ngày nào đó, hắn từ bên ngoài trở về Minh Khải, đi qua lầu hai thuận
đường tìm người phụ trách có chút việc, đúng lúc người phụ trách đó đi
toilet, hắn đứng đợi ở văn phòng. Nhìn xuyên thấu qua cánh cửa sổ văn
phòng đúng là đường cái, mà xa hơn một chút, là con đường hoa nhỏ bên
cạnh tòa nhà Thiên Vũ, bên trong có một đình che nắng. Hiện tại đúng là
giờ nghỉ trưa, có một đôi tình nhân nhỏ đang cùng ăn cơm trưa ở đình che nắng.
Vỗn Đỗ Mộ Ngôn chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng khi hắn thấy nụ cười
ngọt ngào tỏa sáng trên gương mặt cô gái kia thì ánh mắt hắn như bị hút
vào cô, không thể rời đi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên, cũng là lần đầu tiên, ánh mắt bị một nụ cười hút chặt.
Mười bảy tuổi Đỗ Mộ Ngôn rời khỏi gia đình, hắn không có bằng cấp, loại việc gì cũng đã làm qua, nhận hết sự lạnh lùng, chịu nhiều đau khổ, sau đó
hắn dựa vào chính sự may mắn và năng lực mạnh mẽ của mình, sáng lập ra
Minh Khải, dần dần làm nó phát triển lên top doanh nghiệp đứng đầu Trung Quốc, sự khổ sở trong quá trình đó, không cần nói cũng có thể tưởng
tượng ra. Thời điểm nghèo túng, những người xung quanh không ai tử tế
với hắn cả, dĩ nhiên là sẽ ít thấy được nụ cười thật tâm, mà khi hắn đã
có tiền thì tươi cười của họ đều mang theo nịnh nọt khiến hắn nhìn mà
thấy ghê tởm.
Nhưng nụ cười trước mắt lại hoàn toàn khác.
Nụ cười của cô, như ánh nắng ấm áp ngày xuân, không chói mắt nhưng lại
chiếu thẳng vào đáy lòng người, như một tia sáng hy vọng khiến người ta
nhìn không dời mắt được.
Đến tận khi người phụ trách vào cắt ngang suy nghĩ của hắn, Đỗ Mộ Ngôn mới
hoàn hồn, sau đó ý thức bản thân thế mà lại nhìn nụ cười đó đến ngây
người, đúng là chuyện chưa bao giờ có.
Nhưng, hắn vốn cũng không để chuyện này trong lòng, đến tận một tuần sau, hắn
thường nhớ lại nụ cười ấy, lúc này mới ý thức được, hắn muốn nhìn lại nụ cười ấy một lần nữa.
Văn phòng tổng tài của Minh Khải nằm tại tầng 18 có một cửa sổ sát đất
hướng về đường cái, nhưng từ độ cao này nhìn xuống chỉ có thể nhìn được
những chấm nhỏ mà thôi. Đỗ Mộ Ngôn liền mua một cái kính viễn vọng để
hắn có thể nhìn xuống lầu một cách rõ ràng.
Thật ra hắn cũng không biết cô có thể xuất hiện một lần nữa hay không, khi
đó hắn chỉ ôm suy nghĩ thử một lần mà thôi, cũng không định làm gì cả.
Ngày đầu tiên dùng kính viễn vọng kia, một lần nữa hắn lại thấy được cô gái
ấy, thấy được càng nhiều dánh vẻ sinh động của cô hơn. Đó là một cô gái
xinh đẹp không thể nghi ngờ, tầm 25, 26 tuổi, nhưng cũng không phải là
quá mức tuyệt sắc gì. Ít nhất hắn đã gặp qua vô số phụ nữ đẹp hơn cô,
nhưng hắn phát hiện những phụ nữ đó không ai có thể lóa mắt hơn cô. Từ
sau khi hắn có tiền, những phụ nữ từng vô cùng khinh thường hắn này, cho dù có xinh đẹp hơn nữa, chỉ cần biết đến thân phận sáng chói của hắn
thì đều lớn mật khoe khoang hay lạt mềm buộc chặt dán vào hắn. Hắn từng
có không ít phụ nữ, nhưng cho tới giờ đều là thái độ chơi đùa, phụ nữ
với hắn mà nói, không thể so sáng với một góc công việc của hắn. Có lẽ
tương lai, hắn sẽ cưới một người vợ có thể giúp ích cho sự nghiệp của
hắn, sinh một người thừa kế ngậm chìa khóa vàng ra đời (ý nói sinh ra
ngậm chìa khoác vàng, dự đoán cả đời được sung sướng).
Cô hình như là một cô gái rất thích cười, trong thời gian hắn quan sát,
gần như lúc nào cô cũng cười, cười dịu dàng như vậy, vui sướng như vậy.
Hắn cũng không làm gì.
Chỉ là, nhìn cô từ xa, xem nụ cười của cô, là chuyện hắn phải làm mỗi buổi
trưa. Chỉ cần nhìn thấy cô, ngày đó tâm trạng hắn sẽ rất tốt. Nhưng mà,
không phải ngày nào cô cũng ở đó, mà những ngày không có cô, thuộc hạ
của hắn sẽ phải chịu đau khổ.
Đỗ Mộ Ngôn chưa từng nghĩ, chuyện hắn nhất thời hứng lên lại có thể kiên trì lâu như vậy, suốt nửa năm trời.
Tình cảm sau mỗi ngày quan sát lại càng lúc càng sâu hơn, dần dần, Đỗ Mộ Ngôn phát hiện mình không thể chịu đựng được như vậy.
Hắn muốn cô gái kia, hắn muốn nụ cười của cô nở rộ vì hắn!
Hắn mời thám tử tư, điều tra tất cả về cô gái kia. Mà khi một tập tư liệu
thật dày đặt trước mặt hắn, hắn hít một hơi thật sâu, dùng tâm trạng yếu ớt mở nó ra, chậm rãi xem.
Chồng tư liệu này ghi lại quá trình trưởng thành của cô. Cô có một người cha
là giáo sư dạy lịch sử ở trường đại học A, có một người mẹ dịu dàng hiền lành, gia cảnh cô khá giả, trưởng thành trong một gia đình gia giáo,
thuận lợi trải qua tiểu học, THCS. THPT, đại học, sau đó làm việc tại
công ty thiết kế Tụ Mỹ ở toàn nhà Thiên Vũ bên cạnh, dùng hai năm thời
gian để trở thành quản lý phòng thiết kế. Mà một năm trước, cô đã kết
hôn với người bạn trai hẹn hò hơn một năm - Tống Kỳ, vợ chồng sau khi
cưới cũng rất yêu thương nhau, Tống Kỳ luôn tự tay làm cơm trưa tình
yêu, giữa trưa nếu có thời gian sẽ đến tìm Tần Tuyên Tuyên để cùng ăn
trưa. Bọn họ là đôi vợ chồng khiến người ta cực kỳ hâm mộ, tình cảm tốt
đến mức tất cả những đôi vợ chồng khác phải đỏ mắt ghen tỵ.
Ngay từ đầu, Đỗ Mộ Ngôn muốn dùng điều kiện đủ để bất cứ người phụ nữ nào
xiêu lòng của mình để chen chân vào giữa hai người, hắn tự nhận hắn đẹp
trai hơn Tống Kỳ, cũng có tiền hơn, lãng mạn hơn Tống Kỳ, hai người đứng cạnh nhau, phụ nữ có mắt đều biết nên chọn ai.
Hắn thật sự nghĩ chuyện đó rất dễ dàng. Nhưng hắn quên rằng, cô gái có nụ
cười tỏa sáng tươi đẹp như thế sao có thể dễ dàng phản bội chồng, phản
bội gia đình chứ?
Lúc Đỗ Mộ Ngôn tìm tới Tần Tuyên Tuyên là một ngày nắng đẹp, hắn ngăn cản
cô lúc cô tan tầm, lễ phép mời cô uống cà phê, nói là có việc cần bàn
bạc.
Tần Tuyên Tuyên dĩ nhiên là biết Đỗ Mộ Ngôn - ông chủ Minh Khải ở bên cạnh
có bộ dạng gì. Hắn đột nhiên xuất hiện khiến cô hơi bất ngờ, nửa ngày
sau mới hoàn hồn. Cô chỉ hơi do dự một chút rồi theo Đỗ Mộ Ngôn đến quán cà phê gần công ty.
“Đỗ tổng, chào ngài. Ngài tìm tôi là vì muốn hợp tác với công ty tôi sao?
Thật có lỗi, tôi ở bộ phận thiết kế, nhưng tôi có thể liên hệ đến phòng
tiêu thụ giúp ngài…” Tần Tuyên Tuyên nói.
“Không, tôi tìm cô là có việc cá nhân.” Đỗ Mộ Ngôn cười phong độ, cười đến bắt buộc,”Không biết Tần tiểu thư thấy tôi thế nào?”
Tần Tuyên Tuyên hơi kinh ngạc, “Đỗ tổng, tôi không hiểu ý ngài là…”
“Cảm ơn.” Tần Tuyên Tuyên đứng ngồi không yên, “Nếu Đỗ tổng không có chuyện
gì khác thì tôi xin phép về trước, chồng tôi đang đợi tôi về.”
Khi cô đứng dậy, Đỗ Mộ Ngôn bắt được cổ tay cô, không cho cô dễ dàng rời
đi. Tần Tuyên Tuyên kinh sợ, giãy dụa như bị điện giật, khó hiểu nhìn Đỗ Mộ Ngôn.
Nếu lúc đó sự tự tin của Đỗ Mộ Ngôn không to lớn như thế thì hắn nên nhìn
ra, ánh mắt Tần Tuyên Tuyên nhìn hắn đầy ý đối địch, nhưng hắn chỉ nghĩ
đây là phản ứng bản năng của cô, vẫn miệt mài theo đuổi mục đích của
mình.
“Tuyên Tuyên, anh cảm thấy người chồng bây giờ hoàn toàn không xứng với em.”
Đỗ Mộ Ngôn đi thẳng vào vấn đề, “Em nên có một người đàn ông thật tốt.”
Tần Tuyên Tuyên không dám tin nhìn Đỗ Mộ Ngôn, ánh mắt kinh dị như thấy
được một chuyện cực kỳ quái dị. Cô và Đỗ Mộ Ngôn chưa bao giờ gặp gỡ, cô không hiểu sao hắn lại tìm đến cô đưa ra một vấn đề hoàn toàn riêng tư
như vậy.
“Đỗ tổng, đó là việc riêng của tôi, tôi không cần phải cùng ngài thảo luận
gì cả.” Tần Tuyên Tuyên nhíu mày, xoay người đi ra, cô bỏ thêm một câu,
“Còn nữa Đỗ tổng, tôi và chồng tôi tình cảm rất tốt, chúng tôi rất hợp
với nhau.”
Thấy Tần Tuyên Tuyên không chút do dự xoay người rời đi, sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn
sầm xuống, “Tần tiểu thư, chúng ta còn chưa nói xong.”
Tần Tuyên Tuyên dừng bước, quay đầu lại nói: “Chúng ta không có lời nào để nói.”
“Tần tiểu thư, cô là người thông minh, hẳn hiểu được ý đồ của tôi khi tìm
đến cô hôm nay.” ĐỖ Mộ Ngôn nhìn chằm chằm Tần Tuyên Tuyên nói, “Tôi hy
vọng cô ly hôn với Tống Kỳ, theo tôi.”
Tần Tuyên Tuyên trừng to hai mắt, khiếp sợ nhìn Đỗ Mộ Ngôn, cô không hiểu
vì sao Đỗ Mộ Ngôn có thể đưa ra một yêu cầu không thể tưởng như thế. Hơn nữa, hắn không biết xấu hổ đến cỡ nào mà có thể thản nhiên nói ra khỏi
miệng như vậy?
“Đỗ tổng, tôi lặp lại lần nữa, tôi và chồng tôi tình cảm rất tốt.” Tần
Tuyên Tuyên cố đè nén sự tức giận đang dâng lên trong lồng ngực, “Tôi
không rõ vì sao ngài lại đưa ra yêu cầu không tưởng như thế, nhưng tôi
có thể nói cho ngài rõ rằng, điều đó là không thể!”
Càng về cuối câu, Tần Tuyên Tuyên gần như rống lên với Đỗ Mộ Ngôn. Tuy rằng
mới chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp Đỗ Mộ Ngôn, nhưng cô không ngờ lần
đầu gặp mặt của hai người lại là cảnh này. Cuối cùng thì đầu óc hắn có
vấn đề hay là cô đang mơ?
Vì Tần Tuyên Tuyên từ chối thẳng thừng, vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn trở nên hơi khó nhìn.
Mà Tần Tuyên Tuyên lại lười để ý tới hắn, xoay người rời đi.
Chuyện này đối với Tần Tuyên Tuyên mà nói chỉ là một đoạn trí nhớ khiến cô
giận dữ ghê tởm, ra khỏi quán cà phê cô liền ném đoạn trí nhớ này ra sau đầu. Bị cô dùng lời lẽ nghiêm khắc như thế để từ chối, chắc chắn Đỗ Mộ
Ngôn sẽ phải buông tha cái suy nghĩ kỳ quái đó đúng không?
Trí nhớ mà Tần Tuyên Tuyên quên lãng cũng là đoạn thời gian Đỗ Mộ Ngôn cảm
thấy tăm tối nhất. Hắn quá tự phụ, quá lỗ mãng trong chuyện này. Nhưng
hắn sao có thể cam lòng buông tha? Sự từ chối của cô càng khiến hắn
không thể bỏ cô xuống được. Hắn tiêu hao nửa năm thời gian trên người
cô, đối với mỗi biểu hiện nhăn mày cười đùa của cô đều khắc ghi, cô nên
là người của hắn, ai cũng không thể ngăn cản hắn có được cô.
Từ ngày đó, mỗi ngày Tần Tuyên Tuyên đều thu được các loại quà tặng. Đôi
khi là một bó hoa lớn, đôi khi là trang sức quý giá, lại có cả vé xem ca nhạc…
Ngày đầu tiên nhận được hoa tươi, Tần Tuyên Tuyên còn nghĩ là do Tống Kỳ
tặng, vô cùng vui vẻ nhận lấy, đến khi phát hiện thiếp bên trong, mới
biết thì ra là của Đỗ Mộ Ngôn, lúc đó cô đã ném thẳng bó hoa vào thùng
rác. Sau đó Đỗ Mộ Ngôn liên tục đưa đến nhiều thứ khác, cô có thể từ
chối đều từ chối cả, đôi khi cô không ở đó, nhóm đồng nghiệp nhận thay,
cô cũng tuyệt đối không chạm vào chút nào, đều nằm phủ bội trong ngăn
kéo của cô.
Lúc đầu, còn có người trêu chọc cô rằng chồng cô quá lãng mạn, nhưng thời
gian lâu dần, đồng nghiệp của cô đều biết quà này là do Đỗ Mộ Ngôn tặng, trong công ty bắt đầu có những lời đồn. Tần Tuyên Tuyên vẫn đi ngay làm thẳng, mặt ngoài tỏ vẻ không thèm để ý lời đồn nhưng trong lòng lại
nghĩ ngày nào đó nhất định phải trả lại tất cả cho Đỗ Mộ Ngôn, hơn nữa
khẳng định thái độ của cô một lần nữa.