- Tiền tài động nhân tâm, lão phu là một người không có tiền đồ, chỉ
muốn dành dụm chút tiền cho tử tôn sau này có vốn lập thân. Năm xưa
chúng ta liều mạng sống sót, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao? Được,
tiền bạc nửa đời hôm nay không còn nữa, lão Trương, ngươi có đúng hay
phải không bồi thường cho ca ca ta một chút?
Trương Lượng miệng run run, giận dữ:
- Lúc trước ở đây ta chỉ nói hiến nhà của ta, cũng không bảo hiến các
ngươi, là các ngươi tự nguyện hết, giờ lại đổ cho lão phu là sao?
Quỳ quốc công Lưu hoằng Cơ tính tình nóng nảy, nghe Trương Lượng nói như vậy thì nổi giận:
- Thối lắm, huân quý chúng ta vốn là một thể, lúc trước Vân Diệp cho
chúng ta một lối tắt phát tài, con đường này tốt lắm, cũng không trái
với quốc pháp, lại không cần tham ô hối lộ, chính đại quang minh có được tiền sạch sẽ, hôm nay mất quá nửa, ngươi con mẹ nó lại vặn lại. Nếu
không phải ngươi bức lão tử đến tuyệt lộ, lão tử sẽ tự nguyện quyên?
Tiền trang ở Lĩnh Nam bệ hạ là lớn nhất, lợi nhuận của bệ hạ cũng đủ
chống đỡ Tây chinh, Vân Diệp ở Minh Châu đưa cho bệ hạ 90 vạn quan tiền
tồn trong tiền trang, con mẹ nó chẳng phải đoạt mất một nửa Lĩnh Nam?
Khi đó không quyên cũng mất, tiền trong tiền trang cũng có một phần của
lão tử, ngươi đền cho lão tử sao?
- Lưu Hoằng Cơ, tiền lời của
lão phu ở Lĩnh Nam bị Vân Diệp đoạt mất đến một văn cũng không còn. Gia
tướng của ta cũng bị Hồng Thành, Vô Thiệt giết sạch, việc này chắc chắn
liên quan đến Vân Diệp. Các ngươi có xấu cũng chỉ mất 4 thành, còn ta
nhẵn như chùi thì tìm ai nói đây?
- Đáng đời, lão phu mặc dù háo
sắc, nhưng cũng không có gan nảy sinh ý đồ với hậu bối của bà nương, mặt già thế này còn tưởng khỏe lắm, Vân Diệp không cướp đoạt sạch sẽ của
ngươi thì cướp của ai? Ngươi nhìn xem ở đây, ngoại trừ gia tướng nhà
ngươi chết sạch, thì làm gì còn nhà ai vô duyên vô cớ chết người? Ngoại
trừ chết trận sa trường, còn lại trong nhà lão phu tất cả đều đã đến Lạc Dương, bốn phần tiền còn lại cũng thu về được không ít. Vân Diệp còn để lại một số đồ giá trị, dễ bán cho lão phu. Phần nhân tình này lão phu
đã nhận, nếu như Vân Diệp muốn dẫn người giết nhà ngươi, nói không chừng lão phu cũng sẽ ngầm đá ngươi một cước.
- Ngươi lão thất phu này...
Trương Lượng muốn chửi, nhưng vừa mới há mồm thì đã bị Lưu Hoành Cơ thụi cho một phát vào mặt.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối đang uống nước, vội né chiếc giày bay, trốn sau cây cột thì thầm:
- Lão Đỗ à, lần này tướng lĩnh nào có thể sử dụng bệ hạ đều đã phái ra,
trong kinh sư chỉ còn đám phế vật này. Xem ra bệ hạ muốn chỉnh đốn đám
huân quý vô pháp vô thiên này một chút, một đám chỉ biết cho mình là
tốt, hoàn toàn không để an nguy quốc gia để vào mắt. So với tứ gia
Trình, Ngưu, Vân, Tần vì trợ quốc chiến mà không tiếc khuynh gia trợ
giúp thật quá đối lập. Ngươi xem, lần này đại chiến kết thúc, địa vị tứ
gia nhất định sẽ lại tăng lên một bậc.
Đỗ Như Hối nghển cái cổ
dài ngoẵng nhìn ra quảng trường, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười
to của Lý Nhị cùng Vân Diệp, lại nói tiếp:
- Vân Diệp này quả
không hổ danh tiếng đệ tử thần tiên của y, nhiều lần nguy hóa an không
nói, chỉ bằng bản lĩnh sửa dở thành hay khiến cho bệ hạ cực kỳ coi
trọng. Không tăng thuế mà lúc nào cũng đủ dùng cũng là một loại bản lĩnh thông thiên, dường như y biết thế giới này đâu có tài phú, lại biết
cách để lấy. Ngươi còn nhớ quy hoạch đồ của Ngọc Sơn thư viện kia không? Lúc đó chúng ta còn cười nhạo y không biết lượng sức, hiện tại xem ra
không đến 20 năm y sẽ hoàn thành. Ngày thư viện hoàn thành chính là ngày y trở thành nhất đại tổ sư.
Phòng Huyền Linh phía sau cây cột
nhìn một chút, phát hiện bên ngoài rất yên tĩnh. Trương Lượng quay đơ
trên đất như cục đất, miệng mũi đầy máu, quan phục mới tinh dính đầy vết chân, vị trí dưới khố cũng có thật nhiều, trông vô cùng thê thảm.
Lưu Hoằng Cơ cùng Bùi gia, Trương gia, Diêu gia vừa mới động thủ, hiện tại
một đám an tĩnh uống nước. Lưu Hoằng Cơ còn lấy vạt áo quạt, dường như
mấy đá vào bộ hạ của Trương Lượng không có quan hệ với lão.
Phòng Huyền Linh chỉ huy nội thị tìm giày cho Trương Lượng, nói với ngự y:
- Trương Công bị cảm nắng, các ngươi trị liệu cho cẩn thận, sau đó phái
người đưa hắn về nhà nghỉ ngơi, lão phu sẽ xin nghỉ cho hắn.
Lưu
Hoằng Cơ giơ ngón tay cái về phía Phòng Huyền Linh, sau đó tiếp tục uống nước, mấy năm nay không ra sa trường, phơi nắng có tí mà đã mệt chết.
Trên quảng trường quân thần hai người đã chạy đến Kim Thủy hà, ngồi dưới tàng cây tiếp tục nói chuyện.
- Nói như vậy Đậu Yến Sơn chết ở trong tay ngươi rồi?
- Bệ hạ, cũng không thể nói như vậy, thật ra hắn đánh nhau với cá sấu lưỡng bại câu thương mà chết, không phải vi thần giết hắn.
- Hừ hừ, ngươi với con ngựa kia ăn hết trứng cá sấu, sau đó chạy đến bờ
bên kia hồ, mắt thấy Đậu Yến Sơn thụ thương dẫn theo quản gia chạy đến
nơi nguy hiểm mà không thông báo, đây là dự định giết chết hắn, còn dám
nói vô tội.
- Bệ hạ, Đậu Yến Sơn là loạn thần tặc tử, vi thần lại là nhân vật chính diện, có phải bệ hạ thương nhầm người rồi không? Vi
thần bị hắn bắt cóc, chịu nhiều đau khổ bệ hạ không cảm thấy thương cảm
hay sao? Vi thần hiện tại cũng bị nắng Lĩnh Nam thui cho đen sì, không
ngờ bệ hạ lại đồng tình với hắn.
- Ngươi biết cái gì, cái gọi là
biết anh hùng, trọng anh hùng, chính là điều quân giả cần có. Không nói
tới lập trường, so với Đậu Yến Sơn ngươi càng đa mưu túc trí, giảo hoạt, gian trá, bại hoại. Dùng vàng khiến một kiêu hùng vốn hết sức trầm ổn
trở thành kích động, lại lợi dụng ưu thế tới trước một bước, bức bách
Đậu Yến Sơn phải quyết chiến cùng cá sấu lưỡng bại câu thương. Tiếc thay cho một kiêu hùng.
Ngươi mai táng hắn, lập bia cho hắn cũng coi
như có vài phần phong phạm quân tử, nếu như ngươi không làm vậy, trẫm sẽ coi thường ngươi. Kỳ thật điều đáng kể nhất của ngươi chính là không hạ thấp hắn, lại có ba phần kính ý với hắn, cũng nói hết toàn bộ sự thật
việc hắn chiến đấu cùng cá sấu, cũng chính là giao long đại chiến cho
người khác nghe, quân tử xấu che tốt khoe, là một việc thiện lớn.
Tiểu tử, những việc ngươi làm thật khiến cho trẫm vui mừng, nguyên tắc không thiếu, phong độ không mất, kiên trì không nhượng bộ, một tiểu tử giảo
hoạt rốt cuộc cũng trưởng thành, sư phụ ngươi trên trời có linh thiêng
cũng có thể nhắm mắt được rồi.
Lý Nhị thổn thức không ngớt, đúng là bộ mặt vui mừng khi nhìn thấy hậu bối tiến bộ.
- Bệ hạ, vi thần hiện rất nhớ nhà nên định chuẩn bị hồi gia. Thỉnh bệ hạ
cách chức thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam của thần, vi thần xin giao lại ấn
tín.
- Giữ đi, thống lĩnh thủy sư như ngươi trẫm biết chạy đi đâu tìm? Thống lĩnh khác chỉ biết đòi tiền trẫm, đòi lương, đòi người, chỉ
có ngươi có thể biến cho thủy sư từ hành khất trở nên giàu có, hơn nữa
còn vô cùng thiện chiến, lại còn có tiền nộp lên, người như vậy mà trẫm
không cần thì quá lãng phí. Về nhà đi, trẫm chuẩn cho ngươi nghỉ ngơi
một tháng.
Mặc dù không đạt được mục đích, thế nhưng nghe được
một tháng nghỉ, Vân Diệp thật cao hứng. Bái tạ Lý Nhị rồi sải bước định
đi ra ngoài, nhưng chưa được hai bước, chỉ nghe Lý Nhị nói:
- Đi
cũng được, ngươi để lại trân bảo trong lòng kia lại, đồ vật kia xem như
đã vào quốc khố, đã thuộc về Đại Đường, kẻ nào cầm sẽ mất mạng, trẫm
không muốn lúc này hải hạ lệnh chém đầu ngươi đâu.