- Mà gian tặc do ta bắt, đĩa đồng do ta chém làm đôi phải không?
Lông tóc Hạ Thiên Thương dựng đứng lên, tay đặt chuôi kiếm, tựa hồ muốn ra tay:
- Ai biết, chuyện ở Vân gia đã kết thúc, phần tiếp theo do ngươi nối
tiếp, vừa rồi ngươi nói thế là một loại khả năng, đương nhiên còn vô số
khả năng, ví như hắc y nhân và Khổng Tước Minh Vương đại chiến ba trăm
hiệp, úi chà, không xong, hắc y nhân không cẩn thận chém đứt đĩa đồng
rồi ... Hoặc là Đạo gia, Phật môn vô sỉ tham gia vào, hoặc là một kẻ thù nào đó của ngươi chẳng hạn ...
Vân Diệp nhún vai:
- Tóm lại là
xem gan ngươi lớn tới đâu, mục đích ngươi muốn có người giúp, còn là tử
sĩ, cơ hội tốt, muốn thăng quan phát tài phải nắm vững cơ hội này.
- Đĩa là do ngươi chém!
Hạ Thiên Thương rống lên:
- Đúng! Là do ta chém, ta lại thừa nhận, vấn đề là ai tin, đĩa đồng ngàn
năm đó giá trị không nhỏ, huốn hồ cái đĩa đó có thể đổi được vô số tiền
tài mỹ nữ, ai lại hủy nó đi chứ.
Vân Diệp làm bộ làm tịch nói:
-
Tất cả mọi người nói:" Vân Diệp chém nó à? Không thể nào, y là cái tên
tham tài háo sắc như mạng, thuyệt đối không làm chuyện đó đâu, dứt khoát là do Hạ Thiên Thương cố ý di chuyển sự chú ý của mọi người, chuyện này tám phần là do hắn làm, hòng đạt được mục đích đen tối, mục đích gì
chứ? Thành đông có một con chó bị hiếp đến chết, chả lẽ ...
- Câm mồm, từ thời khắc ta tới nhà ngươi là ngươi đã định hãm hại ta.
Hạ Thiên Thương không kìm được căm phẫn:
- Ngươi câm mồm thì có, ta đang cho ngươi công lao, ngươi bao năm cần cù
canh giữ Trường An, nhiều lần ta đi tảo triều thấy ngươi mệt mỏi vất
vưởng trên phố, có mấy lần trời giá rét, nước mũi ròng ròng, con mẹ nó
còn cười với ta. Ngươi công chính, nghiêm túc, đường hoàng là đức tính
tốt, nên ngươi mới có lệnh tiễn của bệ hạ, thăm dò tin tức bệ hạ muốn
xác thực, tức là ngươi có trong lòng hoàng đế, nhưng nhìn ngươi xem, vì
sao vẫn là quan bát phẩm.
- Bệ hạ dùng người có tài năng là đủ,
dù bệ hạ chú ý tới ngươi, nhưng ngươi không có công tích và thủ đoạn
tương ứng, bệ hạ sẽ không phong quan tiến chức cho ngươi. Vì ngươi có
đức tính này, nên mới có thể xưng huynh gọi đệ với ta, khắp Trường An
đều biết bánh của Vân gia ngon, vì sao chỉ có ngươi thoải mái vừa ăn vừa đem về? Đó là nhờ tính cách của ngươi.
- Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, sự kiên nhẫn của bệ hạ có giới hạn, một người tốt không có
bản lĩnh thì bệ hạ có quá nhiều. Là bằng hữu, ta có trách nhiệm chỉ ra
cho ngươi thấy chuyện ngươi không thấy, Vân gia xử lý chuyện này quá dễ
dàng, chỉ cần tùy tiện ném thi thể ra chỗ hoang vu, chỉ cần tới chùa của Bái Hỏa giáo đòi tài bảo và mỹ nữ, bọn chúng sẽ nghi ngờ nơi khác, ta
đảm bảo chuyện này sẽ không gây bất kỳ phiền toái nào cho Vân gia. Vì
sao giao người cho ngươi? Đã hiểu chưa? Hiểu rồi thì xéo đi bố trí cho
mau, ta sẽ sai phó dịch mang bánh tới nhà ngươi.
Hạ Thiên Thương
múc một gầu nước lạnh từ giếng lên, vùi đầu vào trong đó, sắp chết ngạt
mới ngẩng đầu lên, thở hồng hộc, tới khi bình tĩnh lại, nhận khăn phó
dịch đưa cho, lau khô tóc, khom người thi lễ với Vân Diệp rồi mang khâm
phạm đi.
- Hắn chẳng hại ai hết, chỉ đem sự việc bẩm báo cho bệ hạ, xin bệ hạ định đoạt.
- Phu quân, đã là công lao, sao lại cho người khác, nhất là cho người
này, chàng biết hắn không hãm hại người khác mà, phí cả cơ hội tốt.
Vân Diệp quay đầu lại cười:
- Ta cho rằng nàng là một người mềm lòng, ta làm thế sẽ khiến nàng buồn, không ngờ nàng cũng nghĩ là cơ hội tốt.
Tân Nguyệt kiêu ngạo khoác cánh tay Vân Diệp, ngửa mặt lên nói:
- Phu quân làm anh hùng, thiếp thân là phu nhân anh hùng, phu quân làm
gian tặc, thiếp thân là bà nương của gian tặc, phu quân giết người,
thiếp thân giúp chàng đào hố, dù bị chặt đầu thiếp thân cũng theo, tới
âm tào địa phủ khi chúng ta bị phạt cũng có bạn.
- Ha ha ha, tất
nhiên là thế, nàng là bà nương của ta, là ngươi thân nhất của ta, tất
nhiên không để các nàng có kết cục xấu, đợi khi chúng ta sống chán chê
rồi liền giong thuyền tới chân trời, tới nơi Diêm Vương không tìm được
mới chết, để sau này bọn chúng muốn đào mộ quật xác cũng chẳng có.
Vân Diệp ôm vai Tân Nguyệt, phu thê tình tứ dựa vào nhau đi qua cổng, hôm nay không định đi ra ngoài nữa.
Lý Nhị nói với Hạ Thiên Thương quỳ một gối cách bàn, trên bàn có cái đĩa bị chém làm đôi, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:
- Vân Diệp cho ngươi cơ hội sao ngươi không nắm lấy?
Hạ Thiên Thương cười thảm:
- Bẩm bệ hạ, chuyện này nếu thần thao tác tốt, rất nhiều vụ án không manh mối có thể phá trong một đêm, chẳng những vỗ yên lòng dân, cũng làm
công tích của hạ quan được tâu lên bệ hạ, cuối cùng chỉ cần xử lý đám
người ra tay kia là được, rất phù hợp với lời Vân hầu, đơn giản, hiệu
quả, nhanh gọn.
- Vi thần đấu tranh tư tưởng một phen ở hầu phủ,
thiếu chút nữa đồng ý, nhưng vi thần không thuyết phục được bản thân,
đám người này nửa đêm lẻn vào hầu phủ là tử tội, bất kể thế nào cũng khó thoát được một đao xuống cổ, nhưng thần vẫn không làm được. Vân hầu nói có lý, thần là một người không thích hợp làm quan, y và đệ tử của y mới là thần tử hợp cách mà bệ hạ cần, nên thần chỉ đem việc này bảo lên,
xin bệ hạ xử lý.
Lý Nhị há miệng cười lớn:
- Vân Diệp nói quá
lên rồi, khắp triều toàn quân tử tất nhiên là không tốt, nếu như toàn là tiểu nhân cũng vô cùng đáng sợ, xưa nay âm dương đầy đủ mới cân bằng,
tốt hay xấu ở góc độ khác nhau có cái nhìn khác nhau. Đừng nghe Vân Diệp đầu độc, cái miệng của y có thể làm người chết trong quan tài ngồi dậ
chỉ muốn ngươi đem chuyện này bí mật nói với trẫm mà thôi, ngươi tưởng y đang chỉ cho ngươi đạo thăng quan phát tài thật à?
- Trẫm luôn
muốn khảo nghiệm ngươi, có điều qua chuyện này trẫm nhìn thấu hoàn toàn
rồi, không cần nữa, hiện ngươi xuất cung đi, ngươi không được nói với
bất kỳ ai, trẫm tự có lý của mình.
Đợi Hạ Thiên Thương đi rồi,
mặt Lý Nhị gân xanh chằng chịt, đấm mạnh lên bàn, tiếng động vang mãi
không dứt, đám cung nữ thái giám đứng sau cột quỳ cả xuống, đầu không
dám ngẩng lên, nghe thấy giọng âm u của hoàng đế:
- Quốc công của trẫm vừa bị diệt môn, nay có kẻ ngang nhiên xông vào hầu phủ, chúng muốn làm gì? Chúng coi trẫm là người chết à?
Thái giám cung nữ đều biết thiên tử nổi giận, đất trời nhất định biến sắc,
sông suối chảy ngược, nhưng ngày hôm sau rời giường phát hiện bên ngoài
có tuyết nhỏ, thiên tử tâm tình khoan khoái đi trong tuyết, không đội
mũ, mặc mỗi thường phục đi lại, có vẻ vui lắm, thi thoảng đưa tay ra đón hoa tuyết, thật ra chẳng thể nói là hoa tuyết, chỉ có thể nói là bụi
tuyết, rơi vào lòng bàn tay ấm áp của thiên tử là tan thành giọt nước
nhỏ, đến khi tay ướt đẫm rồi, thiên tử xoa lên má mình, tới khi tay đỏ
bừng mới thôi.
Tới nửa canh giờ sau hoàng hậu mới mang áo choàng tới, khoác lên cho hoàng đế, trách:
- Năm nào cũng chơi trò này, thần thiếp chẳng thấy đợt tuyết đầu tiên khác gì với trận tuyết khác.
Nói rồi vươn tay ra đón ít tuyết, đưa tới mặt hoàng đế:
- Là bụi tuyết, còn chẳng có hình dạng hoàn chỉnh, chán như vậy mà chơi mãi.
Lấy khăn tay ra lau sạch nước trên tóc hoàng đế.
Không biết long trảo bóp vào đâu mà hoàng hậu thét lên, không ngừng đuổi đánh hoàng đế, trong mưa tuyết tung banh đế hậu chơi đùa vui vẻ.
- Thừa Càn, cha mẹ ngươi lúc nào cũng làm cái trò buồn nôn như vậy à?
- Ngươi hiểu cái chó gì, phu thê tình thâm mới như vậy, thực ra ta rất
hâm mộ cha mẹ mình, họ sống cùng nhau hai mấy năm rồi mà vẫn có tâm cảnh này, ta và Tô thị mới có vài năm đã chẳng muốn chạm vào nàng nhiều nữa, Hầu thị tuy thích nghịch ngợm, nhưng chỉ cần rời cửa phòng là thành thứ phi thái tử, mắt mọc trên đỉnh đầu rồi.
- Cái đồ có mới nới cũ,
nhớ hồi trước ngươi bảo Trường Lạc giúp ngươi hẹn người ra ngoài xem
kịch, ta chuyên môn nhường chỗ cho ngươi, ngươi nhân lúc xem kịch thiếu
chút nữa xử nàng, giờ mới nói không muốn chạm vào có muộn không?
Tâm tư của Lý Thừa Càn bị một câu nói của Vân Diệp kéo đi tít đâu đâu, nhìn cha mẹ đùa nghịch dưới tuyết nói với Vân Diệp:
- Buổi chiều chúng ta hẵng tới, hôm nay có chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng niềm vui của phụ hoàng mẫu hậu ta.
Vân Diệp cực kỳ tán đồng, thời gian trong cuộc đời mỗi người chẳng có mấy
ngày vui vẻ thế này, để chuyện vụn vặt quấy nhiễu là không nên, hai
người quay lại đông cung.
Tô thị theo lệ không ra, Hầu thị ưỡn
cái bụng to tướng lượn đi lượn lại trước mặt hai người ba lần rồi, mới
có ba tháng thôi, bụng có to vậy không?
Lý Thừa Càn tức mình đi tới, kéo dưới y phục Hầu thị ra một cái gói bẹt, ném lên giường sầm mặt nói:
- Vân Diệp biết nàng có thai từ lâu rồi, ta nói với y ngay lập tức, y
cũng chuẩn bị xong lễ vật, nếu còn chưa hài lòng thì nàng tới kho nhà y
mà chọn, trời lạnh thế này không cho cốc trà nóng.
Hầu thị hầm hầm bỏ đi, Lý Thừa Càn cười khổ:
- Nữ nhân này điên mất rồi, từ khi biết mình có thai cứ hỏi vì sao bụng
không to lên, ta nói cần thời gian thai nhi mới lớn lên được, sau đó
nàng cho gối vào bụng, không phải là lần đầu nữa, lần trước Thanh Tước
tới nàng ấy cũng làm thế.
Vân Diệp cười lớn:
- Có gì đâu, nàng ấy chỉ có thể khoe trước mặt mấy người bọn ta thôi mà,
hơn ba năm trời không hoài thai, giờ sắp có con rồi, nếu là ta cũng nhét gối vào bụng.
Đợi Hầu thị đưa trà nước lên, Lý Thừa Càn nghiêm mặt nói:
- Những quan viên mới của triều định dâng tấu tập thể, Phòng tướng, Đỗ
tướng duyệt xong mang tới chỗ ta, Phòng tướng nói phương pháp trong tấu
chương ngoan độc, từng chứ thấu xương, hiệu quả tát một cái thấy máu,
quất một roi rách da, muốn ta xem kỹ, nói không chừng sẽ có ích lớn.
- Ta xem rồi, giật mình tới không ngồi yên được, ai cũng biết Đạo môn
chuyến này coi như chịu nhún đâu ngờ lại có thể nhìn ra trong đó nhiều
thứ như thế, tấu chương của Đạo môn gần như khắp nơi là bẫy rập, một
điều lệ xin nhập thuế đã chiếm hết lợi của triều đình, dùng tiền bù lao
dịch nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng chuyện tốt như vậy sao chỗ nào cũng đoàn
dao nhọn, sau này đạo sĩ theo quân có thể lập quân công? Vì không thể
tính là lao dịch, chỉ có thể tính là trưng dụng, hai bên quá khác biệt,
hậu quả một trên trời, một dưới đất, sao bọn chúng có thể nghĩa ra được?
Vân Diệp cầm tấu chiết xem lướt qua, sau đó ném qua một bên, mặt mày nhăn nhó:
- Thư viện giáo dục còn chưa tới nơi tới chốn, đám khốn kiếp này bị người ta lợi dụng mà không biết, còn tự đắc tưởng mình giỏi lắm, viết cả tấu
nữa.
Lý Thừa Càn ngỡ ngàng:
- Lần này nhờ bọn họ nếu không triều đình thiệt lớn, thể diện cũng không dễ coi, sao ngươi lại đánh giá bọn họ như thế?
- Thừa Càn, ngươi thực sự cho rằng lão hồ ly Phòng Huyền Linh không nhìn
ra ảo diệu trong đó à? Ngươi thực sự cho rằng Đỗ Như Hối không phát giác ra? Mấy lão già cổ hủ như Vương Khuê không nhận ra còn thông cảm được,
hai lão hồ ly này mà không nhận ra thì lẽ trời khó tha, ngươi tưởng
Phòng mưu Đỗ đoạn là đùa à? E rằng trên triều đường không chỉ có hai
người nhìn ra, mà tới bốn năm chục người.
- Bệ hạ chỉ huy toàn
nhân tài đã vượt qua phong vân biến ảo, đám người trên triều đường béo
tới độ hận không thể đá một phát lăn đi, nhưng ngươi thử lật lý lịch bọn họ xem là rõ, ai không phải là tinh anh, một hai người bị che mắt,
chẳng lẽ mấy trăm người đều bị che mắt?
- Bản lĩnh này ta tự hỏi
mình cũng không có, nên mấy năm qua luôn tuân theo quy củ. Nghĩ mà xem,
đã mười ngày rồi, đủ đám lão già đó đọc mỗi chữ ba lần, toàn hạng lọc
lõi, chẳng lẽ không nhìn rõ?
Lý Thừa Càn thấy cũng có lý, ngờ vực hỏi:
- Vậy sao trên triều đình toàn lời tán dương?
- Đều đang đợi, đợi kẻ ngốc xuất hiện , đắc tội với Đạo môn có lợi lộc gì chứ? Không tin ngươi cất tấu chiết này đi, đợi bệ hạ tuyên bố nhất định sẽ có rất nhiều người nhảy ra ngăn cản, dù sao giả ngốc là một chuyện,
ngốc thật là chuyện khác, nếu như không có đám ngốc thư viện nhảy ra,
đám Phòng Đỗ sớm muộn cũng vạch trần trò hề của Đạo môn, đồng thời định
ra thủ đoạn đối phó tàn nhẫn.
- Thừa Càn, ngươi ngàn vạn lần đừng quên, đám lão hồ ly đó đều lập nghiệp bằng nghề tạo phản, người có thể
hỗ trợ Lý gia có được thiên hạ trong loạn thế sao có thể đơn giản? Mười
tám lộ phản vương nay ở đâu? Đậu Kiến Đức hào hùng, Lý Mật âm độc, bốn
biển của Tiêu Tiễn, giàu có của Vương Thế Sung, hùng mạnh của cha con họ Tiết, đều là nhân kiệt trăm người mới có một, hào kiệt trong hào kiệt,
cuối cùng kết cục thế nào hai ta đều biết, tới giờ ngươi còn dám xem
thường nhân vật dưới trướng phụ hoàng ngươi à?
Trong đầu Lý Thừa Càn không ngừng hiện lên những sự tích về đám đại thần trên triều, giật mình nói với Vân Diệp:
- E rằng đúng thế thật, Phòng Huyền Linh chuyến này coi ta như kẻ ngốc,
không muốn dính dáng nhân quả với Đạo môn. Ta nhất định không làm kẻ
ngốc đệ họ đắc ý.
- Nói vớ vẩn, người khác có thể không làm kẻ
ngốc, ngươi không thể không làm kẻ ngốc, giang sơn là của phụ hoàng
ngươi, tương lai không xa là của ngươi, ngươi không làm kẻ ác thì ai
làm? Phòng Huyền Linh không làm sai, ngươi là nhân tuyển tốt nhất làm kẻ ngốc, cái đám ngớ ngẩn kia đã cho ngươi cơ hội này thì ngươi phải làm
tốt để phụ hoàng ngươi yên tâm.
Nói xong rồi, giờ có gặp hoàng đế hay không đều không quan trọng, Vân gia còn có đống chuyện đợi xử lý,
bộ khoái huyện Trường An đã phát hiện một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền
chỉ có thi thể không có người sống, trong đó một lão nhân tay cầm nửa
cái đĩa đồng, thi thể bị đông cứng, bộ khoái bẻ ngón tay mới lấy được
nửa cái đĩa đồng.
Thanh Thủy Phổ vốn là bến tàu ngoại ô Trường An,
bốn bề thông thoáng, không có gì che chắn, gió lạnh thổi qua sông mang
theo băng giá, nếu như không phải có thương lữ tranh thủ Vị Thủy chưa
đóng băng chuẩn bị đi xa phát hiện ra, nói không chừng chiếc thuyền này
trôi thuận theo dòng, lật úp ở lòng sông.
Đại trưởng lão râu tóc
bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo chất chứa bi ai, có điều không phải bi ai
với người chết, mà là với đĩa đồng.
Nửa cái đĩa đồng vào tay, ông ta biết ngay đây là đồ thật, ông ta muốn biết hung thủ là ai, nhưng
không sao giải thích được vì sao thủ hạ mình mặc áo dạ hành, đôi tay đầy vết nám run rẩy tựa lá cây trong gió.
Hung thủ chính là Vân gia, khi tất cả mọi người đang phẫn nộ chuẩn bị biến Vân gia thành tử địa
thì một quản sự Vân gia tới, cùng một hộ vệ cầm hỏa diễm lệnh của trưởng lão đã tử vong yêu cầu trả ba nghìn lượng hoàng kim.
- Ngươi có biết vì sao ta phải trả vàng cho Vân hầu không?
Đại trưởng lão cố kìm chế phẫn nộ hỏi:
- Trưởng lão, tiểu nhân không biết, hầu gia chỉ đưa tiểu nhân tấm lệnh
bài này, để tiểu nhân giao cho ngài, sau đó lấy vàng về, cái khác thì
tiểu nhân không biết. À phải, Hầu gia còn nói, xử nữ thì thôi, Vân gia
là nhà lương thiện, không lấy nữ nhân.