Mang tâm thái tráng liệt sẽ chết ở Vân gia, ngự sự trẻ Hoàng Vũ đưa
danh thiếp của mình lên, chuẩn bị gặp ác tặc, khoanh tay đợi ngoài cửa,
gác cửa nhiệt tình mới hắn vào uống trà, hắn cười từ chối, chiến đấu bắt đầu từ giờ phút này, tiên sinh đã nói, kẻ sĩ có ba điều không đấu,
không đấu danh với quân tử, không đấu lợi với tiểu nhân, không đấu khéo
với thiên hạ.
Vân Diệp có cái danh quân tử, lại có tiếng tiểu
nhân, còn được khen tặng là khéo léo, mình đã phạm vào cả ba điều rồi,
tới giờ hắn mới lĩnh hội được sự bất lực trong lời nói của tiên sinh,
nhưng không bỏ được lòng chính nghĩa, không bỏ được thương xót bách
tính, càng không bỏ được lòng tin bảo vệ danh tiếng tiên triết.
Tiếng náo loạn trên đường phố tựa hồ biến mất, Hoàng Vũ tập trung tinh thần,
chuẩn bị nghênh tiếp khiêu chiến lớn nhất đời mình, trong cánh cổng
trống kia tựa hồ có mây mù quay cuồng, tựa hồ ngay khắc sau thôi sẽ có
mãnh hồ nhảy ra gầm gừ.
Một thanh niên nam tử không thể tính là
anh tuấn, nhưng có thể coi như ưa nhìn từ cổng đi ra, có thể thấy được
thân thể y tương đối yếu đuối, chân không vững, tay phe phẩy quạt gấp,
thứ này hắn cũng muốn có, nhưng giá tận hai quan, làm danh sĩ như hắn bị gạt ra ngoài.
- Hoàng ngự sử, ngưỡng mộ từ lâu, nghe nói ngự sự ở Trường An đôn đốc dân sinh, tới Ngọc Sơn ta là vì sao? Nơi này bách
tính an bình, thương cổ bận rộn, ngăm nghề hưng vượng, thực sự không
nghĩ ra có gì cần Hoàng ngự sử vất vả?
Vân Diệp thực sự không
muốn tiếp, chiến đấu tới sáng mới ngủ, hai chân vẫn còn bủn rủn, đêm qua trừng phạt Tân Nguyệt quá mức, bản thân mệt muốn chết, định ngủ tới tận tối mới dậy, vừa ăn bữa cơm, đang chợp mắt ở trong sân khôi phục thể
lực thì gác cửa đưa tới thiếp của ngự sử quỷ gì đó, thôi thì gặp cũng
được, nếu thấy đáng ghét thì đuổi đi rồi hẵng ngủ cũng không muộn.
Hoàng Vũ nén giận, đối phương dùng lễ, hắn phải đáp lại bằng lễ:
- Sớm nghe Vân gia trang giàu có, hạ quan được bệ hạ đề bạt, đôn đốc địa
tô ba huyện Trường An, chuẩn bị tới Ngọc Sơn thỉnh giáo Vân hầu thuật
làm giàu, mong Vân hầu thành toàn.
Vị ngự sử này uy vũ hiên ngang lại cung kính lễ nghĩa, mặc y bào may đơn giản, khiến lòng sinh thiện
cảm, đây là người cần mẫn, mình cứ ngủ suốt ngày cũng không hay, đi lại
một chút cũng tốt.
- Hoàng ngự sự quá khen rồi, nếu như ngự sử
nhận hoàng mệnh muốn xem quá trình thu tô của Vân gia thì tất nhiên là
được, chỉ là ngự sự bụi bặm đường đất, không bằng vào phủ uống ngụm
nước, nghỉ ngơi chốc lát rồi đi?
Hoàng Vũ không muốn cho Vân Diệp bất kỳ cơ hội chuẩn bị nào, chắp tay nói:
- Hạ quan còn hai huyện chưa đi, ở Vân phủ chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa,
thực sự không có phúc nghỉ ngơi, bắt đầu luôn được không?
Vân Diệp gặp nhiều quan viên cần mẫn rồi, không lạ nữa, dẫn Hoàng Vũ tới thẳng hậu viện, Vân gia thu tô ở đây hết.
Hoàng Vũ tới hậu viện trước tiên nhìn thấy là một cái lán cực lớn, bên trong
có mấy vị lão hán quần áo mới tinh, đang uống trà ăn bánh, một bên lán
bày đủ các loại bánh, một số thứ hắn chưa thấy bao giờ, mùi thơm khắp
lán làm người ta thư thái. Trưa chỉ ăn một cái bánh khô, giờ ngửi thấy
mùi thơm của thức ăn, bụng bất giá réo ùng ục, làm Hoàng Vũ xấu hổ lắm.
- Đói bụng là chuyện thường, có gì mà xấu hổ, ngự sử suốt ngày bôn ba,
hẳn không có thời gian ăn cơm, đó là sự kiêu ngạo của ngự sử, sao phải
xấu hổ? Cứ lấy bánh ăn, đợi kiểm tra xong sẽ làm cho ngự sử bát mì, đó
mới là món ngon no bụng, hơn bất kỳ bữa tiệc nào.
Không nhìn thấy cảnh ác phó hung dữ đánh đập, không nghe thấy tiếng kêu gào nát gan xé
phổi, tất cả diễn ra trong yên bình, hắn tròn mắt nhìn một đứa bé ném
túi tiền lên bàn, ký tên, sau đó nhảy tung tăng tới lán, sách giỏ cho
bánh vào, bánh hoa quế bị ngó lơ, bánh đậu xanh do dự một lúc mới lấy
hai cái, đi qua bánh táo thì bịt mũi, rõ ràng mùi táo đỏ thơm phức, đứa
bé đó lại như ngửi thấy mùi thối, tránh đi.
Vân Diệp bợp đầu thằng bé một cái:
- Bánh táo ngon thế, tiểu tử thối bịt mũi cái gì?
Không ngờ thằng bé chẳng sợ ác ma trong truyền thuyết, buông tay bịt mũi ra nói:
- Nhị thẩm trong học đường toàn hấp bánh táo, còn cho nhiều táo hơn cả
bột, giờ tiểu tử ngửi thấy mùi là buồn nôn, tiểu tử, tiểu tử lấy bánh
trứng nhiều một chút được không?
- Mới ăn no được vài ngày, hiện
giờ trẻ con ngửi thấy mùi bánh táo đã buồn nôn à? Ông trời ơi, lão già
này năm xưa vì ăn một miếng bánh táo, bị cha mẹ đánh vô số lần, nằm mơ
cũng thấy ngửi thấy mùi bánh táo, luôn mơ mộng có ngày được ăn no căng
bụng, bọn trẻ con bây giờ chẳng biết tích phúc.
Một lão hãn mặc áo thọ phẩy quạt nói xong còn quất một cái vào mông đứa bé, mỉm cười nhìn đứa bé tham lam cầm hộp bánh trứng.
Vân Diệp lấy một cái bánh trứng trong hộp cho vào đĩa đưa cho Hoàng Vũ, lại bảo tùy viên của hắn thoải mái lấy bánh ăn, trong thùng lớn có chén trà luộc, dùng đũa trúc gắp một cái đưa cho Hoàng Vũ.
Đây là lễ
tiết, là Vân hầu dùng lễ kết giao kẻ sĩ, Hoàng Vũ không có tư cách từ
chối, ngây ngốc nhận lấy, hắn thực sự không ngờ Vân Diệp lại có bộ dạng
này, dù y hung dữ, dù y nghiêm nghị cũng làm mình dễ chịu hơn thái độ
bình dị dễ gần thế này.
Đặt thức ăn trong tay xuống, nghiêm mặt nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, hạ quan không đói, nên xem sổ sách xong rồi ăn cũng không muộn.
Hắn quyết định phải làm rõ đã, con người của Vân Diệp và việc làm của y vì
sao là hai thái cực khác nhau, vì sao cả đứa bé cũng có thể nói chuyện
tùy ý với y, vì sao lại độc ác với trang hộ như thế.
Trướng phòng tiên sinh cầm sổ sách chỉ từng khoản cho Hoàng Vũ, chữ viết rõ ràng, sổ sách sạch sẽ, từng khoàn từng có nguồn gốc, chỉ là Hoàng Vũ không hiểu, Vân gia chấp hành tô năm lấy một, đó là tô nhẹ nhất Đại Đường, vì sao
con số trên sổ sách lại lớn kinh người như thế.
Một trung niên
hán tử mặt mày nhăn nhó tới nộp tô, người ta đều phái con tới, nên muốn
chạy, đi vài bước lại quay về, cúi gằm mặt xếp hàng giữa đám trẻ con đợi trướng phòng gọi mình.
Hoàng Vũ nhìn thấy người này rồi, hắn cho rằng người này chắc chắn có vấn đề, nếu hôm nay muốn có đột phá, vậy
phải bắt đầu từ người này.
- Tiêu Lão Nha, tới ngươi rồi.
Trướng phòng vừa gọi tên, xung quanh cười rộ lên, có đứa bé nghịch ngợm còn
luôn miệng gọi Lão Nha thúc, trung niên hán tử định phát tác, môi run
run mấy lần rồi cúi đầu xuống, đặt túi lên bàn như ăn trộm, nói nhỏ:
- Năm nay nhà mỗ nộp tô ba quan bảy, quả còn chưa chín, thu xong lại tính.
Trướng phòng cười nói:
- Lão Nha huynh đệ, từ tiền tô nộp lên là biết thu hoạch năm nay của
ngươi không tệ, đợi thu hoạch quả là lại có một khoản lớn nữa, làm quả
khô ngon như thế, sao năm nay không làm.
Đại hán bực tức nói:
- Đủ ăn là được rồi, tích nhiều tiền thế làm gì, trong nhà bốn con bé,
chỉ cần cho chúng ít của hồi môn là đủ, không cần phí nhiều tâm tư.
Hoàng Vũ nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ đại hán này không phải buồn vì nộp nhiều
tô, mà là không có nhi tử, nghĩ không thông, nên tự mình giận mình.
Hán tử không vui, người khác cũng không lấy chỗ xấu của người ta ra chê cười, chỉ có trướng phòng chỉ mặt hắn nói:
- Không ra làm sao cả, có bốn khuê nữ như hoa như ngọc, đó là phúc mà nhà khác mơ cũng không có, ngươi còn oán trách, không có nhi tử là do ông
trời không cho ngươi, có bản lĩnh đi chửi trời ấy. Mấy ngày trước nghe
nói ngươi chuẩn bị mua một bà nương Cao Ly sinh con cho ngươi, ngươi bớt tạo nghiệt đi, trang nhà ta không chứa nhãi con Cao Ly, dám làm hỏng
phong thủy trang ta, tổ tông tám đời ngươi cũng hổ thẹn, nuôi dưỡng khuê nữ không lớn cho tốt, tới khi đó chọn nữ tế tới nhà mới đúng, đừng có
bày mấy cái trò bàng môn tà đạo ra.
Đại hán muốn nói trang chủ
lấy lão bà Đột Quyết nhưng nghĩ lại thôi, gật đầu ấn tay vào sổ rồi ủ rũ bỏ đi, gia nghiệp bản thân tích góp cả đời đem tặng người ngoài thì làm sao dễ chịu được.
- Vân hầu, thứ hạ quan nói thẳng, ngài có thể nói cho hạ quan biết vì sao trang hộ của ngài phải nộp tô nhiều như thế không? Trương Toàn, nộp tô sáu quan, Trương Nguyên nộp tô chín quan năm, tên Hà Đại Xương này
lại nộp tới bốn bảy quan sáu, hạ quan xem sổ sách hộ bộ, chưa bao giờ
thấy con số thế này, không biết Vân hầu có thể chỉ bảo cho không?
Vân Diệp bật cười, sổ sách của Vân gia đúng là khiến người ta sinh nghi, ở
cái thời đại sức sản xuất phổ biến là thấp này, Vân gia tất nhiên trở
nên bắt mắt, ngự sự tới giờ mới hỏi thì tâm tính đã thuộc hạng trầm ổn
lắm rồi, phải biết rằng Ngụy Trưng thi thoảng lại tới Vân gia trang, nói toàn lời khó nghe, Trường Tôn thị mỗi lần tới đều rất vô lễ lật sổ sách Vân gia, lần nào cũng nổi giận, nói Vân gia béo chảy mỡ, muốn đem tiền
toàn thiên hạ về làm phân bón.
Vân gia là con sông lớn mênh mông, những con sông nhỏ trang hộ tất nhiên là cũng đầy nước, rau củ, dầu mỡ, trứng gia cầm cùng với các loại bánh, gia vị, nhất là hạt tiêu khiến
trang hộ của Vân gia kiếm lớn, nhà khác chỉ biết nhìn thèm thuồng, các
trang hộ không bao giờ đem giống cho người ngoài, Vân Diệp cho Trình
gia, Ngưu gia, Tần gia một chút mà bị cả trang chửi bại gia sau lưng
suốt mấy năm trời.
Lão hán ngồi dưới lán uống trà đứng lên nói:
- Quan gia, tiểu lão nhi chính là Hà Đại Xương, năm nay nộp tô bốn bảy
quan sáu đồng, vốn định nộp liền một lúc tám mươi quan nhưng chủ gia
không cho, ngồi ở đây kỳ kèo với trướng phòng Lưu tiên sinh, đợi nửa
ngày cũng không cho, quan gia cũng thấy lão hán nộp ít à, quan gia, tiểu lão nhi mang tiền tới rồi này, quan gia bảo Lưu tiên sinh cho tiểu lão
nhi nộp cả năm tám mươi quan đi.
Hoàng Vũ còn chưa kịp hiểu gì thì Lưu trướng phòng nhảy dựng lên chửi:
- Hà Đại Xương, đồ chó chết này đừng nằm mơ, làm gì có chuyện chiếm lợi
của chủ gia như thế, ngươi nộp tiền trước, cái cửa hiệu bánh mỗi năm
kiếm tiền ngày càng nhiều, ngươi định lấy phần năm nay nộp năm sau, muốn trục lợi trong tay lão phu à, bỏ ý định đó đi.
Trướng phòng nổi
giận làm Hà Đại Xương đỏ mặt tía tai, Hoàng Vũ không biết phải làm sao,
hắn nhìn thế nào cũng không ra lão nông kia là chủ cửa hiệu mỗi năm thu
nhập trên trăm quan, huống hồ ngay trước mặt Vân Diệp mà lão nông đó còn dám tính toán trục lợi, không coi hầu gia ra gì.
Vân Diệp vỗ vai hắn:
- Ngự sử xem đi, chính là thế đó, Vân gia trang tử nếu chỉ biết bới đất
kiếm ăn mà thu tô cao như thế đúng là táng tận lương tâm. Nhưng trong
trang không có ai tầm thường cả, có người dùng đất nhàn rỗi trồng rau,
dưa, nuôi cá, nuôi ong lấy mật, nuôi lọn, nuôi dê còn có người chuyên
nuôi trâu bò lấy thịt, chuyện này không phạm pháp, có đăng ký ở chỗ quan phủ, cho nên họ có nhiều nguồn thu nhập, sản xuất lại nhiều, mà quy
định pháp luật nghiêm ngặt, chủ gia ít nhất chiếm hai thành, cái này một ít cái kia một ít nên Vân gia có nhiều như thế.
Nói xong đưa đĩa bánh trứng vào tay hắn:
- Yên tâm mà ăn, thức ăn của Vân gia đều sạch sẽ, không dính máu trang
hộ, dù bệ hạ tới Vân gia cũng ăn thoải mái không cần kiêng kỵ gì, hôm
qua trung thừa đại nhân của các vị tới nhà ta lấy một giỏ trứng chạy
mất, sợ ta đòi tiền. Chức ngự sự cao quý, nhưng bàn hàn, ta rất kính
trọng các vị.
- Các vị dám đàn hặc cả công chúa, vương gia cũng
không bỏ qua, ta và Thanh Tước làm sập cung điện đại nội bị đàn hặc, rất tốt, nhưng phải nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, mở mắt nhìn thế giới,
sẽ thấy không đâu không có kỳ tích, kỳ thực tất cả đều dó người chân lấm tay bùn sáng tạo ra.
Hoàng Vũ miệng ăn bánh trứng bôi mật, nhưng trong lòng đáng chát chưa từng
có, lời của Vân Diệp làm hai mắt hắ ươn ướt, ngự sử, ngự sử, nói thì
thật dễ nghe, thực ra là công việc đắc tội với người khác, là dị loại
trong bách quan, các quan viên khác lén làm chút kinh doanh, bù đắp tiền lương, người ta biết chỉ cười xòa bỏ qua, chỉ có ngự sử là không được.
Bổng lộc tám trăm đồng mỗi tháng của hắn phải nuôi cả nhà, Trường An gạo đắt đỏ, đến trẻ con nông gia đều thấy bánh táo thối, chỉ có nữ nhi bốn tuổi của mình ngày nào cũng mong mỏi được ăn bánh táo, trước kia còn thấy
tiết tháo quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, hiện giờ mới thấy nó yếu ớt như
vậy, giống như lâu đài trên cát, sóng lớn cuốn tới là sụp đổ, thói đời
này sao vậy chứ?
Trường An càng ngày càng thịnh vượng, tòa thành
đường kính mười tám dặm chật kín người, mặt sông cánh buồm liên miên,
trong thành cửa hiệu san sát, lệnh giới nghiêm giữ mấy chục năm dần sụp
đổ. Phường Hưng Hóa khi hoa nở rộ đẹp tựa thiên đường, trên Khúc giang
ca vũ không ngớt, chỉ có ngự sử chưa bao giờ thay đổi, mỗi lần tấu lên
triều là như tiếng chuông Đại Lữ, làm quan viên cảnh giác.
Cố ép
cảm khái trong lòng xuống, với Vân gia, mình phải quan sát thật kỹ,
không thể bỏ chút manh mối náo, nhớ tới con ngựa dữ và ác phó của Vân
gia, đang định nói với Vân Diệp đừng để những điều nhỏ nhặt đó làm hủy
thanh danh của mình thì phát hiện một con ngựa vừa đi vừa ngáp vào lán,
nhìn thấy Vân Diệp ăn bánh liền sán tới ngoạm luôn cái bánh trên tay y,
Vân Diệp lại chẳng giận, còn xòe tay ra cho nó ăn.
Mấy lão đầu tử đi tới, xoa đầu Vượng Tài, Hà Đại Xương cười nói:
- Mỗi lần thấy Vượng Tài là thấy cát tường, thật đáng thương, gầy đi bao
nhiêu, ở Lĩnh Nam chẳng có mấy thứ người ăn được, xem này Vượng Tài gầy
trơ xương ra rồi, số tiền này cầm lấy mà mua đồ ăn, chúng ta cứ ở Trường An hưởng phúc, không đi đâu hết.
Hoàng Vũ trố mắt nhìn một đống
tiền được cho vào túi treo trên cổ Vượng Tài, nặng trịch, lòng chua xót, tiền của một con ngựa còn nhiều hơn tiền của hắn.
- Vượng Tài là đứa bé ngoan, lần nào tới hiệu của lão hán ăn bánh, không trả tiền là
không chịu đi, làm lão hán lần nào cũng phải giả vờ là lấy tiền, còn
hiểu chuyện hơn cả lão Hồ, lão già đó tới hiệu lão hán ăn uống, không
bao giờ biết ghi sổ là cái gì, nhưng mà lão hán nhớ hết, đợi ngươi mở
hiệu gà quay, lão hán không thèm trả tiền, cứ lấy mang đi ...
Thấy không kiếm chác được gì, mấy lão hán chắp tay sau lưng rời lán, trêu ghẹo nhau đi ra chợ.
Những chuyện nhìn thấy ở Vân gia đảo lộn hết nhận thức của Hoàng Vũ về thế
giới, theo Vân Diệp rời lán, không ra chợ mà tới khu nhà của trang hộ ở
đằng sau.
Cảm giác đầu tiên nơi này cấp cho Hoàng Vũ là sạch sẽ,
không có phân gà, nước đãi ngựa thường thấy ở nông thôn, thi thoảng có
cành cây thò ra ngoài bức tường thấp, phải cúi đầu đi qua.
Trong sân phơi đầy các loại rau củ, còn có các loại đậu, nhìn vô cùng thích mắt.
- Đây là nhà làm dưa muối, đừng coi thường nó, còn cả đậu muối nữa, tới
mùa đông bán không ít tiền đâu, nghe nói nhà này giờ không chỉ bán dưa
nữa, bà nương trong nhà thông minh phát hiện ra dưa muối và thịt cho vào nhau đem hấp rất ngon, thêm vào ít ớt, thành cực phẩm nhân gian.
- Năm ngoái nhà họ mang tới phủ một ít, mấy muội tử của ta tranh nhau hết sạch, người lớn không được mấy miếng, năm nay nhà họ không bán dưa nữa, bắt đầu bán loại thịt hấp này rồi, dưa rẻ tiền thành món ăn đắt tiền,
năm nay không muốn phát tài cũng khó. Theo thông lệ, tính nhà ta hai
thành cổ phần, ta nói không cần, đây là chuyện làm ăn độc môn do tự nhà
trang hộ nghĩ ra, nhà ta xen vào làm gì, ai ngờ mấy đứa muội tử không
chịu, nói không cần tiền, chỉ cần thịt hấp kia.
- Vân hầu, hạ quan tin tưởng vào sự giàu có của Vân gia trang, nhưng làm như thế thực sự không có vấn đề gì chứ?
Hoàng Vũ nhìn phụ nhân bận rộn trong sân, lo lắng hỏi:
- Suy nghĩ của ngươi có lý, Ngụy công cũng từng nói với ta chuyện
này, nhưng kho gạo đầy mới sinh lễ nghi, ta chưa bao giờ thích người
thiện lương cùng khổ, không thể cả đời làm trâu ngựa, tới khi chết cũng
chẳng được mấy bữa no, làm người như thế là thất bại, thậm chí có thể
nói là bi ai. Còn về thứ gọi là lễ nghi thì sau này mới tạo thành, nếu
như mỗi đứa bé đều được giáo dục hệ thống chính quy, lo lắng của ngươi
nên là lo lắng của tiên sinh mới đúng, ở vị trí nào lo việc đó, bọn họ
là tiên sinh phải suy nghĩ tới đạo đức của bọn nhỏ, ngươi là ngự sử, đem chuyện phát sinh trong thiên hạ nói cho bệ hạ là bổn phận.
Phất tay
ngăn phụ nhân muốn đi tới thi lễ, tâm tình Hoàng Vũ tựa hồ tốt lên
nhiều, cảm giác Vân Diệp cấp cho hắn như vị chí hữu lâu năm hơn là một
vị hầu gia, bất giác chắp tay sau lưng, hai người chỉ trỏ đi trong
trang, nói cười vui vẻ.
Phong cảnh Vân gia trang đúng là rất đẹp, cái đẹp này không phải ở sơn thủy mà là ở người, bất kể là ông già ngủ
gật trên ghế trúc hay là bà bà ngồi dưới gốc cây bện giày, đều làm người ta thư thản, thiếu phụ trẻ vừa làm việc, vừa không quên đưa nôi, đứa bé múp míp vơn bàn tay ra muốn chạm vào con hổ vải trước mặt, những đứa bé lớn hơn chút thì mặc yếm đỏ, để mông trần đuổi gà khắp vườn. Hoàng Vũ
nhìn thấy cảnh này luôn mỉm cười, con người sống tới mức này còn cần gì
nữa? Một trang tử giàu có như vậy nếu có chuyện hắc ám xảy ra mới là
trời cao bất công.
- Vân hầu, khi hạ quan tới nghe thấy một lão
hán y phục tả tơi nói ông ta một năm phải nộp cho Vân gia trang sáu
quan, hầu gia không biết khi đó hạ quan phẫn nộ thế nào, nhất là nghe
nói nhi tử của ông ta xuất chinh bên ngoài mới được miễn tô, làm hạ quan thấy hầu gia là địa chủ độc ác nhất trên đời, còn nghe nói ngài thu
thuế cả trẻ con trong cữ, hạ quan muốn đồng quy vu tận với ngài. Mong
hầu gia nói với hạ quan chuyện này không phải sự thật, một trang tử mỹ
hảo như thế không nên có những chuyện này.
Vân Diệp cười, chuyện
trong trang y chẳng biết bao, quản gia thường trong lúc nhàn hạ kể cho y như chuyện cười, nghe Hoàng Vũ nói vậy liền dắt hắn tới mấy căn nhà
phía sau, còn chưa tới nơi Hoàng Vũ đã nhìn thấy lão hán kia mặc áo cộc
quần cộc, nằm nghỉ dưới bóng cây, trên bàn nhỏ bên cạnh còn có ấm rượu,
đậu nành trong đĩa đã bị ăn quá nửa, vỏ chất một đống, thiếu phụ mặc váy đỏ đang dọn dẹp, nhìn thấu hầu gia tới xấu hổ cúi đầu xuống, gọi một
tiếng cha đánh thức lão hán.
Lão hán mở mắt, lập tức đứng dậy mời Vân Diệp và Hoàng Vũ ngồi, bảo thiếu phụ mau đi lấy thêm đậu nành, Vân
Diệp không khách khí, ngồi xuống ghế tựa cầm bầu rượu lên ngửi, nhíu mày nói:
- Ông cũng là phú hộ trong trang rồi, sao còn uống rượu rẻ tiền này, đi
Trường An bán lương ăn mặc cho ra hồn một chút, ăn mặc rách
rưới làm mất mặt Vân gia trang.
Lão hán vừa lấy nước sôi trang cốc, vừa nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, mặc y phục đẹp người ta biết ngay từ trang chúng ta ra, một
đấu lúa mạch bán cho người khác bốn đồng, bán cho trang chúng ta là năm
đồng, đám bất lương, hết cách, lão hán làm việc trong ruộng hai ngày,
không tắm rửa đã tới Trường An, quả nhiên nhiêu này có tác dụng, lúa
mạch trong nhà bán được bốn đồng năm, mua về bốn đồng ba, cái áo rách
của lão hán kiếm được hơn bốn trăm đồng đấy.
Hoàng Vũ không hiểu
sao vừa mua vừa bán lại có giá chênh lệch, đám thương hộ bất lương sao
có thể người khác mua đi bán lại một thứ, như vậy họ còn kiếm tiền thế
nào nữa, đem nghi vấn thỉnh giáo lão hán.
- Thương hộ không phải là khỉ lột da biến thành, làm sao kiếm lợi từ tay
bọn họ được, mua lương thực ba đồng sáu, bán ra năm đồng, một đấu chênh
một đồng bốn, như thế chẳng phải lão hán lỗ chết à, lúa mạch trong nhà
sản lượng cao nhưng không ngon, mì cho vào nồi liền thành hồ, chẳng lẽ
ăn hồ cả năm?
- May là bệ hạ nhân nghĩa, vì giảm giá lương nên
bảo hộ mua bán lớn, nhập vào bán ra ngang giá, lúa mạch trong nhà đẹp
đẽ, được tính loại một, lúa mạch nhà khác không đẹp nhưng ngon, chỉ được tính là loại hai, như thế một đảm lúa mạch được lãi ba đồng, hai mươi
đảm của lão hán tự nhiên thêm một đảm, mua bán như thế kiếm đâu ra được, mai lão hán chuẩn bị giúp hương thân đi đổi, phần dư thuộc về lão hán,
coi như tiền công vất vả. Nghe người trong thành nói bệ hạ sắp làm khả
hãn gì gì đó, đúng là hãn tốt, không hãn không được.
- Ông muốn
nói bệ hạ không hiểu kinh doanh cứ nói ra, lần trước Hách lão đầu còn
mắng bệ hạ là đồ ngốc, bại gia ngay trước mặt bệ hạ, bệ hạ còn hành lễ
nói thụ giáo. Chuyện giống lương mới do ta làm hỏng, con mẹ nó ai mà
biết thứ lương thực sản lượng cao ăn không ngon, năm sau nhà ta đổi lại, mỳ không ra sợi thì còn là mỳ không.
Hoàng Vũ nghe lão nông nói mà ngớ ra đến lúc này mới cười khổ:
- Bệ hạ mở kho Thường Bình là vì dự trữ lương thực cho năm thiên tai,
Phòng tướng dù có tám cái đầu cũng không ngờ có người mưu lợi như vậy,
luật pháp không cấm là cho phép, trang hộ làm thế không phải sai, có lý
dựa vào, không thể nói ra nói vào, dù đưa lên triều đường thì bệ hạ cũng không thể nói được gì, chỉ có thể nói quy củ quan gia đặt ra chưa chu
đáo. Lão trượng, nếu muốn đổi lương thực thì tranh thủ đi, trở về ta sẽ
tấu chuyện này lên, để muộn là không kiếm được lợi đâu.
Lão hán cười rất gian, trang hộ đầu bùn chân đất mà có khí chất của kẻ mưu mô:
- Ngài là quan ngự sử phải không, nhìn quan phục là biết rồi, không đẹp
bằng phi bào của hầu gia nhà lão hán, ngài mặc bào phục màu lục nhạt,
quan chức nhất định thấp hơn thất phẩm. Hiện trời đã muộn, ngài về
Trường An cũng không gặp được thượng quan, có tới khó cũng không gặp
được quản sử, dù có gặp được quản sự thì người ta cũng chẳng nể mặt, vì
cho lương thực tốt vào kho mớ là công tích của hắn.
- Lương thực
nhà lão hạt to, đầy đặn, màu đẹp, lại là lương mới, là thứ quan gia
thích nhất, chuyện lão làm cũng không giấu diếm gì cả, ngài cho rằng
quản sự kho lương không biết à? Lão bán ra lại mua vào, quản sự đã hỏi
nguyên nhân, nghe xong cũng chỉ cười, chẳng để trong lòng, còn khen lão
hán thông minh, bảo mai lão hán mang thêm lương thực trao đổi. Mai lão
hán xuất phát từ canh bốn, trời sáng tới kho Thường Bình, khi đó thượng
quan của ngài cũng lên triều rồi, đợi hạ triều ngài tới bẩm báo thì lão
hán đã đổi xong lương thực, nếu như tảo triều nhiều việc, đợi ngài lấy
được thủ lệnh tới kho Bình Thường thì lão hán cũng đã về nhà rồi, dù
người có hạ lệnh cấm cũng có liên quan gì tới lão hán đâu?
-
Đương nhiên nếu như quan chức của ngài to như hầu gia nhà lão hán thì
lão hán chịu thua, chỉ cần khoái mã tiến kinh, đập cửa đại quan lấy lệnh là lão hán hết cách, nhưng hầu gia nhà lão hán lại đi giúp ngài sao?
Hoàng Vũ gần như muốn nhảy dựng lên, một lão nông nửa chữ bè đôi không biết
lại hiểu lưu trình làm việc của triều đình như thế, đúng là làm người ta sợ hãi, dù là người đọc sách cũng không rõ bằng ông ta, quay đầu sang
nhìn Vân Diệp xem y nói gì.
Vân Diệp mặt mày đau đớn, nói:
- Vừa rồi không biết ăn phải thứ gì hỏng, bụng đau quá, phải tĩnh dưỡng một ngày.
Nói xong cùng lão hán ôm bụng cười phá lên.
Hoàng Vũ ngớ người rồi đột nhiên bật cười, lão hán không làm gì sai cả, cũng
chẳng cần thiết phải đi bịt lỗ hổng, nên nói với lão hán mình đi không
còn kịp, vả lại tuần thị nông thôn mới là chức trách của mình.