Dựa vào buổi nói chuyện lần trước cùng Mạc tổng, Tần Tuyên Tuyên đem bản hồ sơ xin việc trước đó cầm về. Thật ra chuyện Mạc tổng biết cô muốn từ
chức cũng không hắn là việc xấu, có lẽ hắn đã cùng Tả An lôi và Tương
Giai hai người bọn họ nói chuyện, làm cho cô ở bộ phận tiêu thụ có được
những ngày sống dễ chịu hơn chút. Cô không muốn cùng người khác đối
địch, chỉ hy vọng có thể được hòa bình chung sống, nhưng một mình cô
nhiệt tình cũng vô dụng, nếu người của phòng tiêu thụ vẫn đối với cô có
thái độ thành kiến ác liệt, cô cũng không thể lúc nào cũng đem mặt nóng
áp mông lạnh của người ta được.
Cô quyết định sẽ tiếp tục làm ở đây trong vòng một tháng, nếu thật sự không làm được, cô sẽ rời đi.
Thời điểm ăn cơm chiều, Đường Vi đột nhiên nổi lên hứng thú hỏi chuyện về Tống Kì.
''Tuyên Tuyên, sao dạo gần đây không thấy con cùng bạn trai hẹn hò vậy?'' Đường Vi nghi hoặc nói. Tần Tuyên Tuyên luôn ở nhà, mỗi ngày dù ra ngoài chơi cuối cùng vẫn là về nhà, Đường Vi còn nói, thời điểm hai tháng trước
Tần Tuyên Tuyên cùng Tống Kì yêu nhau cuồng nhiệt, cách vài ngày sẽ ra
ngoài đi chơi tối muộn mới về, trong khoảng thời gian này lại không thấy yêu đương hẹn hò gì, bà cảm thấy có chút khó hiểu.
Tay gắp rau của Tần Tuyên Tuyên dừng một chút, chỉ do dự một lúc, liền quyết định nói thật.
Cô nhìn về phía Tần Quốc Đống cùng Đường Vi vẫn luôn quan sát mình, nụ
cười có chút miễn cưỡng: '' Ba mẹ, con và Tống Kì chia tay rồi.''
''Cái gì?'' Đường Vi để đũa xuống kinh ngạc nói.
Tần Quốc Đống cũng nhăn mày lại, ân cần hỏi: '' Chuyện gì xảy ra vậy, Tuyên Tuyên?''
Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng bâng quơ, hời hợt cười '' Con cùng anh ấy tính cách không hợp, bọn con không hợp nhau.''
''Trước đó không phải hai đứa vẫn rất tốt sao? Sao tự nhiên tính cách lại không hợp rồi.'' Đường Vi nói.
Tần Tuyên Tuyên nhìn mẹ, nhướng mày: '' Ở chung một chỗ mới biết là không
hợp. Mẹ, mẹ cùng ba không cần lo,đây là chuyện của con, con có thể giải
quyết được.''
Đường Vi cùng Tần Quốc Đống nhìn nhau, trái lại không nói gì thêm nữa, chính
là để cho cô có việc buồn cũng đừng để trong lòng. Hai người đều là
người tiến bộ, từ lúc Tần Tuyên Tuyên còn nhỏ đã dạy cô khả năng làm chủ quyết định của mình, Tần Tuyên Tuyên từ trước đến nay cũng là người
hiểu chuyện, vì vậy họ luôn ủng hộ lựa chọn của cô. Nếu cô nói tính cách hai người không hợp nên chia tay, bọn họ sẽ không hỏi thêm gì nữa. Dù
sao đối với bọn họ, Tần Tuyên Tuyên tuổi còn nhỏ, chuyện người yêu từ từ rồi sẽ đến, dù sao cũng có nhiều chỗ bọn họ có thể hỏi thăm.
Nghe những lời nói quan tâm của cha mẹ, Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy trong
lòng một trận ấm áp, hốc mắt có chút ướt, vội vàng cúi đầu ăn cơm. Cho
dù trước mặt là ba mẹ, khóc vẫn là việc khiến cô vô cùng xấu hổ khó xử.
Mà đối với những lời khuyên an ủi của họ, cô cảm thấy người gây ra những đau khổ này cho cô, giống như nhẹ đi không ít.
Lúc này, Tần Tuyên Tuyên lại cảm thấy may mắn, may mắn cô mới chỉ cùng Tống Kì quen nhau hai tháng đã biết bộ mặt thật của hắn, nếu không đợi cho
về sau ở bên nhau lâu dài, đến khi tình cảm trở nên sâu sắc mới phát
hiện ra, lúc đó có khi cô càng thống khổ hơn. Mà hiện giờ, cô chính là
cần trong khoảng thời gian ngắn này tự mình chữa thương, có thể nhanh
chóng bình phục lại.
Vài ngày sau, khi đi làm Tần Tuyên Tuyên cảm giác có gì đó khác lạ. Có lẽ
đúng như suy đoán của cô, Mạc tổng đã đề cập qua với mọi người phòng
tiêu thụ, cô cảm giác bọn họ nhìn cô không còn tràn ngập một loại địch ý nữa, mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ gì, ít nhất vẫn cùng cô giữ vẻ ngoài ôn hòa. Chỉ như vậy cũng khiến cô thỏa mãn.
Giữa trưa hôm nay, Tần Tuyên Tuyên nhận được một cuộc gọi, cô không nghĩ là
sẽ nhận, ai ngờ đầu bên kia vang lên tiếng của Tống Kì.
'' Tuyên Tuyên, em có thể ra ngoài gặp anh một lần được không? Anh cầu xin em!'' Thanh âm của hắn có chút dồn dập.
''Tống Kì, anh đừng gọi tới nữa. Chúng ta chia tay rồi, anh nên buông tay đi.''
''Tuyên Tuyên....''
Tần Tuyên Tuyên căn bản không muốn nghe Tống Kì nhiều lời, dứt khoát tắt
máy, thuận tay đem số điện thoại đó đưa vào danh sách đen. Tống Kì vẫn
không chịu từ bỏ, lại đổi số khác tiếp tục gọi tới, lúc đầu cô còn lo là khách hàng gọi tới nên nghe, nhưng vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc
của hắn, sau đó, cô liền không tiếp điện thoại. Về sau, có lẽ là Tống Kì cũng biết Tần Tuyên Tuyên quyết tâm không nhận điện thoại của mình,
cuối cùng mới từ bỏ.
Giữa trưa, đang muốn tìm Phương Phán Phán cùng đi ăn cơm, không nghĩ tới Tả
An Lôi lại tới tìm cô mời đi ăn trưa. Tuy bên ngoài Tần Tuyên Tuyên cùng Tả An Lôi vẫn luôn duy trì bộ mặt hòa khí, nhưng chuyện ở khách sạn
suối nước nóng làm cho từ đáy lòng cô không thể nào có thể thích Tả An
Lôi, vì vậy cô uyển chuyển cự tuyệt lời mời, như cũ đi tìm Phương Phán
Phán.
Phương Phán Phán vẫn như cũ mang theo vị đồng nghiệp mới, ba người đi đến phố
ăn vặt đối diện với tòa nhà. Tuy bên trong tòa cao ốc Thiên Vũ có nhà
ăn, nhưng đồ ăn không hợp với họ, vì vậy cơ bản Tần Tuyên Tuyên cùng
Phương Phán Phán đều ăn ở ngoài, hoặc là cùng Tống Kì ăn cơm hộp tình
yêu hắn mang đến.
Nhớ tới quá khứ, Tần Tuyên Tuyên càng cảm thấy buồn bã. Gần đây Tần Tuyên
Tuyên cùng Tống Kì cũng chưa cùng nhau ăn trưa, Phương Phán Phán cảm
thấy kì quái, hỏi thăm thì Tần Tuyên Tuyên cũng chỉ ứng phó đôi câu lấy
lệ. Ba người ăn xong thời gian vẫn còn sớm, Phương Phán Phán liền đề
nghị đi đến khu bên cạnh cho tiêu hóa, Tần Tuyên Tuyên không có hứng
thú, liền chào tạm biệt hai người, một mình đi về công ty. Ai ngờ còn
chưa đi đến tòa cao ốc Thiên Vũ, bên cạnh liền truyền đến một cỗ lực kéo mạnh mẽ, cô bị kéo vào một chỗ tối.
Kéo cô chính là một người đàn ông cao lớn đội mũ đeo kính râm, cô muốn phản kháng, chợt nghe thấy đối phương vội vàng nói: '' Tuyên Tuyên, là
anh!''
Nói xong, đối phương đem mũ cùng kính tháo xuống, đúng là Tống Kì.
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên thay đổi, giãy dụa muốn đi, cô một chút cũng không muốn nhìn thấy Tống Kì.
Tống Kì vội vàng nói: '' Tuyên Tuyên, lần này anh đến là để nói lời từ biệt, anh phải rời khỏi thành phố N!''
Động tác của cô dừng lại, nhưng không quay đầu lại, chỉ là đưa lưng về phía hắn.
Giọng nói của Tống Kì mang theo chua sót: '' Tuyên Tuyên, mấy ngày nay anh
đều đi tìm Hoàng tiểu thư kia, anh tới quán bar lần đó, đợi vài ngày
cũng không gặp cô ta, không nghĩ tới lại chọc tới một đám côn đồ, không
cẩn thận va phải bọn chúng. Đền tiền còn không tính, bọn chúng muốn đem
anh đánh đến vào bệnh viện mới bằng lòng bỏ qua.....Tuyên Tuyên, hai
ngày này bọn chúng đều đang tìm anh, ngay cả nhà anh cũng không dám về,
anh cũng không thể ở lại thành phố N được nữa, gọi điên thoại em không
chịu nghe, anh chỉ có thể đến tìm em, gặp được em rồi, anh sẽ đi.''
Thấy Tần Tuyên Tuyên vẫn không để ý tới mình, trên mặt Tống Kì xẹt qua một
trận chán nản, oán hận nói: '' Tuyên Tuyên, hiện giờ anh không có cách
để ở lại thành phố tìm chứng cứ, nhưng cũng không chứng minh anh từ bỏ.
Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn kia không phải là người tốt, nếu em cùng hắn ở
một chỗ, nhất định sẽ bị tổn thương! Anh biết dù bây giờ anh có nói gì
em cũng không tin.....Nhưng mà Tuyên Tuyên, anh chỉ xin em cho anh thời
gian ba tháng, ba tháng sau, chờ bọn chúng không truy tìm anh nữa, anh
nhất định sẽ quay lại, đem chứng cứ tìm được đến cho em! Đến lúc đó, mặc kệ em vẫn quyết định chia tay anh hay như thế nào, anh sẽ không nói hai lời, nhưng Tuyên Tuyên, anh không hy vọng em bị một chút thương tổn
nào, đừng cùng Đỗ Mộ Ngôn ở một chỗ, hắn không phải người tốt!''
Giờ phút này trong giọng nói Tống Kì đầy chân thành cấp thiết, Tần Tuyên
Tuyên sao có thể không có cảm giác? Nhưng khi nhớ lại những bức ảnh ngày đó, cùng với vị Hoàng tiểu thư kia đem chứng cứ là hắn ra, khiến cho
đáy lòng Tần Tuyên Tuyên dâng lên kích động lại bị đè ép trở về.
'' Tôi ở một chỗ với ai, không hề liên quan đến anh!'' Tần Tuyên Tuyên như cũ đưa lưng về phía Tống Kì, ra vẻ lạnh như băng nói xong, dừng vài
giây, cô hít sâu, dùng thanh âm cực nhỏ nói: ''. ......Bảo trọng.''
Nói xong, cô liền chạy mất, rất nhanh liền tiến vào tòa cao ốc Thiên Vũ.
Cả buổi chiều, mãi cho đến khi tan tầm, tâm trạng Tần Tuyên Tuyên có chút
không yên. Cô nghĩ, có lẽ Tống Kì rời khỏi thành phố này cũng tốt, thời
gian sẽ là phương thuốc chữa lành tất cả, chờ hắn trở về, có lẽ sẽ không tiếp tục dây dưa tìm đến cô. Cũng có thể, hắn sống trong hoàn cảnh mới
phát triển tốt hơn, sẽ quyết định không trở lại. Như vậy đúng là giai
đại vui mừng.
Ngày hôm sau vừa đúng là ngày nghỉ lễ, trên đường về nhà Tần Tuyên Tuyên ghé qua siêu thị mua một đống lớn đồ ăn vặt, chuẩn bị cho hai ngày này làm
tổ ở nhà xem phim giết thời gian, không nghĩ tới vừa về đến nhà, đã bị
Tần Quốc Đống gọi lại.
'' Có chuyện gì vậy ba?'' Tần Tuyên Tuyên để đồ ăn vặt xuống, nghi hoặc hỏi.
Tần Quốc Đống để cho Tần Tuyên Tuyên ngồi đối diện với mình, cười nói: ''
Hai ngày trước kịch lịch sử của Tiểu Đỗ đã bắt đầu ghi hình, ngày mai
chính thức quay phim, Tuyên Tuyên, con có muốn cùng ba đi nhìn xem
không?''
'' Nhanh như vậy đã quay rồi?'' Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nói.
Tần Quốc Đống gật đầu: '' Kịch bản cha đã xem qua không có vấn đề gì, hiện
trường làm việc còn một vài tình tiết còn phải kiểm tra, ngày mai cha
phải qua đó.''
Tần Tuyên Tuyên chưa bao giờ được tham quan đoàn quay phim, tuy không biết
có ngôi sao nào tham gia không, nếu có thể gặp được những người từ trước đến nay chỉ có thể nhìn qua TV, cô đương nhiên muốn đi cùng, chẳng
qua....
'' Ba, ba là cố vấn nên đi thật bình thường, nhưng con cũng có thể đi cùng sao?''
Tần Quốc Đống mỉm cười, '' Con có thể dùng danh nghĩa trợ lý của ba để đi cùng, bọn họ sẽ không nói gì đâu.''
Tần Tuyên Tuyên nở nụ cười: '' Rõ, giáo sư Tần ! Có chuyện gì xin cứ phân phó cho tiểu trợ lý này làm.''
Tần Quốc Đống bật cười: '' Nha đầu nghịch ngợm!.''
Đến khi Tần Tuyên Tuyên cầm theo túi ăn vặt về phòng mình, Đường Vi từ
phòng bếp bước ra, Tần Quốc Đống nhìn về phía vợ mang theo nét mặt buồn
phiền, trấn an nói: '' Đừng lo, Tuyên Tuyên là con gái của chúng ta,
chẳng qua chỉ là thất tình, con có thể vượt qua được mà. Em xem, không
phải con rất hào hứng ngày mai được đi xem đoàn làm phim sao?''
'' Anh nói đúng, em a, chính là quá quan tâm nên dễ bị loạn.'' Đường Vi
thoải mái nở nụ cười. Trong khoảng thời gian này tâm tình Tuyên Tuyên
không tốt, cho dù cô cái gì cũng không nói, nhưng người làm cha mẹ như
họ cũng có thể nhận ra. Vừa đúng lúc nhóm làm phim lịch sử kia quay phim ngay tại ngoại ô thành phố, đúng lúc lại được nghỉ hai ngày, Tần Quốc
Đống cùng Đường Vi liền bàn bạc đem Tần Tuyên Tuyên đi giải sầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tuyên Tuyên đã bị Đường Vi gọi dậy, nhớ tới ngày
hôm qua cùng Tần Quốc Đống nói chuyện, cô cũng không ngủ nữa, rất nhanh
đã ăn mặc chỉnh tề xuống ăn sáng, mới vừa ngồi vào bàn ăn, thì bị Đường
Vi nhìn cô cười.
'' Tuyên Tuyên, con đang mặc cái gì thế?''
Công ty thiết kế Tụ Mĩ tương đối thoải mái, không quy định nhân viên phải
mặc cái gì, hơn nữa hiện tại mới là tháng chín, thời tiết vẫn còn nóng,
cho nên Tần Tuyên Tuyên luôn mặc áo liền váy cùng trang sức đơn giản.
Nhưng hôm nay, cô cố ý mặc một bộ váy âu phục màu đen mua hôm gần tốt
nghiệp đi phỏng vấn, chân đi tất chân màu đen cùng giày da. Vì để cho
mình trông có vẻ già dặn, cô đem mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lại
đeo thêm một cái kính màu đen.
'' Mẹ, con đây là ăn mặc đúng theo như một trợ lý tiêu chuẩn.'' Tần Tuyên
Tuyên nghiêm trang nói, đem kính tháo xuống đặt trong tay, nghiêm túc
nhìn Tần Quốc Đống nói : '' Giáo sư Tần, bữa sáng nay ngài muốn ăn gì?
Con giúp ngài lấy.''
Tần Quốc Đống cùng Đường Vi nhìn nhau, đều nhịn không được nở nụ cười.
Tần Quốc Đống mua xe từ vài năm trước, mà Tần Tuyên Tuyên trong lúc học đại học cũng đã lấy bằng, thời điểm mọi người ra ngoài, cô cũng xe ngồi
trên tập luyện, kỹ thuật vẫn chưa thuần thục lắm. Lúc này cô mạnh mẽ tỏ
vể bản thân là một trợ lý, xe hẳn là do cô lái, liền từ trong tay Tần
Quốc Đống cướp chìa khóa, bắt chước bộ dạng mở cửa xe sau, để cho Tần
Quốc Đống trước tiên an vị trên xe, xong chính mình mới ngồi vào vị trí
lái. Trên xe đang cài đặt hệ thống dẫn đường, Tần Tuyên Tuyên không hao
tâm tổn sức chút nào cũng có thể biết đường, thoải mái đi đến ngoại ô
thành phố điện ảnh - Minh Thành.
Tần Tuyên Tuyên sinh ra và lớn lên ở thành phố N, đã rất nhiều lần cô tới
Minh Thành, nhưng đều là thân phận du khách. Thời điểm học đại học, cũng có nghe bạn học nói qua ngày nghỉ ở Minh Thành ai cũng đều đã trải qua
làm diễn viên quần chúng, thỉnh thoảng cô cũng rất tò mò hâm mộ, ý nghĩ
muốn đến chơi cũng từng xuất hiện trong đầu.
Nhờ tổ làm phim đưa cho Tần Quốc Đống giấy đỗ xe, Tần Tuyên Tuyên ở hầm bãi đỗ xe đậu xe xong xuôi, sau đó tranh giành với ba cô đòi xách túi,
không đi cách xa ông khoảng cách nửa bước chân. Tần Quốc Đống cười cười, đều làm theo ý cô, còn đồng ý với cô, ở trong tổ kịch chỉ gọi cô là
Tuyên Tuyên, sẽ không để cho người khác biết cô là con gái ông.
Hôm nay là ngày lễ, khách du lịch đến Minh Thành không ít, tuy nhiên ở chỗ
đoàn làm phim, lều được dựng lên rất chắc chắn, bên ngoài còn bố trí
không ít bảo vệ, một bộ dáng vô cùng nghiêm chỉnh, thấy vậy Tần Tuyên
Tuyên líu lưỡi không thôi. Đây là đoàn làm phim truyền hình sao? Không
phải là người lãnh đạo quốc gia đến phỏng vấn đấy chứ?
Bởi vì được tổ kịch cấp cho thẻ công tác, Tần Tuyên Tuyên đi theo Tần Quốc
Đống, hai người không chút trở ngại tiến vào. Tần Tuyên Tuyên vẫn chưa
hỏi ba cô làm cố vấn cho bộ phim này tên là gì, bây giờ mới ở lỗi vào
nhìn thấy mấy chữ '' Tổ kịch Tần gia huynh muội''
Không nhìn tên tổ kịch, căn bản nhìn không ra đây là triều đại lịch kịch sử
nào. Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng hỏi Tần Quốc Đống, lúc này mới biết được, hóa ra bộ phim này lấy bối cảnh lịch sử thời kỳ Ngũ Hồ loạn Hoa (năm
dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa). Hiện giờ phim lịch sử lấy bối cảnh Hán
Đường Minh Thanh vô cùng nhiều, trong ấn tượng của cô, dường như không
có bộ phim lịch sử nào lấy bối cảnh thời đại của Ngũ Hồ loạn Hoa, cho
nên bọn họ mời ba cô làm cố vấn quả nhiên là chính xác. Ba cô đối với
thời kì lịch sử dân tộc Tây Tấn có nhiều nghiên cứu, còn từng có bài
phát biểu về luận văn học thuật Thiên Cơ...Như vậy có thể đoán được,
trước đó Đỗ Mộ Ngôn mời ba cô về đảm đương vai trò cố vấn, là hoàn toàn
hợp tình hợp lý.
Tần Quốc Đống xem qua kịch bản, nói qua những nét chính nội dung bộ phim
cho cô nghe, nói về vận mệnh hỗn loạn thời đó của người bình thường, nói về những thăng trầm trong cuộc đời của huynh muội Tần gia gặp nhau rồi
chia xa, tình thân giữa hai người, tình yêu của từng người, tất cả dường như đều gói gọn bên trong xã hội cũ, nhỏ bé nhưng lại khiến người ta vô cùng cảm động.
Tần Tuyên Tuyên nghe ba cô giới thiệu xong, phát hiện mình đối với kịch bản này rất có hứng thú, đang muốn hỏi vài câu, chỉ thấy phía trước có đoàn người tiến vào. Người đàn ông đi đầu tiên hơi nghiêng đầu, nghe người
đàn ông tầm ba mươi bốn mươi bên cạnh đang nói gì đó, vẻ mặt nhìn không
ra vui buồn.
'' Tiểu....Đỗ tổng!'' Tần Quốc Đống không nghĩ tới Đỗ Mộ Ngôn sẽ xuất hiện ở đây, ông có chút giật mình, nhưng ở trước mặt mọi người, ông cũng
không thể gọi hắn là Tiểu Đỗ, ngay lập tức liền sửa lại.
'' Giáo sư Tần!'' Đỗ Mộ Ngôn nhìn về phái Tần Quốc Đống, trên mặt tháo
xuống vẻ lạnh lùng, mang theo một chút tôn kính. Khi hắn nhìn thấy Tần
Tuyên Tuyên đứng bên cạnh, trang phục của cô cùng những lúc bình thường
hoàn toàn bất đồng làm cho trước mắt hắn sáng ngời, dùng sức kiềm chế sự kinh diễm trong đáy mắt, khó khăn thu hồi ánh mắt của mình.
Ngày hôm qua hắn đem Tống Kì đuổi khỏi thành phố N, tâm tình của Đỗ Mộ Ngôn
vô cùng tốt, vốn hôm nay hoàn toàn không cần hắn đến tận đây, nhưng vì
muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tần Quốc Đống, hắn lại cố ý tới. Tuy
nhiên, trước đó hắn không biết Tuyên Tuyên cũng sẽ tới, hắn ở công ty cô lắp đặt máy theo dõi, nhưng lại không dám trong nhà cô làm gì.
Đỗ Mộ Ngôn đang muốn lạnh lùng thản nhiên mở miệng chào hỏi Tần Tuyên
Tuyên, lại nghe thấy Tần Quốc Đống nói: '' Đỗ tổng, đạo diễn Vệ, đây là
trợ lý của tôi, Tuyên Tuyên. Tuyên Tuyên, Đỗ tổng cô đã từng gặp qua,
còn vị này chính là đạo diễn Vệ.''
Vừa nghe thấy lời nói của Tần Quốc Đống, hắn liền hiểu ông không muốn để
cho tổ kịch biết được quan hệ cha con của hai người, đối với việc này
hắn cũng tự nhiên dốc sức phối hợp.
'' Đỗ tổng, đạo diễn Vệ, xin chào.'' Tần Tuyên Tuyên tự nhiên chào hỏi hai người.
Cô xinh đẹp thanh tú đứng một bên, bộ váy tinh xảo làm tôn lên dáng người
hoàn mỹ của cô, giọng nói mềm nhẹ giống như một hồi gió xuân thổi tới
làm trái tim Đỗ Mộ Ngôn loạn nhịp, trái tim hắn đập nhanh hơn, hạ thân
bỗng dưng văng thẳng.