Những thứ hoa này không nờ cùng lúc, nhưng lại cùng nở một lúc, trên cây còn rất nhiều nụ hoa chưa nở, hái một bông hoa đào xuống, ngậm vào
miệng, có vị đăng đắng man mát, đó là chuyện lúc nhỏ hay làm, ngấm vào
tận máu, lúc này Phó Dịch mới xác nhận rằng mình không nằm mơ.
- Sao có thể thế được?
Phó Dịch hoang mang hỏi:
- Tiên sinh đừng để bề ngoài làm mê hoặc, vạn vật thế gian đều có manh
mối truy tìm, chỉ cần nắm rõ quy luật sinh trưởng của thực vật là sáng
tạo ra cảnh trước mắt ...
- Vậy nên có thơ: Tửu mạn cao lâu nhất
bách gia, cung tiền dương liễu tự tiền hoa. Nội viên phân đắc ôn thang
thủy, nhị nguyệt trung tuần dĩ tiến qua.
***
Lầu cao trăm người cùng dự tiệc
Hoa nở đầy dương liễu thắm tươi
Nước nóng ngăm nguồn tắm hơi sướng
Trung tuần tháng hoa ăn dưa đều.
Phó Dịch nghĩ vỡ đầu cũng không ra bài thơ này do ai làm, có điều Văn Diệp
được mọi người thừa nhận là đại gia thi văn, hẳn là tác phẩm lúc y hứng
trí.
Vân Diệp cũng chẳng biết bài thơ này đâu ra, chỉ thấy Phó
Dịch ngơ ngơ là biết mình cho bài thơ sinh trước thời đại rồi, tiếp tục
nói:
- Kỹ thuật dùng nước nóng làm dưa chín sớm có từ thời Tần Hán,
quy mô rất nhỏ, khi pha lê xuất hiện chúng ta mới thực sự có nhà kính,
trong hoàn cảnh này dưa trồng ra không khác gì bên ngoài.
Phó Dịch thấy đầu óc mơ hồ rồi, không dám đi xa chủ đề hơn nữa:
- Vân hầu, lão phu chỉ muốn hỏi làm sao có thể làm hoa đào nở vào lúc này, muộn hơn bên ngoài tận tám tháng.
- Đơn giản, chỉ cần đặt cây giống trong hầm băng, đợi gió thu nổi lên cho vào nhà kính đợi phục sinh, một khi độ ấm thích hợp nó nở hoa, chẳng có gì thần kỳ. Vân gia đang làm một loại hương liệu cần hoa đào, nên trồng nhiều hoa đào hơn ...
Phó Dịch thở phào, chỉ cần mọi thứ nằm
trong phạm vi lý giải là được, vòng quanh nhà kính một vòng, Vân Diệp
mời ông ta ngồi xuống một cái bàn đá, tự hái một quả dưa trên giàn, rửa
đi, lấy đao kiếm của Úy Trì Cung bổ ra, mời Phó Dịch dùng, ông già chẳng khách khí, vừa ăn vừa thưởng thức.
Hai năm qua dưa hấu đã tràn
ngập Trường An, mỗi khi tới vụ thu hết thúc, thế nào có nông gia đánh xe trâu tới Trường An, toàn là do huyện Lam Điền trồng ra, thời điểm này
nha môn huyện Lam Điền bỏ hết chuyện thu thuế, phái nha dịch, bộ khoái
theo đại đội xe dưa vào thành, phụ trách phối hợp bán dưa, không bán
được dưa thì cả năm chỉ còn cách ăn khoai tây qua ngày.
Trồng
mạch ở đất hạn chỉ cần ông trời không nể mặt một chút là mất trắng, vùng đó là nơi nghèo đói nổi tiếng của huyện Lam Điền, tuy trồng khoai tây
nhưng sản lượng không cao, huyện lệnh thỉnh giáo chuyên gia nông sự của
thư viện, kết quả năm ngoái dựa vào trồng dưa hấu mà bách tính không đói nữa, năm nay mới trồng nhiều hơn, làm giá dưa hấu rớt thảm, từ món ăn
của riêng hào môn, nay thành thứ giải nhiệt đại chúng.
- Ừm, bề ngoài tốt hơn dưa trong ruộng nhiều, nhưng vị đạo lại kém xa.
Nghe Lão Phó đánh giá, Vân Diệp đặt dưa xuống nói:
- Đây là cái giá của việc đi ngược với tự nhiên, Vân gia hao phí vô số
tâm lực mà dưa trồng ra không ngon như nông gia tùy ý trồng trên đất
hạn, chỉ là thứ hàng lấy đẹp, lễ tết bày lên bàn thờ cho đẹp thôi.
- Vân hầu là người trong giới thần tiên, làm việc gì cũng xuất phát điểm
từ tạo phúc cho vạn dân, nay Phật giả hoành hành Trường An, Vân hầu định trơ mắt nhìn sao?
Vân Diệp lại cười khổ:
- Vân gia không cẩn
thận một chút là trúng gian kế của người ta, bị bắt ép ngậm miệng, không giúp được gì, vì thể diện gia tộc phải nuốt con ruồi này vào bụng.
- Chuyện này có gì khó, Vân hầu không cần hủy ước, chỉ cần giúp lão phu
một tay là được, tới khi ấy lão phu ra tay, Vân gia đứng ngoài cuộc
nhìn, được không?
- Tất nhiên, không biết tiên sinh cần Vân gia giúp thế nào?
- Lão phu muốn thành Phật, Vân hầu có cách gì hay không?
- Chuyện này, muốn thành Phật thật thì Vân gia không giúp gì được rồi.
……
Pháp hội của chùa Tiến Phúc cực kỳ thành công, bức tượng Phật cao ba trượng
đứng sừng sững giữa trời, người đứng dưới chân nó trở nên nhỏ bé nhường
nào, đôi mắt từ bi của Phật nhìn xuống thế gian, vừa thương xót, vừa
quyến luyến, tín đồ dùng liễu nhúng nước, tắm rửa cho Phật, Vân Diệp
nhìn thấy nhìn người vất vả sách nước để tắm Phật, lòng bực tức vô cùng.
Pháp Ngôn hòa thượng chắp tay tuyên Phật hiệu, phấn chấn đón Vân hầu tới,
hôm nay là ngày cuối cùng vào pháp hội, mai tượng phật bị dùng màn che
đi, đợi xây dựng đại hùng bảo điện.
Luôn có phật trước có chùa
sau, bức tượng Phật Như Lai này đã linh, tất nhiên phải mau chóng thờ
cũng, để hương hỏa lượn lờ, nhận tám phương cống hiến, bất kể thế nào
cũng không thể chậm trễ. Nhìn thợ đo đạc xung quanh, rất nhiều người của Vân gia trang, một thanh niên của Công Thâu gia đang cầm ống mực cực
lớn, kẻ vẽ khắp nơi, hậu môn của chùa còn có xe ngựa đi vào không ngớt,
bên trong là đủ các loại vật liệu xây dựng, ngay cả ngói lưu ly cũng có, xe ra quy cách chẳng kém.
Theo Pháp Ngôn vào nơi sâu nhất của
chùa, thấy Huyền Trang mặc tăng bào xanh nhạt, ngồi trên bồ đoàn gật đầu với Vân Diệp, sau lưng có hai người hình thù quái đản, Khổng Tước Minh
Vương giống khỉ đội mũ ngồi trên tảng đá đầy hoa, Vân Diệp còn thấy chân hắn đầy lông.
- Vân hầu chớ lạ, hắn vốn là khổ hành tăng, lấy
trời làm màn, lấy đất làm giường, trăng sao là trang sức trong nhà của
hắn, không mở cửa cũng ôm được núi vào lòng, uống ngụm nước là vì người, ăn miếng cơm là vì muốn, đại tự tại, bần tăng rất hâm mộ.
Trong mắt Huyền Trang chỉ có nụ cười ấm áp, không có phiền não, cũng không có bi khổ, ngồi đó còn giống Phật hơn cả tượng Phật.
Vân Diệp tới giờ vẫn cho rằng chuyến lữ hành xa xôi kia với hắn mà nói là
một loại tu hành, hiệu quả còn hơn số kinh Phật mang về, kỳ thực hắn chỉ cần tới Thiên Trúc là hoàn thành tu hành của mình, không cần mang lá
cây về, lấy kinh về là thất bại lớn nhất của chuyến tu hành đường xa
này.
- Đại hòa thượng, tu hành thì tu hành, mang theo thứ vớ vẩn
làm gì, còn mang về cả ba thứ đáng ghét này, ngươi thấy tín ngưỡng Trung Nguyên còn chưa đủ loạn à?
Huyền Trang vẫn mỉm cười:
- Ngài
không phải ta, sao biết niềm vui của ta, trong mắt ngài là thứ vớ vẩn,
với ta là diệu âm vô thượng, vật đáng ghét với ngài đều là cao tăng đại
đức.
- Nghe nói ngài đã rơi vào hồng trần, linh căn mất hết, ngày ngày vì thê tử gia nhân bôn ba, tạo sát nghiệt vô số, bần tăng nhìn
thấy toàn thân ngài bị nghiệt duyên ràng buộc, không bằng vứt bỏ, theo
bần tăng vào núi tu hành, vượt qua hồng liên hà, tới bến bờ mơ ước một
chuyến.
Vân Diệp phẩy tay:
- Khỏi lừa ta, cùng ngươi suốt ngày tụng kinh niệm phật sao bằng cùng thê tử vui vầy cá nước, rau xanh đậu
hũ sao sánh bằng cá thịt ta thích, Hồng Liên hà? Ỏ đâu? Chỉ cần ngươi
chỉ ra được là ta có thể vượt qua, không chỉ ra được là ngươi nói dối,
nghe nói Phật môn nói dối là bịt rút lưỡi đầy xuống địa ngục.
-
Vân hầu, ngài là người có linh căn nhất trong số người bần tăng gặp, lục thức tiên thiên của ngài đã mở, làm việc gì cũng làm ít hưởng nhiều,
vứt bỏ được đại yên bình, đại tự tại, ham hố chút hoan lạc hồng trần
đúng là không cái dại nào bằng.
- Huyền Trang, ngươi tuổi trẻ tóc bạc thì hiểu quái gì về thú vui hồng trần, hay là ta dẫn ngươi tới Yến
Lai lâu một chuyến, cho ngươi nếm thử tư vị hương mềm ngọc ấm, sau đó
chúng ta nói tiếp về thế giới cực lạc của Phật môn nhé?
Vẻ mặt
Huyền Trang không chút biến hóa, Vân Diệp nói ra lời gần như mang tính
chất xúc phạm mà mắt hắn chẳng chớp lấy một cái, thương xót nhìn Vân
Diệp, như nhìn thấy người có thể ăn món ăn tuyệt mỹ lại đi ăn phân chó
vậy.
- Phật môn hay nói tới độ hóa, quy y, nếu bần tăng có thể độ hóa Vân hầu ở kỹ viện thì cái vỏ ngoài này bị vấy bẩn đâu có sao, kỹ viện là nơi bi khổ nhất nhân gian, Phật tổ từ bi, không bằng mai chúng ta tới Yên Lai
lâu.
Vân Diệp cứng họng, cái tên này đã nhìn đã coi tất cả mọi
người, tất cả mọi nơi đều giống nhau, kỹ viện không khác gì thiền phòng, kỹ nữ không khác gì Vân Diệp, nghĩ tới đó Vân Diệp có chút tức giận,
lớn tiếng nói:
- Trước kia ta nhìn thấy một ảo ảnh, trong ảo ảnh đó
có một cao tăng, định cứu vớt một ác nhân chín đời, một ăn mày chín đời, một kỹ nữ chín đời. Tìm đủ mọi cách mà không thành công, vì linh hồn
của họ bị một ma vương hùng mạnh bắt đi, cao tăng tìm ma vương đó đòi
linh hồn về, ma vương nói một câu ta thấy rất có lý.
Huyền Trang cười hỏi:
- Không biết ma vương nói gì mà Vân hầu không quên được ảo ảnh đó.
Vân Diệp nói từng chữ một:
- Ma vương nói, bảo Thích Ca Mầu Ni tới đây nói chuyện với ta! Ma vương
đó chỉ giết trăm vạn đã thành Đại ma vương, ta giết người ở Liêu Đông
không ít hơn mười vạn, đủ làm tiểu ma vương rồi, Huyền Trang, bảo Phật
đà tới đây nói chuyện quy y với ta.
- Nhất sa nhất thế giới, thế
giới nhiều như vô sô hạt cát, phật đà của cửu thiên thập địa đếm bất
tận, ta là Phật đà, Phật đà là ta, ngài cũng là Phật đà, hắn cũng là
Phật đà, sâu cũng là Phật đà, Phật đà không đâu không có, Vân hầu là
người có đại trí tuệ, vì sao lại vướng mắc ở bề ngoài của Phật đà.
- Bỏ đi, không làm phiền ngươi nữa, mai ta bắt một con rùa Phật đà nuôi
để nó dần dần độ hóa ta, tám trăm năm thế nào chẳng có Phật đà, rùa Phật đà không được ta đổi Phật đà khác, chỉ cần không phải là Phật đà bên
ngoài là được, nghe nói hôm nay có một Phật đà toàn thân tỏa kim quang
tới phá đám, ngươi cẩn thận ứng phó.
Huyền Trang cười lớn chỉ Vân Diệp:
- Nghịch ngợm.
Rồi lấy trong lòng ra một cuốn sách đưa cho Vân Diệp, tiếp tục nói:
- Nhân xưa kết quả nay, đây là Tây Vực ký mà bần tăng ghi lại ngũ thập
lục quốc trên đường về, kết nhân quả của ngài, bần tăng sớm ngày tu
thành chính quả.
- Ha ha ha, Huyền Trang, nhân quả này của ngươi
kết hơi bị to đấy, sở dĩ ta cần Tây Vực Ký là để Đại Đường tiến quân
thuận tiện hơn, nay quân ta ở biên thùy đang sẵn sàng chiến đấu, một khi có Tây Vực Ký của ngươi, mấy chục vạn thiết kỵ sẽ tung hoành Tây Vực,
tới khi đó thành quách khắp nơi bốc khói, khóc than dậy đất, đầu người
đầy đất ...
- Cho nên Huyền Trang này, ta cảm giác tương lai hai
chúng ta cùng tới địa ngục khả năng rất cao, ta về bài binh bố trận
trước, ngươi ở đây tụng kinh cho tốt, đợi tương lai chúng ta tới địa
ngục gặp nhau thấy hoàn cảnh không tốt hẳng thảo luận buông đao thành
Phật nhé.
Huyền Trang tuyên một câu Phật hiệu, chẳng nổi giận mà lại còn cười:
- Năm xưa Địa Tạng Vương Bồ Tát lập lời thề: Địa ngục không trống thề
không thành phật, lời thề này nói ba lần, thiên địa chấn động ba lần,
không sao cả, là tội nghiệt của bần tăng thì bần tăng phải chịu, thế nào cũng thành chính quả trước Địa Tạng Vương, âu cũng là chuyện tốt.
Có lẽ cao tăng là như thế, ý chí đã được rèn luyện tới đao thương bất
nhập, thủy hỏa bất xâm rồi, cho dù bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo
cực lớn, hắn cũng chẳng mảy may động lòng.
Vân Diệp chỉ tay ra ngoài, nói:
- Ngươi nghe đi, bên ngoài náo loạn rầm trời rồi, nhất định là có người
đang phá hỏng pháp hội của ngươi đó, không đi ngăn cản một chút, với
thân phận của ngươi có lẽ không ai dám lỗ mãng.
Huyền Trang đứng dậy thong thả tới thiền phòng, vừa đi vừa nói:
- Giả thì không thể là thật, thật thì không thể là giả, người chết sẽ
sống lại, năm xưa chúng ta cũng gặp cảnh ngộ này, nên thấy nhiều chẳng
còn lạ nữa, tự mình tạo nhân thì tự mình gặp quả, bất kể là quả bồ đề
hay quả đắng thì cũng phải tự ăn. Tà ma ngoại đạo mê hoặc lòng người,
bần tăng không biết, pháp tướng duy thức tông không có giáo nghĩa nói
dối thay cho người khác.
Thấy Huyền Trang vào phòng rồi, Vân Diệp hỏi Khổng Tước Minh Vương:
- Tư vị Phật tổ ra sao? Ăn sống có khó nuốt không?
Thiên Trúc khổ tăng lao tới như bóng ma, tóm lấy tay Vân Diệp định bẻ, nhưng
tay đau nhói, bị thương còn đẩy mạnh Vân Diệp ra, nhìn hai tay mình đã
chi chít lỗ nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra, quỷ dị nhất là trừ mới
đầu hơi đau thì hiện giờ hai tay không đau nữa, đã không còn tri giác
rồi, kinh hãi nhìn Vân Diệp.
Lưu Tiến Bảo có chuẩn bị trước, khi
Vân Diệp vừa bị đẩy văn ra thì đã ôm lấy hầu gia của mình, lăn một vòng
trên mặt đất, tiêu trừ lực đạo mới đỡ hầu gia đứng lên.
Vân Diệp phủi bụi trên người, vén ống tay áo thùng thình, cởi hộ oán ra, trên hộ oản chi chít cương châm, màu lam quỷ dị.
Thiên Trúc tăng tiến tới một bước muốn dùng võ thì phát hiện xung quanh toàn
hộ vệ Vân gia, mỗi người cầm một chiếc nỏ, chỉ cần hắn dám cử động, từ
ánh mắt không tốt đẹp gì của Vân Diệp, biết mình chẳng khá hơn con nhín.
- Ta ghét nhất kẻ nào tóm tay ta, ta chỉ muốn thử xem ngươi có biết tiếng Trung Nguyên hay không, không ngờ ngươi biết, giờ tốt rồi, Dạ Đà đã
chết, Điền Tương Tử đã chết, ngươi từ vạn dặm xa xôi tới Trung Nguyên vì cái gì? Ngươi là đệ đệ của Dạ Đà hả, nhìn hình xăm trên đùi ngươi là
biết, không ngờ ngươi không bị sâu trên núi tuyết ăn thịt, cho ta biết,
ngươi tới Trung Nguyên làm gì?
- Sao ngươi biết?
Khổng Trước Minh Vương rống lên:
- Hòa thượng nói cho ta đấy, người chết sẽ sống lại, Dạ Đà không sống lại được, ta thấy đầu hắn rồi, nếu là bộ hạ sống lại thì không có ý nghĩa
lớn, vậy chỉ có tên đệ đệ của Dạ Đà bị sâu cắn đầu sống lại thôi, ngươi
không phát hiện hòa thượng nói nhảm với ta rất lâu à?
Khổng Tước Minh Vương nhìn đôi tay mình đã to lên rất nhiều, bình tĩnh lại, thong thả nói:
- Ta chẳng có ý gì cả, ta chỉ muốn tới Thiên Trúc một chuyến, hưởng chút
hào quang của thần tăng, kiếm cái danh về nắm giữ Khang quốc, lần này
tới Trung Nguyên là muốn xem phong cảnh Trung Nguyên.
Vân Diệp
nhìn Khổng Tước Minh Vương một cách kỳ quái, miệng đếm số, đếm tới tám
mươi mà hắn vẫn đứng vững vàng, làm y không sao hiểu nổi.
- Vân
hầu, Thiên Trúc có một môn công pháp, dịch ra là Du Già, người này là
cao thủ môn đó, có thể khống chế các cơ năng của thân thể, ngài quên Dạ
Đà dùng vòng sắt treo mình lên như thế nào rồi sao?
Huyền Trang
mở cửa sổ ra, vẫn bộ dạng từ bi đó, nhưng ý tứ trong lời nói chẳng có
chút từ bi nào. Vân Diệp hạ lệnh, hai gia tướng xông lên, bọn họ vừa
giao thủ, Vân Diệp mới phát hiện lòng bàn tay của Khổng Tước Minh Vương
không ngừng có máu tươi chảy ra, cái tên này đang ép thuốc tê ra ngoài.
Lưới cá chắn chắn là thứ trang bị khi Vân gia bắt người, gia tướng vận dụng
thứ này vô thuần thục, hai người vung tay, tấm lưới lớn phủ xuống, bất
kể Khổng Tước Minh Vương vùng vẫy thế nào cũng không thoát, vì trên lưới có móc ngược, đâm vào thịt không gỡ ra nhanh được, Lưu Tiến Bảo vung
đao, đánh vào gáy hắn, hắn có giật vài cái rồi không nhúc nhích nữa.
Gia tướng nhận lấy sợi tơ của Vân Diệp, trói chặt tên này, khi sợi tơ siết
vào thịt mới thôi, đối phó với cao thủ, trói không chắc không xong,
người Vân gia bắt chẳng kẻ nào dễ đối phó.
***
Tên nào gạ gẫm mình quy y là cho một cước vào mặt lý luận làm gì.