Đỗ Mộ Ngôn vừa mới nói ra, cũng khiến cho Tần Quốc Đống cùng Tần Tuyên Tuyên có mặt ở đây vô cùng kinh ngạc.
Tần Quốc Đống tuy rằng bản thân là cố vấn, trên thực tế lại chỉ như ''
người hỗ trợ dự bị'', đối với việc tuyển diễn viên cùng quay phim, ông
một chút cũng không hiểu, thời điểm cùng đạo diễn nghiên cứu thảo luận,
cũng không để ông tùy tiện tham gia vào lĩnh vực không hiểu rõ. Mà Đỗ Mộ Ngôn lại là người đầu tư toàn bộ cho bộ phim, hắn muốn đổi ai là chuyện của hắn, Tần Quốc Đống chỉ là một cố vấn thật sự không có quyền truy
xét. Chẳng qua hôm nay khí thế Đỗ Mộ Ngôn nhìn qua có cái gì đó khác
thường, cùng với bộ dáng ôn hòa ngày thường của hắn quả thực khác xa,
cũng không rõ là do tâm tình của hắn không tốt, hay là thái độ lúc hắn
làm việc cùng thời gian cá nhân riêng tư không giống nhau.
Tần Quốc Đống thực nghĩ không ra thái độ khác lạ của Đỗ Mộ Ngôn, thế nhưng
Tần Tuyên Tuyên lại thật thản nhiên tiếp nhận bộ dạng nghiêm khắc này
của hắn. Cô mơ hồ cảm nhận được, đây mới là tính cách thực sự của Đỗ Mộ
Ngôn, một người đàn ông còn trẻ tuổi như vậy đã là tổng tài của tập đoàn Minh Khải, thật giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, biểu hiện của
hắn nơi đông người thực sự ôn hòa vô hại như thế sao? Như vậy, thái độ
của Đỗ Mộ Ngôn đối với cô trước đó, cùng với thái độ hiện tại đối với ba cô, là bởi vì tùy từng người, nên mới có thể không giống nhau ư?
Tần Tuyên Tuyên phát hiện bản thân mình thực sự không hiểu rõ người đàn ông tên Đỗ Mộ Ngôn này. Hành động của hắn, nhìn như mọi nơi mọi lúc đều rất hợp lý, nhưng đôi khi lại lộ ra chút mâu thuẫn. Có lẽ là bởi vì bộ dạng này của hắn, nên trong tiềm thức cô mới có thể cảm thấy được hắn rất
nguy hiểm, ấn tượng đối với hắn đều là sợ hãi cùng kháng cự.
Trông thấy Vu Lương tức giận nhìn theo bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn, mang theo ủy
khuất đầy mình cùng không hiểu nổi rời đi, trong đầu Tần Tuyên Tuyên
hiện lên một ý tưởng vô cùng kỳ lạ. Cô tất nhiên nhớ rõ, người bị Đỗ Mộ
Ngôn ''khai trừ'' đúng là diễn viên vừa rồi bắt chuyện với cô. Cô tuy
rằng không thích hắn ta, nhưng cũng không đến nỗi chán ghét, vì vậy nhìn hắn ta bị Đỗ Mộ Ngôn dùng một bộ mặt lạnh lùng cùng cách thức đuổi ra
khỏi đoàn làm phim một cách nhanh gọn triệt để như vậy, cô cũng không
nhịn được có chút xót xa. Nhưng tại sao lại là Vu Lương, vì cái gì lại
là người bắt chuyện với cô?
Tần Tuyên Tuyên cố gắng không để cho bản thân nghĩ nhiều nữa, cô quyết định đem chuyện này đổ lỗi là do trùng hợp. Cô đến đây là để giải tỏa, không phải là để đầu óc phải nghĩ thêm một vấn đề nữa.
Giữa trưa, các thành viên trong đoàn chỉ gọi cơm hộp đơn giản về ăn.
Tần Tuyên Tuyên cũng không quá kén chọn, buổi sáng đứng ngoài quan sát vậy
mà cũng thật đói bụng, cô ngồi bên cạnh Tần Quốc Đống ăn vô cùng thoải
mái, còn thường thường lặng lẽ cùng ông nói chuyện.
'' Ba, không nghĩ tới cơm hộp của đoàn làm phim ăn thực ngon. .. Tuy rằng
còn thua xa tay nghề nấu ăn của mẹ, nhưng so với căn-tin trong công ty
thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.''
'' Cảm thấy ngon như vậy thì ăn nhiều một chút.'' Tần Quốc Đống khó có
được lúc như này liền trêu cô '' Ba thấy cơm hộp bên kia còn nhiều lắm,
nếu con muốn, ba sẽ lặng lẽ lấy giúp con thêm một hộp nữa.''
Tần Tuyên Tuyên sẵng giọng: '' Ba! Chẳng lẽ con là thùng cơm chắc?''
Thấy con gái trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, Tần Quốc Đống cũng thả lỏng
cười nói: '' Cho dù có là thùng cơm, cũng là con gái ba thương nhất. ''
'' Ba, nào có ai như ba khen con mình như thế......'' Tần Tuyên Tuyên cúi đầu cười rộ lên.
Tần Quốc Đống lại nói: '' Tuyên Tuyên, nếu con thấy chán, buổi chiều có thể ra ngoài mua sắm.''
'' Không sao đâu ba, xem bọn họ diễn còn thú vị hơn. Hơn nữa, con cũng đã
đi hết Minh Thành này rồi, nhưng nơi đẹp và hiếm lạ cũng đã ngắm vô số
lần, nên không có hứng nữa.'' Tần Tuyên Tuyên lắc đầu, cô chính là một
'' trợ lý '' chuyên nghiệp, sao có thể bỏ ba lại bản thân lại chạy ra
ngoài chơi? Hơn nữa cũng giống như cô đã nói, Minh Thành này cô sớm đã
quen thuộc, đi tiếp cũng không còn nơi nào thú vị.
'' Vậy thì tùy con, dù sao đây cũng là chủ ý của con.'' Tần Quốc Đống cười gật đầu.
Sau khi ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, đoàn làm phim tiếp tục công việc,
Tần Tuyên Tuyên như cũ đóng vai người đứng ngoái quan sát.
So với buổi sáng là '' kịch văn '', thì buổi chiều đều là ''kịch võ ''.
Bối cảnh bộ phim dù sao cũng là thời kỳ chiến loạn, kịch võ vậy mà thật
xuất sắc, có không ít cảnh chiến tranh, tuy nhiên cảnh này lại cần một
số lượng lớn diễn viên quần chúng, thậm chí còn phải quay cả ở sân ngoài trời, hiện tại đang đóng đều chỉ là một vài nhân vật tiểu tốt.
Thật ra một ngày hôm nay vốn dĩ là quay cảnh ''văn '', tuy nhiên vai phụ
quan trọng Vu Lương ngoài ý muốn bị đuổi, làm cho rất nhiều cảnh cũng
không có cách nào để quay, chỉ có thể trước tiên đem kịch võ chuyển lên
trước.
Cô cũng không hiểu rõ lắm về việc phân biệt kỹ xảo biểu diễn, nhưng xem
kịch võ hiển nhiên so với kịch văn hấp dẫn hơn, không có cảm giác buồn
ngủ như buổi sáng. Bởi vì là kịch võ, Tần Quốc Đống ít nhiều có thể chỉ
dẫn từng phần, sau đó nhanh chóng quay lại chỗ ngồi cùng Tần Tuyên
Tuyên, hai cha con ngồi xem diễn.
Không đến một tiếng sau, Đỗ Mộ Ngôn cả buổi trưa cũng không ở đây lại xuất
hiện, trực tiếp ngồi bên cạnh Tần Quốc Đống, cùng ông tham khảo một chút về vấn đề bộ phim. Thỉnh thoảng hắn sẽ hỏi ý kiến của Tần Tuyên Tuyên,
cô cũng đều dựa theo tình hình thực tế mà nói.
Chờ sau khi Đỗ Mộ Ngôn bị Lý Thi gọi rời đi, Tần Tuyên Tuyên mới nhỏ giọng
hỏi Tần Quốc Đống: ''Ba, anh ta... thực sự đối với bộ phim này để tâm
như vậy ư? Tại sao vậy?''
'' Đó là đương nhiên. Anh ta đều vì bộ phim này mà đến tận nhà chúng ta,
có thể không để ý hay sao? Về phần tại sao......cũng chỉ có anh ta biết
thôi.'' Tần Quốc Đống nói.
Lần đầu tiên Đỗ Mộ Ngôn tới nhà đã nói thành lập một công ty điện ảnh và
truyền hình là giấc mơ của hắn, cho nên hắn muốn có được một khởi đầu
tốt đẹp. Nhưng cái lý do này, thật sự có thể khiến cho hắn dụng tâm đến
vậy sao?
Thời điểm kết thúc một ngày quay phim, cũng không phát sinh thêm vấn đề gì,
đạo diễn nói ngày đầu tiên mọi người đều vất vả, Đỗ tổng muốn mời mọi
người ăn cơm. Tuy rằng Đỗ Mộ Ngôn có chút làm người khác không dám đến
gần, chuyện hắn đuổi diễn viên ngày hôm nay cũng thật dọa người, nhưng
nếu đã mời đi ăn, ai lại ngốc không đi cơ chứ?
'' Thật ngại quá, vợ con tôi đều đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm, tôi không thể đi được rồi.'' Tần Quốc Đống uyển chuyển cự tuyệt.
Đạo diễn Vệ nhìn ông, cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tần Tuyên Tuyên: '' Giáo sư Tần đã không đi được, trợ lý của ngài nên đi thay.''
Nếu Tần Tuyên Tuyên thực sự là trợ lý Tần Quốc Đống, giới tính còn là nam,
nói không chừng ông có thể để cô ở lại, nhưng cô lại là con gái ông, ông sao có thể để co ở lại vào buổi tối chứ?
'' Cô ấy còn nhỏ, chưa quen cuộc sống ngoài xã hội, làm phiền tới hứng thú của mọi người thì thật không tốt'' Tần Quốc Đống cười nói: ''Đạo diễn
Vệ, mọi người cứ đi đi, mai lại gặp.''
'' Đúng vậy đạo diễn Vệ, chúc mọi người đi chơi vui vẻ!'' Tần Tuyên Tuyên cũng nói.
Tần Quốc Đống đã nói như vậy, đạo diễn Vệ cũng không nói thêm gì nữa, đành phải thả hai người đi.
Đến khi ngồi trên xe cùng Tần Quốc Đống, Tần Tuyên Tuyên lộ ra bộ dáng như tránh được một kiếp.
'' Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là một đi không trở lại rồi.''
'' Ba, tửu lượng của con rất kém, nếu thực sự đi theo bọn họ ăn cơm uống
rượu, khẳng định là con bị hạ gục. '' Tần Tuyên Tuyên bộ dạng nghĩ đến
phát sợ. Cô bỗng nhớ lại một lần, khi đó cô vẫn còn là nhân viện phòng
thiết kế, đi cùng bộ phận tiêu thụ ăn cơm, kết quả uống không ít rượu,
cuối cùng vẫn là Đỗ Mộ Ngôn giải cứu cho mình.
Về đến nhà, Đường Vi hiển nhiên quan tâm hành trình ở đoàn làm phim của
hai cha con, nghe thấy hai người miêu tả sinh động y như thật, tâm tình
bà rốt cuộc cũng thả lỏng.
Ngày hôm sau, Tần Tuyên Tuyên như cũ theo ba đến đoàn làm phim. Vốn tưởng
rằng Đỗ Mộ Ngôn ngày hôm qua không sai biệt lắm ngây người cả một ngày ở đoàn phim còn chưa tính, đáng lẽ hôm nay bận bịu nhiều việc nên nhanh
chóng rời đi, không nghĩ tới hắn vẫn còn ở đây.
Người thay thế cho Vu Lương còn chưa tìm được, đạo diễn Vệ tạm thời quyết
định đem cảnh nổ tung tập trung diễn. Thuốc nổ đều đã được qua kiểm tra
xét duyệt, nhân viên làm việc cũng là người chuyên nghiệp.
Tần Tuyên Tuyên khẩn trương chờ mong đứng ở một bên, nhìn thấy đạo diễn Vệ
cùng vài vị phó đạo diễn chỉ huy người này làm việc này việc kia, nói
cho diễn viên khi đến cảnh nổ bom, cần biểu hiện được xuất sắc nhất có
thể.
Sau khi giao hết nhiệm vụ, đạo diễn Vệ ra lệnh một tiếng, diễn viên bắt đầu di chuyển, tiếng nổ đàu tiên vang lên. Ngay sau đó là tiếng nổ thứ hai, thứ ba.....Không sai biệt lắm đều là vụ nổ nhỏ.
Như vậy cho đến vụ nổ mạnh, hoàn toàn không cần sơ tán người xem, nhưng vẫn vì sự an toàn, người không có phần diễn thì đợi ở bên ngoài.
Ngay tại lúc Tần Tuyên Tuyên cảm thán làm diễn viên thực vất vả thì cũng là
lúc bên trong vang lên một tiếng nổ mạnh ở phía trước. Bay đến đồ vật bị nổ tung cùng bùn đất.
Xung quanh hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Địa phương phát sinh vụ nổ cũng không có diễn viên nào, nhưng lại gây ảnh
hưởng tới những người xung quanh, không ít người đều bị thương nhẹ.
Tiếng nổ thứ hai bỗng dưng vang lên, mọi người lập tức xôn xao náo loạn, tất cả đều hướng ra bên ngoài mà chạy.
Giữa những tiếng nổ, có âm thanh duy trì trật tự, cũng có tiếng chửi bậy, tiếng la khóc, tất cả tạo thành một mớ hỗn loạn.
Tần Tuyên Tuyên ngay từ tiếng nổ đầu tiên liền ngây ngốc, vì không muốn
tiếp xúc với nhân viên đoàn phim, cô đứng ở một chỗ khác, vụ nổ lại cố
tình hướng về phía cô. Xa xa nghe thấy có người gọi tên cô, nhưng tại
lúc này đây đang vô cùng hỗn loạn, cô sớm đã không nghe thấy gì nữa.
Thời điểm nguy hiểm, bản năng sống sót bắt đầu hoạt động, Tần Tuyên Tuyên
liền xoay người chạy ra ngoài, lại nghe thấy phía sau có tiếng nổ.
Một phút kia, suy nghĩ của cô trống rỗng.
Nhưng giây tiếp theo, cô cảm giác được mình rơi vào một cái ông ấm áp lại vô
cùng an toàn. Âm thanh nổ mạnh kia, giống như dần dần rời xa cô, chỉ còn tiếng tim đập phát ra vô cùng rõ ràng.
Tần Tuyên Tuyên chậm rãi mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đầy tình cảm của Đỗ Mộ Ngôn.
Hắn ôm cô thật chặt, vô cùng ôn nhu nói với cô: '' Tuyên Tuyên, đừng sợ. Có tôi ở đây, em sẽ không có việc gì đâu.....''
Cô đang định mở miệng, hai mắt mở lớn, tràn ngập lo sợ.
Khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn có máu tươi đang từ từ tràn ra, nhỏ giọt trên ngực cô, nháy mắt đem áo sơ mi của cô nhuộm thành một màu đỏ.