Vân Diệp lòng đau nhói, thuyền của mình lớn nhất mà cũng tổn thất
thảm trọng như thế, nhưng thương thuyền nhỏ hơn nhất định càng thê thảm.
Bật mình ngồi dậy, tới giày cũng không kịp đi đã bò lên sàn thuyền, vừa bò
lên tới nơi thấy quan quân đứng kín mít, ai nấy khôi giáp chỉnh tề, nhìn thấy Vân Diệp, tất cả quỳ một gối xuống hô vang:
- Vân hầu uy vũ.
Tiếng hô truyền ra, tức thì trong eo biển hô lên rung trời:
- Vân hầu uy vũ! Vân hầu uy vũ!
Đó là lễ tiết long trọng nhất trong quân, không phải người đại trí đại dũng không được hưởng thụ.
Vân Diệp nhìn quan quân này, ngó quan quan khác, đấm vai người này, vỗ ngực người kia, rồi nhìn chiến hạm còn nguyên trong eo biển, nước mắt như
mưa.
Trở về khoang thuyền yên tâm nằm xuống, cuối cùng đã hiểu
ra, thì ra tai nạn hoàn toàn do chiếc Mộc Lan chu của Vân gia chặn lại,
tên chó má Đông Ngư đó vì an toàn của hạm đội nên chuyên môn đặt chiếc
Mộc Lan chu lớn nhất, vững chắc nhất ở chỗ đón gió, con mẹ nó còn là
ngang gió, định dùng Mộc Lan chu chắn gió cho những chiếc thuyền nhỏ hơn đằng sau, trong eo biển vốn tương đối an toàn, thêm vào thân thuyền to
lớn của Mộc Lan chu chặn vòi rồng, những chiếc thuyền nhỏ hơn vì thế
liền bình an vượt qua tai nạt, từng người ở cửa khoang thuyền nhìn thấy
Vân Diệp trói mình vào cột buồm, tay cầm dao miệng gào thét với trời, tư thế oai hùng, biểu hiện anh dũng đó khiến ai nấy kính phục dào dạt như
lũ Hoàng Hà.
Thế nên mới có cảnh tướng sĩ quỳ bài sau này, trong
mắt bọn họ, một lãnh đạo không tham tiền, biết kiếm phúc lợi cho cấp
dưới là một lãnh đạo tốt. Sau khi đánh bại hải tặc, đem toàn bộ chiến
lợi phẩm chia cho thủ hạ đã đủ chứng minh, rồi thêm ở trong eo biển,
dùng thuyền của mình chặn cho mọi người, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy,
làm người ta cảm động khôn siết, hơn nữa thân phận cao quý, chủ tướng
như thế tương lai không lo quân công của mình mai một.
Thế là đủ rồi, còn không hiểu đánh trận có liên quan gì không? Đánh trận là chuyện của quân tốt, không phải của thống soái, chỉ cần thống soái đừng chỉ huy
bừa bãi, chiến đấu trên biển chẳng qua là áp sát, nhảy thuyền, giết
người, cần kinh nghiệm và dũng khí chứ không cần trí tuệ.
Vân
Diệp biết sau này hải quân thao diễn phức tạp ra sao, hơn ở trên biển
nhiều, cần trí tuệ, nghị lực thực sự mới đảm trách được, có điều hiện là Đại Đường, mình thế nào cũng vào hàng có thể chấp nhận được.
-
Vô Thiệt, thương lượng cái, giúp ta đánh Đông Ngư tới lão bà hắn cũng
không nhận ra được, nếu ngươi thấy không đành lòng thì cứ nghĩ tới hai
cái răng của ngươi.
Gặp lại Đông Ngư thì hắn nằm trên sàn thuyền
như đống bùn, bề ngoài da không có một vết thương nào, Vô Thiệt không
tiến hành hủy hoại vô nhân đạo với hắn theo lời Vân Diệp, chỉ nghe xác
ướp Lưu Tiến Bảo nói:
- Hắn thà bị đánh tới mẹ cũng không nhận ra chứ không chịu nhận bí kỹ bất truyền trong cung do Vô Thiệt thi triển, một
hán tử cứng cỏi như Đông Ngư mà bị chỉnh cho đái ra quần.
Đông
Ngư gian nan đẩy một cái chậu đồng cho Vân Diệp, mặc dù bị khốc hình, cả người lại trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, đẩy chủ soái vào hiểm cảnh, bản
thân chỉ chịu chút đau đơn da thịt, hắn cảm thấy rất họp.
Trong
cái chậu đầy nước, một con hoàng hoa ngư màu hoàng kim bơi đi bơi lại
khoan khoái, kẻ thù giáp mặt, hai mắt đỏ dừ, nửa bên mặt trái của Vân
Diệp sưng như đầu lợn, mắt chỉ còn một cái khe hở, tất cả là nhớ con cá
khốn kiếp này ban cho. Chân tay thương tích, không tự xuống bếp được,
bảo đầu bếp moi ruột lột da nó, làm canh cá, trừ mình ra không cho ai
ăn.
Cá từ trên trời rơi xuống, đó là cảnh hiếm có, lớn nhất có cả cá mập, còn về phần bờ biển có mười mấy con cá kình phơi bụng nổi lềnh
phềnh, không thấy người Oa, cuối cùng tìm thấy một cái mông vắt vẻo trên cây, không rõ là của ai, Hà Vũ Trung mặt đau thương tuyệt vọng.
Có cá là tốt, mang nguyên tắc không lãng phí, Vân Diệp hạ lệnh khi tu sửa
thuyền, ai có thể lên đảo thì toàn bộ lên đảo, biến cá thành cá khô,
chậc chậc lương thực ngon thế này mang tới Trường An là cả đống tiền.
Nghe hầu gia nói thế, đám thủy quân phấn chấn vô cùng, làm việc cho bản thân có khác, trên biển ăn cá phát ngán rồi, ai mà thèm mấy thứ này, nhưng
tới Trường An lại thành thứ hiếm có. Cá khắp mọi nơi, moi ruột rửa sạch, bán cho thương nhân, không thẹn là người được gọi là tài thần, xem ra
sau này cuộc sống tốt đẹp rồi.
Cá kình cắt thành miếng nhỏ, rắc
muối, đem ướp ngon tuyệt. Nến cá kình thì Vân Diệp sao có thể bỏ qua
được, đây là thứ làm nến tốt nhất. Da cá mập, da cá kình là thứ tuyệt
hảo làm khải giáp, chỉ là không ngờ da cá kình dầy tới một xích, quân
tốt phải dùng cưa xẻ thịt, còn chuyên môn để lại bộ xương to nhất, chuẩn bị đưa tới thư viện, để đám học sinh được mở mắt.
Ở lại eo biển
tới sáu ngày, xử lý xong đám thịt cá, cả hạm đội bốc mùi tanh nồng nặc,
gió thổi qua một cái làm người ta buồn nôn, nhưng vì tiền tài đám quân
tốt không kêu ca lấy một câu, còn cẩn thận ngày đêm trông coi cá khô,
không thể hải âu tha mất.
Chiếc Mộc Lan chu đi kẽo kẹt kẽo kẹt,
tựa hồ có thể tan ra bất kỳ lúc nào, toàn bộ kiến trúc thượng tầng đã
không nhận ra được nữa, tới ngay cả buồm cũng không giương lên được,
đành do thuyền khác kéo nó chầm chậm tiến lên. Đăng Châu là mục tiêu của chuyến đi này, Vân Diệp không biết hoàng đế muốn mình mang năm nghìn
hải quân lên bờ là vì sao, chỉ nói nhìn là biết.
Hiện giờ ý chỉ
của Lý Nhị với Vân Diệp đã không nói rõ là muốn y làm gì nữa, chỉ nói
cần làm gì làm nấy, cái khác tùy tiện, hoàn thành nhiệm vụ là hàng đầu,
chuyện khác ông ta sẽ vờ như không thấy. Đợi tới khi về Trường An mới
tính sổ một thể, Vân gia ở ngay dưới chân Ngọc Sơn, chạy không thoát.
Cảng Đăng Châu tụ tập toàn bộ quan viên của Trác Quận, đều ngồi trong chòi
nghỉ mắt mong ngóng nhìn ra biển. Thứ sử năm châu Thâm, Hằng, Định, U,
Yến có mặt toàn bộ, thứ sử Đăng Châu Nguyên Đại Khả bồi tiếp, mặc dù
lòng như lửa đốt, nhưng vẫn bảo trì trấn tĩnh, nếu không đám hạ quan
hoảng loạn và dân phu tới lấy lương thực sẽ loạn ngay.
- Nguyên
huynh, đội thuyền của Vân hầu đã về muộn hơn dự định hai ngày, liệu có
phải xảy ra chuyện trên biển rồi không? Mấy ngày trước nghe nói có rồng
hút nước đáng sợ xuất hiện, không biết Vân hầu về muộn liên quan tới
rồng hút nước không?
Người hỏi là Phùng Thái thứ sử U Châu, hiện U Châu đã hết lương hai ngày, hương dân kết đội lưu lãng hoang dã, vỏ cây cũng sắp bị ăn sạch rồi, may mà mình làm gương tốt, lấy lương thực
trong phủ ra chẩn tai, nhưng dù thế cũng không ích gì.
- Phùng
huynh chớ nóng ruột, trên biển gió to sóng lớn, còn có đủ các loại tai
nạn khó lường xảy ra, Vân hầu từ xa xôi vạn dặm vận lương tới, hẳn không phải hạng người tầm thường, nhất định có biện pháp ứng phó hữu hiệu với khó khăn.
Nguyên Đại Khả mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng
đang than khóc, mấy con rồng hút nước đã làm thương gia trong địa bàn
của ông ta tổn thất thảm trọng, thương thuyền cuối cùng nhìn thấy thủy
sư triều đình là mười ngày trước, hiện giờ không còn báo cáo tung tích
của bọn họ nữa. Nóng ruột không chỉ mỗi thứ sử nơi bị thiên tai, ông ta
cũng sẽ không sống yên, Vân Diệp gặp chuyện, chẳng biết bệ hạ có trút
giận lên người khác không?
- Vân hầu không tới, Tương Châu ta sẽ
chết đói đầy đồng, thảm kịch giết con mà ăn sắp diễn ra lần nữa, lão phu thà đem bản thân nấu thành cháo, nếu có thể làm no dân, lão phu tiếc gì thân này.
Lương thực ở vùng Hà Bắc đã bị điều sạch, chỉ đành
khẩn cấp chuyển từ Hà Nam, Quan Trung, kinh kỳ tới, ngay cả quân lương ở Liêu Đông cũng cấp cho một phần, chỉ tiếc nước xa không giúp được cơn
khát gần. Tai họa này là điều không ai ngờ tới, khi hoa màu trổ bông cần nước nhất thì ông trời không cho một giọt nước nào suốt hai tháng, lúa
mạch trong ruống sắp thu hoạch tới nơi rồi, nhưng kết toàn hạt lép, tuốt một cái chỉ có vỏ không, một hạt cũng không có.
Đây là tai họa
chết người, Hà Bắc chiến loạn liên miên, nông hộ không có tích trữ, cho
nên khi tai họa tới quá nhanh và mãnh liệt, làm Đại Đường trở tay không
kịp.
Quyển 8: Dã nhân sơn - Chương 051: Anh hùng được tạo nên như thế nào?
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: vipvanda
Sáu vị thứ sử nhìn nhau cười thảm, thấy mặt trời đã ngả về phía tây, đội
thuyền hôm nay không tới nữa, bọn họ chuẩn bị về dịch quán, gửi gắm hi
vọng vào ngày mai, đúng lúc này trên mặt biển vang lên tiếng tù và hùng
hồn, từng cột buồm xuất hiện trên mặt biển, tiếp đó là vô số cánh buồm
xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đại kỳ đỏ chữ Đường màu đen treo trên đỉnh cột buồm, trong đó chiếc thuyền lớn nhất treo soái kỳ chữ Vân,
được những thuyền khác kéo đi.
Bến tàu lập tức bùng nổ, Phùng Thái nhảy dựng lên hô lớn với thuộc quan, dân phu đằng sau:
- Thuyền tới rồi, lương thực tới rồi, kẻ nào dám nói triều đình bỏ mặc Hà Bắc, bệ hạ đã đem lương thực tới.
- Tới thật rồi, tới thật rồi.
Thứ sử Tương Châu bật khóc, các vị còn lại cười toe toét, chắp tay với
nhau, rồi tản ra chuẩn bị đợi thuyền cập bến là bắt đầu vận chuyển lương thực, đây không phải là lúc khách khí, chậm một chút để xảy ra dân biến thì hỏng chuyện.
Vân Diệp thì nóng lòng đợi thuyền cập bến đỉ
nghỉ ngơi cho đã đời, y chịu quá đủ sóng gió chòng chành trên biển rồi,
ngay cả cơm cũng ăn ít hơn thường ngày một bát.
Chuẩn bị quay lại nói với thủ hạ cho nghỉ ba ngày để thoải mái hưởng thụ, nhưng phát hiện trên thuyền toàn kẻ tàn tật, tay bị cá làm bị thương, cả cánh tay bó
vải treo lên cổ, đầu bị bọ cắn cũng băng bó, quấn kín đầu như thổ dân,
còn chân bị trẹo thành trọng thương, cần hai người mới khiên đi được.
Vô Thiệt cười càng cạc nghe như vịt kêu, thoáng cái đã băng bó toàn thân
Vân Diệp, còn nghe ông ta không ngừng căn dặn thân binh, hầu gia đấu với rồng hút nước bị cá mập từ trên trời rơi trúng làm bị thương.
Lưu Tiến Bảo càng thành anh hùng được truyền tụng bốn phương, vì bảo vệ hầu gia, khi cá kình lên thuyền một mình giết hai con cá kình, về sau xương cốt toàn thân gãy nát, đã thế vẫn cứu bốn mấy quân tốt bị rơi xuống
biển, vớt được mười tám bao lương thực, hắn không phải là con người. Lưu Tiến Bảo nghe mà chảy cả nước giãi.
- Vô Thiệt, ngươi định làm
cái gì, cá mập cái mẹ gì, một còn hoàng hoa ngư đã thiếu chút nữa lấy
mạng của ta, nếu là cá mập thì sớm thành thịt vụn rồi. Lưu Tiến Bảo lúc
đó đang thả diều, ai nhìn thấy hắn đánh nhau với cá kình, lại còn hai
con? Các ngươi có thổi phồng cũng đừng thái quá, để người ta cười cho.
- Vân hầu, ngài là hầu gia, sao có thể bị hoàng hoa ngư đập ngất xỉu chứ, ít nhất phải là cá mập mới hợp thân phận của ngài, Lưu Tiến Bảo đúng là giết hai con cá kình, đầu hai con cá đó bị hắn cưa xuống, không tin thì ngài đi mà xem.
Hà Trung Vũ dứt khoát làm chứng cho Lưu Tiến Bảo,
nhất định là chủ ý thằng khốn này rồi, đám người từ Hồng lư tự ra làm
chó gì có kẻ tốt đẹp.
- Hầu gia, hiện giờ ở Hà Bắc lòng dân bất
ổn, là lúc nguy hiểm nhất, củi khô đã rưới dầu, có đốm lửa nữa là thành
đại họa. Loại tình hình này năm xưa hạ quan đã gặp rồi, Phòng tướng cũng làm thế, trước tiên phải để bách tính biết, triều đình vì cứu viện bọn
họ, đã phái một vị hầu gia tôn quý nhất đi kiếm lương thực, vị hầu gia
này trải qua trăm cay nghìn đắng mới đem lương thực về được, chuyện này
không sai chứ?
Vân Diệp gật đầu, nhớ tới thảm cảnh của mình trong rừng là thương tâm, ăn xong con cá muốn ngụm trà cũng chẳng có, câu
trăm cay nghìn đắng này dùng với mình không phải là quá.
- Vì tìm lương thực, ngài chiến đấu với kẻ man mọi ở phương nam, suất lĩnh tướng sĩ tắm máu khổ chiến, diệt vô số quốc gia, cuối cùng tích góp đủ lương
thực cho bách tính Hà Bắc ăn, bụi bặm chưa rửa, đi suốt ngày đêm vượt
biển tới Hà Bắc, đây là sự thật chứ?
Quá thật chứ, mẹ nó ngồi thuyền đúng là đi suốt ngày đêm rồi còn gì, Vân Diệp gật đầu, nghĩ một lúc nói:
- Nhưng mà nói thổ nhân thành mạnh quá.
- Không quá, hầu gia, thời Tam Quốc, Tôn Quyền diệt thổ nhân tổn thất cỡ
nào? Thời tần ba chục vạn người chinh phạt Lĩnh Nam, những người có học
vấn ở Hà Bắc ai là không biết, cho nên thổ nhân hùng mạnh, cực kỳ hùng
mạnh, tướng sĩ hải quân phải trả giá bằng máu mới lấy được lương thực,
đây là trọng điểm.
Vân Diệp ngơ ngơ gật đầu, đúng, thổ nhân vô cùng cường đại, vì Hà Bắc ổn định ta có nằm vài ngày cũng không sao.
Hà Trung Vũ căm phẫn nói:
- Sáu ngày trước chúng ta gặp phải rồng hút nước, cả thiên tai như vậy mà chúng ta cũng tránh được, trí tuệ của hầu gia làm tất cả cảm kích, tuy
hơi thổi phồng một chút, nhưng hầu gia hỏi tướng sĩ xem có ai dám nói
một câu thừa không?
- Hầu gia không quan tâm tới những thứ này,
thăng quan, phát tài với ngài mà nói là trò cười, nhưng các tướng sĩ cần công tích thăng quan, cần biểu dương. Ngay hạ quan cũng cần kiếm chút
công lao trong này, tránh có người đem cái chết Đường sứ tình lên đầu hạ quan. Hầu gia, vì tất cả mọi người, ngài hãy vất vả một chút.
Con người không thể sống cô độc, sống không thể chỉ vì mình, còn phải nghĩ
tới cảm thụ của người khác, Vân Diệp không thiếu vinh hoa phú quý, không thèm dùng thứ bàng môn tà đạo để trát thêm vàng vào người mình, nhưng
thủy quân cần, nạn dân cần, Đại Đường cũng cần, vô sỉ cũng được, cao quý cũng được, tất cả xuất phát từ nhu cầu thực tế, hiện thực quyết định
tất cả.
Đăng Châu có bến tàu hải vận hoàn thiện, có thể neo
thuyền lớn ngàn tán, bến tàu được dọn trống từ trước bị chiếm hạm thủy
quân lấp kín, khi đám đông mừng rỡ chuẩn bị hoan nghênh tướng sĩ khải
hoàn thì phát hiện ra trên mặt bọn họ chẳng có mấy nụ cười, đa phần là
nghiêm túc cùng đau thương.
Ván dài được bắc lên bến tàu, y phục
xộc xệch, hai cái răng cửa bị gãy, Vô Thiệt ôm thánh chỉ từ trên thuyền
xuống, chẳng nói nhiều với mấy vị thứ sử, sau khi bảo bọn họ chuẩn bị
xong nghi thưc, trước mặt vô vàn dân phu, tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế
bệ hạ. Không biết trên người Vô Thiệt rốt cuộc chứa bao nhiêu thánh chỉ, tóm lại là luôn lấy ra được thánh chỉ trước mặt những người thích hợp, ở những nơi thích hợp, chẳng lẽ Lý Nhị có tài tiên tri.
Trong
thánh chỉ đầy những lời giận trời thương người, một vị hoàng đế vì con
dân thức khuya dậy sớm hiện ra rõ ràng trong miệng Vô Thiệt.
Khung cảnh trang nghiêm, vạn dân quỳ bài, tung hô vạn tuế, các dân phu nghe
được tin tức mạnh mẽ nhất, một trăm vạn đảm lương thực, đều là gạo trắng phau phau, không có chút tạp lương nào, đó mới là điều họ quan tâm
nhất, còn về hoàng đế thì nhất định là hoàng đế tốt, có thể làm bách
tính no bụng vào năm đói kém đều là hoàng đế tốt.
Một tờ thánh
chỉ đủ đánh tán những tin tức quái đản lan truyền trong nạn dân những
ngày hôm qua, cái gì mà thiên thần ba mắt đã hạ phàm, long vương gia
muốn thu thuế nhân mạng, tiểu tử nhà ai đó có nốt ruồi đỏ dưới lòng bàn
chân, đồ phu của Trương gia bảo chém chết một con rắn lớn, v..v..v...
- Hoàng môn vì sao lại khốn đốn như thế, chẳng lẽ giữa đường gặp phải bất trắc?
Nguyên Đại Khả chắp tay hỏi Vô Thiệt:
- Nguyên thứ sử khách khí, chinh chiến liên miên, đường đi vạn dặm, thế
nào chẳng gặp phiền toái. Có điều nhớ hồng an của bệ hạ, cuối cùng cũng
không làm nhục sứ mệnh, lương thực đã vận chuyển tới, còn có ít cá khố,
đó là ân điển của trận tai họa vừa rồi, ngài mau chóng sai người vận
chuyển lương thực thì hơn, cứu nạn như cứu hỏa mà.
- Hoàng môn nói phải, chỉ là có thể cho đám hạ quan bái kiến Vân hầu, để thay nạn dân Hà Bắc cảm tạ trước mặt.
- Nguyên thứ sử không biết rồi, khi rồng hút nước tập kích đội thuyền,
dưới trời mưa như trút, Vân hầu vẫn hiên ngang chỉ huy, tiếc rằng bị cá
lớn do thủy long hút lên trời làm trọng thương, hôm nay mới tỉnh, không
nên quấy rầy hầu gia dưỡng thương thì hơn. Phiền Nguyên thứ sử an bài
một nơi thanh tịnh, để tướng sĩ nghỉ ngơi chốc lát, không cần chuẩn bị
lương thực cho bọn ta nữa, trên thuyền còn có một chút.