Trong Nhà Ai Lớn Nhất
Xa giá của Tướng phủ hướng Thiên Sơn tự đi tới,trên xe ngựa lắc lư,Tú Ngân đã thôi không còn rơi lệ nữa. Đôi con ngươi như được tảy rửa qua càng
thêm sáng ngời.
Nhìn hai hàng cây đại thụ cứ thế chạy vụt qua,tay nàng mân mê quyển kinh thư nàng dùng một tháng trời thêu mà thành,trong mắt một mảnh tĩnh mịch.
Nàng từ ngày trọng sinh,đã lên Thiên Sơn tự dâng bốn cuốn kinh Phật. Không phải nàng tỏ ra thần thái,mà chỉ
là,nàng đang chuộc tội. Gia gia và phụ thân nàng đều là nghiệp tướng
gia. Tuy Vĩnh Cực hoàng triều trăm năm thái bình,nhưng máu tươi dính
trên đao người nhà nàng cũng không ích. Nhưng năm làm du hồn phiêu
lãng,nàng có cơ duyên xảo hợp nghe Phật tổ truyền dạy kinh pháp. Nàng
không dám tự nhận là hiểu thấu,nhưng thuộc lòng thì nàng có thể.
Vậy nên hằng năm nàng tự tay thêu kinh thư,sau lại làm nhã mai dâng
tặng,chẳng cầu được ban phước,chỉ cầu gia cảnh bình an. Gia gia và phụ
thân mạnh khỏe,vậy là nàng an lòng.
Xa giá đến cổng chùa. Tú Ngân không đợi phu xe nâng đỡ đã tự mình đi xuống. Một chú tiểu đang quét
đường nhìn thấy biểu tượng Tướng gia trên xa giá không khỏi kinh ngạc.
Liền nhanh tay đặt chổi qua một bên,chạy vội đến.
“Thí chủ,cuối cùng người cũng đến,Đại sư chúng tôi đã trông người bao nhiêu lâu rồi.”
Tú Ngân gật nhẹ đầu,mạn che mặt màu tử sa càng làm đôi mắt nàng thêm xinh
đẹp,làm chú tiểu có chút ngẩn ngơ,mãi mới hồi lại tinh thần,nhanh chân
chạy theo Tú Ngân.
Cổng Thiên Sơn tự gồm chín trăm chín mươi chín bậc thang,chú tiểu leo lên tới nơi củng phải thở hồng hộc. Vậy mà bước
chân của Tú Ngân vẫn đều đều như thường.
Nàng đi vào chánh điện,lại bị hai tiểu sư ngăn lại. Nàng còn chưa kịp lên tiếng,chú tiểu đứng bên cạnh đã nôn nóng đến dậm chân.
“Ông trời của tôi ơi,Đại sư đang trông vị nữ thí chủ này nga,hai sư huynh xin đứng qua một bên đi mà.”
Tú Ngân không khỏi dật dật khóe miệng. Nàng theo chú tiểu đi vào chánh
điện. Đập vào mắt nàng là Phật đài uy nghiêm. Hương trầm thoang thoảng
trong không khí,Đại sư đang quỳ trên đệm bồ đề,tay lần tràng hạt. Tiếng
tụng niệm vang vang trong chánh điện khiến tâm của Tú Ngân phẳng lặng
như mặt hồ.
Nàng nâng váy,quỳ xuống nệm,sau lại thành kính lạy ba lạy ,sau lại yên tĩnh quỳ một bên nghe Đại sư tụng kinh.
Đại sư Thích Quảng tụng niệm cho hết một chương trong bộ kinh Đại Thừa đã
được truyền dạy trăm ngàn năm nay. Ông bái lạy xong mới quay sang mừng
rở nói với Tú Ngân.
“Nữ thí chủ,cuối cùng người cũng đến rồi.”
Tú Ngân cúi nhẹ đầu,nàng đem kinh thư dâng lên cho Đại sư.
“Đại sư,năm nay là phần cuối cùng của bộ kinh Tiểu thừa. Tiểu nữ vô dụng,chỉ có thể nhớ được đến đây thôi.”
Đại sư nhận kinh thư mà lòng mừng rỡ,bàn tay không kìm được run rẩy. Cuối
cùng,cuối cùng thì ông cũng đã có được trọn vẹn bộ kinh Tiểu thừa.
Tú Ngân chỉ yên tĩnh đứng một bên,nàng biết cảm giác được tảy rửa tâm linh qua những câu kinh tụng niệm huyền diệu như thế nào. Niềm vui này không phải ai cũng có thể hiểu được.
Đại sư sau khi thành kính đặt
kinh thư lên án thư dưới Phật đài. Liền đưa Tú Ngân theo lối phía sau
chánh điện đi ra cánh rừng nhã mai phía sau núi. Tú Ngân có một thói
quen bất di bất dịch. Mối khi nàng đến dâng kinh thư,sẽ không quay lại
chánh điện,mà đi thẳng vào rừng nhã mai. Ở đó cho đến khi đại lễ kết
thúc sẽ lặng lẽ rời đi.
Nàng không muốn sự ồn ào,vốn dĩ cảnh chùa là nơi thanh tịnh. Cho nên nàng không muốn xáo trộn bất cứ điều gì.
Năm nay cũng như vậy,Đại sư đưa nàng ra cánh rừng nhã mai phía sau núi. Tú
Ngân nhìn từng cánh,từng cánh hoa mai bằng sợi vải dệt thành. Mềm mại
tung bay trong gió,tuy là hoa vải nhưng lại mờ ảo xinh đẹp như hoa thật. Khiến người ta yêu thích đến không buông tay.
Đại sư đi cùng
nàng một lát,liền có chú tiểu hớt hơ hớt hãi chạy lại. Nhìn thấy Tú Ngân đứng bên cạnh,bèn thì thầm vào tai Đại sư.
Nhìn nét mặt kinh ngạc của ông,Tú Ngân liền tự mình rời đi,nàng nghĩ hẳn là trong Tự có chuyện nên tiểu sư mới sợ hãi như vậy.
Một mình đi sâu vào rừng mai,trong lòng nàng không khỏi nhớ đến…thật lâu thật lâu trước kia…
Năm nàng hai tuổi,Gia gia muốn nàng theo sư phụ tu tập trên núi. Nàng cùng
sống với hơn mười đứa trẻ sư phụ nhận nuôi. Cứ thế tiếp qua vài năm,nàng được tám tuổi.
Sư phụ cho phép nàng về nhà,đoàn tụ với Gia gia và phụ thân. Không ngờ trên đường,nàng cứ thế hồ hồ đồ đồ cứu tính mạng của hắn.
Hắn,năm đó một thân toàn thương tích,là nàng vừa cõng vừa lôi hắn đến nhà trúc
của sư phụ. Sau lại dùng máu làm thuốc dẫn giải độc cho hắn.
Nàng không nghĩ rằng,nàng cứu,lại là một con dã lang…
Hôm nàng hái thuốc trên núi về,hắn cứ thế đâm cho nàng một đao. Vết thương
đau nhói khiến nàng bàng hoàng. Hắn thế nhưng lại đã thương nàng.
Sau đó…sau đó thì sao nhỉ…à phải,nàng trốn đi…trở về Tướng phủ.
Sống vô pháp vô thiên dưới tình yêu thương vô bờ bến của Gia gia và phụ thân.
Nàng đã tưởng,không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Nhưng ông trời không nghĩ thế. Nàng thấy hắn,là vào đêm đại hôn của Hoàng
thượng. Hắn tuấn duật đến bức người,làm trái tim ngây ngô của nàng nhảy
loạn.
Nàng quên mất hắn là con dã lang…
Lúc hắn hôn mê,đã nói sẽ không quên nàng. Nhưng đến khi tỉnh lại,lại cứ một đao đâm thẳng vào nàng.
Xảy ra biến cố,nàng bắt phụ thân ngỏ ý nàng muốn gả cho hắn. Vì sự ủng hộ của phụ thân,hắn đồng ý cưới nàng.
Phụ thân dẫn quân ra biên cương,lại có đi mà không về. Gia gia nàng đau lòng,cứ thế mà ôm hận qua đời.
Mà nàng,cứ thế mất đi tất cả.
Ngày đại hôn,hắn nói hắn không thương nàng.
Ngày thứ hai,hắn sủng hạnh nha hoàn bên cạnh nàng.
Ngày thứ ba,hắn đón nàng ấy vào cung.
Sủng ái nàng ta hết mực…mà nàng,cái gì cũng không phải.
Vì nàng ta,hắn xây cung điện. Trồng rừng mai suốt mười dặm quanh hoàng cung.
Vì tiếng nàng ta cười,hắn bắt hậu cung nhảy múa cả một đêm trong Ngự hoa viên…
Mà nàng,chỉ có lầu son lạnh lẽo.
Nàng thương hắn.
Hắn lại không có thương nàng.
Không thương.
……………………………………………………………..
Tú Ngân ngẩn người,nàng đứng Dưới tàn cây mai cổ thụ. Ở đây có rất nhiều
gốc mai,nhưng lạ là chúng chưa từng nở hoa. Vậy nên nàng mới làm nhã
mai,cầu cho nơi này thay da đổi thịt, dồi dào thêm chút sức sống.
Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng cười thanh thúy quen thuộc,Tú Ngân không
khỏi ngạc nhiên. Nàng xoay người,đập vào mắt là hình ảnh một đôi bích
nhân đang nói cười bước ngang qua nơi nàng đứng.
“Ngươi a,dám không tin ta,này,cái này,cả cái này cũng là do ta làm đó nha.”
Khương Lệ một thân tử sa thêu họa đồ bươm bướm xinh đẹp,yêu kiều bên nam nhân
mặc áo bào thiên thanh. Hắn cười nhẹ,trong mắt một mảnh ôn nhu khó nén.
Tú Ngân kinh ngạc,nàng không biết,từ khi nào Khương Lệ lại thay một thân
nam trang,khoác lên áo váy nữ nhi. Vẻ thẹn thùng yêu kiều kia từ đâu mà
có.
Đôi bích nhân cứ thế đi xa,để lại phía sau tiếng nói cười ấm áp.
Tú Ngân tựa người vào thân cây,bàn tay vô thức nắm chặt.
Nàng nhìn thấy…hắn…
“Này ngươi làm gì.”
Khương Lệ giật mình,nàng đang chơi đùa với Tịnh Thế Hiên,đột nhiên nam nhân
này lại xông ra tóm chặt lấy tay nàng. Hắn làm nàng đau.
“Nữ thí chủ làm nhã mai đang ở bên trong,nàng mặc áo tử sa.”
Hàm Ân Diệc bất động nhìn thẳng vào người con gái trước mặt. Nàng rất xinh
đẹp,đôi mắt long lanh rực rỡ. Một thân tử sa thanh thoát làm hắn bàng
hoàng.
Là nàng?
Thật là nàng?
Nhưng…sao ở chổ này của hắn,vẫn là một mãnh trống rỗng…
Chẳng phải là…đã tìm được nàng rồi sao?
…………………………………..
Tú Ngân quay đầu,trong mắt một mãnh bình lặng,bước chân cứ thế thản nhiên bước.
Nàng nhìn thấy,ánh mắt ôn nhu của hắn dành cho nàng ấy.
Vẫn là như vậy.
Không có gì thay đổi.
Tất cả đều như vậy….
Nhưng sao,trên mặt nàng lại có cảm giác lạnh lẽo như vậy…thật lạnh…thật
lạnh…cái lạnh này thật giống một năm kia…nàng cũng như thế…mất đi tánh
mạng…