Tần Tuyên Tuyên không muốn làm người khác khó xử, do dự một chút đành mở cửa.
Cậu bé nhất thời lộ ra nụ cười tươi, đưa bó hoa lớn vào tay Tần Tuyên Tuyên, đồng thời đưa một quyển sổ cho cô ký nhận.
Tần Tuyên Tuyên ký tên của mình rồi nhìn lên trên một chút, hoa này đúng là do Đỗ Mộ Ngôn tặng.
Như sợ cô trả lại hoa, cậu bé thấy cô ký tên xong liền đưa hoa cho cô rồi nhanh chóng chào tạm biệt.
Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn bó hoa trong tay, xoay người về phòng.
“Là ai thế?” Đường Vi nhìn qua hỏi, thấy Tần Tuyên Tuyên ôm bó hoa trong tay, bà dừng một chút, “Là Tiểu Đỗ à?”
“Không phải,” Tần Tuyên Tuyên mệt mỏi lắc đầu, “Là cửa hàng bán hoa đưa đến.”
Tần Tuyên Tuyên đi vào phòng khách, muốn quăng bó hoa vào thùng rác, nhưng
bó hoa này quá lớn mà thùng rác nhà cô lại nhỏ, căn bản không nhét vào
được, cô đành phải quăng nó vào xó nói với Đường Vi, “Mẹ, hoa này tối
vứt ra đường nhé. Con hơi mệt, con về phòng ngủ trưa một chút.”
“Đi đi,” Đường Vi muốn nói lại thôi, không nói thêm chỉ nhìn Tần Tuyên Tuyên trở về phòng.
Hai ngày sau, Tần Tuyên Tuyên không ra khỏi cửa để tránh Đỗ Mộ Ngôn, nhốt
bản thân ở nhà suy nghĩ chuyện giữa hai người, cẩn thận nghĩ lại mục
đích tiếp cận cô của Đỗ Mộ Ngôn.
Nhưng Tần Quốc Đống và Đường Vi thì có gặp Đỗ Mộ Ngôn vài lần, nhưng hai
người đều biết Tần Tuyên Tuyên giận Đỗ Mộ Ngôn cỡ nào, vẫn không cho hắn vào nhà.
Đỗ Mộ Ngôn cách mấy giờ lại cho cửa hàng hoa giao đến một bó hoa lớn, các
loại hoa đủ màu sắc loại nào cũng có, mỗi bó đều mang theo thiếp ghi lời xin lỗi nhưng Tần Tuyên Tuyên chưa bao giờ đáp lại.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi Tần Tuyên Tuyên cãi cọ với Đỗ Mộ Ngôn, Tần
Tuyên Tuyên đang chuẩn bị đi ngủ bỗng nghe được hình như dưới lầu có
tiếng động nhốn nháo lớn dần, cô do dự một chút vẫn đứng lên khỏi
giường, khẽ kéo rèm cửa ra nhìn xuống dưới.
Tần gia cách tầng trệt cũng không nhiều, Tần Tuyên Tuyên có thể nhìn rõ tất cả những chuyện dưới sân.
Lúc này sắc trời đã rất tối, đèn đường đều sáng rõ, nhưng ngọn đèn vốn
không đủ chiếu sáng con đường bây giờ đã bị cướp mất sự sáng rọi. Một
lượng lớn những ngọn nến hình hoa hồng sắp xếp thẳng thắn, ánh lửa hắt
vào mắt Tần Tuyên Tuyên, ở võng mạc cô xếp thành một hàng chữ to.
Tuyên Tuyên, gả cho anh.
Tần Tuyên Tuyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn dưới lầu.
Bên cạnh ánh lửa bỗng xuất hiện một người, hắn ngửa đầu, chuẩn xác nhìn lên cửa sổ phòng Tần Tuyên Tuyên, cao giọng hô: “Tuyên Tuyên, gả cho anh!”
Động tĩnh lớn như thế hấp dẫn không ít ánh mắt người trong khu nhà, thậm chí còn có người lập tức chụp ảnh tung lên mạng. Đỗ Mộ Ngôn không che dấu
bản thân, rất nhanh trong đám người vây xem đã có người nhận ra thân
phận của hắn, tiếng bàn luận càng lúc càng to.
Tần Tuyên Tuyên kéo mạnh rèm cửa, lưng dựa vào vách tường lạnh như băng, trong lòng là một mảnh hỗn loạn.
Một giọng nói đang nói, Đỗ Mộ Ngôn nếu dám cầu hôn liền chứng minh lời hắn
nói là thật, đều không phải là vì một vụ cá cược hay nguyên nhân gì
khác; một giọng khác lại nói, đây là Đỗ Mộ Ngôn đang làm trò, nếu mày
tin, thì đã trúng kế của hắn rồi!
Hai giọng điệu hoàn toàn khác nhau va chạm trong đầu Tần Tuyên Tuyên, tay
cô siết chặt rèm cửa, trong lòng không ngừng tranh chấp.
Đột nhiên phát hiện ra chuyện Đỗ Mộ Ngôn luôn theo dõi cô khiến Tần Tuyên
Tuyên tỉnh táo lại từ trong giấc mơ tình ái, cũng vì thế cô mới nhận ra
sự khác thường vẫn chưa từng bị phát hiện. Nhưng mà sau vài ngày bình
thĩnh, cô thường xuyên nhớ tới không phải là những hành động kỳ lạ của
Đỗ Mộ Ngôn mà là sự quan tâm săn sóc của hắn dành cho cô. Không hề làm
quá khi nói, Đỗ Mộ Ngôn thật sự chiều chuộng cô đến tận trời.
Hồi lâu không thấy người trong cuộc đáp lại, những người vây xem bên dưới
bắt đầu ồn ào, đều la lên, “Gả cho anh ấy!” Họ cũng không biết Đỗ Mộ
Ngôn đang cầu hôn ai, nhưng cũng tò mò cô gái thần bí nào mà có thể làm
như không thấy trước lời cầu hôn của một người đàn ông đẹp trai, nhiều
tiền lại lãng mạn thế này.
Tiếng động càng lúc càng vang, Tần Tuyên Tuyên cúi đầu, sau một lúc lâu mới
ngẩng mạnh đầu lên, mặc thêm quần áo, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cô không có cách nào phủ nhận rằng cô đã thích Đỗ Mộ Ngôn, cô nguyện ý
quên hết những điều đáng ngờ này, tin tưởng hắn thêm một lần. Nếu cuối
cùng chứng minh cô tin sai người, thì đó cũng là con đường cô tự chọn,
không thể trách người khác được.
Lúc Tần Tuyên Tuyên chạy xuống lầu, quần chúng vây xem vẫn chưa rồi đi,
nhìn thấy có người từ trên lầu chạy xuống đều im lặng, tò mò nhìn cô gái mới xuất hiện.
Tần Tuyên Tuyên chậm rãi đi về phía Đỗ Mộ Ngôn, gần như ngay giây phút cô
xuất hiện hắn đã thấy cô, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sung sướng,
nhanh chóng bước đến.
Hắn đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên, không đợi cô mở miệng đã lấy ra sổ hộ
khẩu, kéo tay cô ra đặt vào lòng bàn tay cô, “Tuyên Tuyên, em có tin anh hay không cũng không sao, anh có thể dùng hành động để chứng minh cho
em thấy. Chúng ta kết hôn đi, về sau mọi thứ của anh sẽ đều thuộc về
em.”
Hắn yêu cô, nguyện ý chắp tay dâng lên tài sản người khác liều mạng làm mấy đời cũng không kiếm nổi chỉ vì chứng minh rằng hắn tiếp cận cô không có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản vì hắn yêu cô mà thôi.
Tần Tuyên Tuyên hiểu được ý ngầm trong lời hắn nói, sổ hộ khẩu trong lòng
bàn tay cô bỗng trở nên nóng bỏng, cô như bị điện giật trả lại sổ hộ
khẩu cho Đỗ Mộ Ngôn rồi giấu tay ra phía sau, không cho Đỗ Mộ Ngôn có cơ hội nhét vào tay cô nữa.
Sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn hơi chìm xuống, chẳng lẽ Tần Tuyên Tuyên xuống lầu chỉ để đuổi hắn đi thôi sao?
Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn Đỗ Mộ Ngôn, một hồi lâu sau mới có thể mở
miệng, “Đỗ Mộ Ngôn, bây giờ em không thể đồng ý với lời cầu hôn của anh, nhưng… em quyết định sẽ tin lời anh nói, em quyết định tha thứ cho
anh.”
Sắc mặt ủ dột vì những lời này mà biến thành mừng như điên, Đỗ Mộ Ngôn đột
nhiên đưa tay ra dùng sức kéo Tần Tuyên Tuyên vào lòng mình, kích động
nói: “tốt quá rồi… tốt quá rồi! Tuyên Tuyên, anh cứ nghĩ… anh cứ nghĩ
anh sẽ mất em…”
Mất đi rồi mới biết những điều đã có tốt đẹp đến cỡ nào, cho dù phải dùng
đến cả tính mạng hắn cũng muốn giữ chặt tình yêu này, hắn tuyệt đối sẽ
không để bất cứ kẻ nào hay việc gì phá hỏng tương lai của hắn và Tuyên
Tuyên!
Tần Tuyên Tuyên nhắm mắt cảm nhận được trái tim đập mạnh của Đỗ Mộ Ngôn,
giống như đà điểu không thèm để ý đến đám người vây xem xung quanh, cũng không nghĩ đến với tình trạng internet phát triển cực nhanh hiện tại,
cô sẽ trở thành nhân vật chính trong bao nhiêu câu chuyện. Cô chỉ biết
rằng dù cô vẫn còn nhiều lo lắng nhưng giây phút này ở trong lòng Đỗ Mộ
Ngôn khiến cô cảm thấy thỏa mãn chưa từng có!
Có lẽ, cô thích Đỗ Mộ Ngôn còn nhiều hơn cô nghĩ.
Để né tránh đám người, Tần Tuyên Tuyên đem Đỗ Mộ Ngôn lên lầu, lúc vào nhà thì thấy Tần Quốc Đống và Đường Vi đi ra xem xét sau khi nghe động
tĩnh, thấy Đỗ Mộ Ngôn thì hai người đều sửng sốt.
Tuy nói không hiểu rõ tại sao hai đứa trẻ hòa giải với nhau được, nhưng lúc này bàn tay chúng nắm chặt tay nhau đã nói lên tất cả.
“Ba, mẹ, dưới lầu hơi loạn, con với Đỗ Mộ Ngôn ngồi trong phòng khác một lát.” Tần Tuyên Tuyên giải thích đơn giản một chút.
Tần Quốc Đống và Đường Vi dĩ nhiên là không nói gì, chủ động tặng lại phòng khách cho hai người, để họ có thể tự do nói chuyện với nhau.
Mà đúng là Tần Tuyên Tuyên cũng có việc muốn hỏi Đỗ Mộ Ngôn. Tuy cô vừa
rồi nói là tha thứ cho Đỗ Mộ Ngôn nhưng có một số việc cô vẫn phải hỏi
cho rõ, nếu không thì không thể yên tâm được.
Hai người ngồi xuống sofa, dù sao đây cũng là nhà họ Tần, mà Tần Quốc Đống
và Đường Vi ở ngay sau cánh cửa nên Đỗ Mộ Ngôn cũng không dám làm gì lỗ
mãng, chỉ ngồi xuống đối diện với Tần Tuyên Tuyên.
“Đỗ Mộ Ngôn, em có chút việc muốn hỏi anh.” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu hỏi.
Đỗ Mộ Ngôn hơi thu lại tâm trạng sung sướng khi được Tần Tuyên Tuyên tha thứ, trong lòng đã chuẩn bị tốt.
“Tuyên Tuyên, em hỏi đi, chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em nghe.”
Tần Tuyên Tuyên vẫn cúi đầu như cũ, “Đêm đó ở khách sạn suối nước nóng, anh đến phòng em làm gì?”
Ngày đó lúc giằng co với Đỗ Mộ Ngôn ở nhà vệ sinh nữ, cô hỏi đến vấn đề này
thì vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn rất khác thường, Tần Tuyên Tuyên biết rằng đêm đó
nhất định đã có chuyện xảy ra.
Một lời nói dối nếu muốn người khác tin phải chín câu thật một câu giả. Đỗ
Mộ Ngôn biết có vài chuyện không thể dấu được, nhưng hắn cũng không định khai ra toàn bộ. Hắn cũng muốn nói toàn bộ sự thật cho Tần Tuyên Tuyên, không cần ngụy trang để lừa gạt cô nữa, nhưng trước khi cô hết lòng yêu hắn thì hắn không dám làm thế. Hắn chính là kẻ nhát gan, nơm nớp lo sợ
bảo vệ chút tình yêu của cô dành cho hắn, không dám vượt quá giới hạn,
suốt ngày lo lắng khủng hoảng khi nào cô sẽ phát hiện ra hắn là một tiểu nhân vô sỉ, quyết đoán tuyệt tình quay người rời đi.
“Rất xin lỗi…” Đỗ Mộ Ngôn nhỏ giọng nói, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu
gối, vẻ mặt hơi co quắp, “Tối đó, anh vụng trộm vào phòng em, chỉ muốn
ngắm vẻ mặt em lúc ngủ mà thôi.”
“Chỉ thế thôi sao?” Tần Tuyên Tuyên hỏi lại. Cô vốn nghĩ đến Av gì đó thì ra đều không có, nhưng mà lời Đỗ Mộ Ngôn nói cô cũng thấy có chút không
tin được, hắn hao tổn tâm sức như thế để vào phòng ngủ của cô, chỉ để
xem bộ dạng cô lúc ngủ… chỉ thế thôi à?
“Vậy sữa kia thì sao? Bên trong đó anh bỏ thêm cái gì?” Tần Tuyên Tuyên lại hỏi.
Mắt Đỗ Mộ Ngôn hiện lên sắc thái kỳ lạ nhưng trên mặt lại tỏ ra mờ mịt, “Sữa nào cơ?”
“Anh thật sự không biết?” Tần Tuyên Tuyên nói. Thật ra trong sữa có bỏ thêm
thuốc chỉ là do cô đoán mà thôi, dù Đỗ Mộ Ngôn có phủ nhận thì cô cũng
không cảm thấy kỳ lạ gì cả.
“Tuyên Tuyên, buổi tối kia anh chỉ vụng trộm vào phòng nhìn em một chút thôi,
không làm gì khác cả.” Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn đầy chân thành nói.
Nhớ lại sáng sớm hôm sau tỉnh lại, thân thể mình cũng không có gì khác thường, Tần Tuyên Tuyên tin lời Đỗ Mộ Ngôn nói.
Mà chuyện kế tiếp cô muốn hỏi mới là chuyện cô muốn biết nhất.
“Đỗ Mộ Ngôn, chuyện Tống Kỳ gặp phải… có phải do anh sắp xếp không?” Tần Tuyên Tuyên nhìn thẳng vào mắt Đỗ Mộ Ngôn hỏi.
Đỗ Mộ Ngôn hiểu rất rõ, sau khi chuyện máy theo dõi bị Tần Tuyên Tuyên
biết thì cô nhất định sẽ nghi ngờ chuyện Tống Kỳ. Đúng là hắn đã làm
những chuyện đó, hơn nữa đến nay cũng không hề hối hận, điều duy nhất
hắn hối hận đó là bản thân làm không sạch sẽ, vẫn để lại nhược điểm
trong tay kẻ khác.
“Không phải anh!” Vẻ mặt của Đỗ Mộ Ngôn thật sự bình thản, vô cùng thoải mái
nói, “Tuyên Tuyên, khi đó anh thật sự thích em, nhưng anh chưa đê tiện
đến thế.”