Giấy cho vay khống trong tay Lão Chu chẳng mấy chốc không còn, ngay
cả Chử gia cẩn thận nhất cũng vay tám nghìn quan, vay càng nhiều lãi
xuất càng thấp, vay càng ít lãi xuất càng cao, đó là sách lược của
Trường An, chỉ mong đám người này hàng năm trả lãi, không trả gốc, đó là tài sản chất lượng cao trong miệng Vân hầu.
Bảo vật thiếu đi một nửa, chỉ đổi lại một tờ giấy nhẹ hều, Vô Thiệt nhìn bảo bối bị người ta đưa đi, lại nhìn đống giấy trong tay mình, có cảm giác bị lừa, nhất là
thứ sử đại nhân bỏ ra ba nghìn quan đã đem đi hai viên miêu nhãn thạch,
trong lòng ông ta như nhỏ máu, huống hồ số tiền bán được đều bị tên béo
họ Chu mang đi, mình không nhận được một đồng, ông ta rất muốn dùng chùy đập nát bét đám người kia, cướp đồ lại.
Trở về thuyền tức tối ném tờ giấy cho Vân Diệp xem:
- Vân hầu, nửa thuyền bảo bối của chúng ta chỉ đổi lại được một tờ giấy.
Vân Diệp cầm tờ ngân phiếu lên ừm một tiếng hài lòng rồi không nói thêm
nữa, chín mươi ba vạn quan, không tệ, lấp đầy quốc khố không thành vấn
đê, huống hồ năm nay đã qua đi một nửa, sau mùa thu phú thế nộp lên,
nguy cơ kinh tế của Lý Nhị không còn nữa.
- Vân hầu, thế này thì quá trò đùa rồi, chúng ta đưa ra bảo vật thực sự, thu về chỉ có một tờ giấy, ngài không sợ bị lừa à?
Vô Thiệt không nhịn được hỏi lần nữa, Hồng Thành thông minh hơn ngậm miệng đợi Vân Diệp giải thích.
- Phiền chết đi, không cho người ta ngủ yên, giải thích ngươi cũng chẳng
rõ, tới kinh thành ngươi cầm tờ giấy này đến triền trang, sẽ có người
đưa cho ngươi chín ba vạn quan, tới khi đó ngươi sẽ nhìn thấy vô số tiền đồng, bạc, cùng với hoàng kim. Bảo quản cho kỹ, khẩu quyết Lão Chu nói
với ngươi nhớ lấy, đừng quên, mai nhổ neo rồi, để ta ngủ một giấc.
Vô Thiệt cẩn thận lấy giấy dầu bọc ngân phiếu lạo, cho vào túi trong
người, chưa tới kinh thành, ông ta sẽ không để cái tùi này rời người.
Thuế thu tăng mạnh làm thứ sử Minh Châu cười toét miệng, hào phóng tặng cho
Vân Diệp rau tươi, còn có mười mấy con lợn, bảy tám con dê, trâu cày bị
ngã chết cũng đưa tới một con, cảm tạ sự hậu ái của Vân hầu với quan bản địa, nhiệm vụ phú thuế năm nay đã hoàn thành vượt chỉ tiêu, tiền dư ra
chuẩn bị xây cho địa phương cái hải cảng lớn hơn, dựa vào trực giác ông
ta thấy Minh Châu sẽ thu lợi không ít từ hải cảng.
Bổ xung nước
ngọt, thức ăn, tu sửa qua thuyền bè bị hư tổn, chuẩn bị khởi hành. Quân
tốt tinh thần hăng hái, cảm giác có tiền thật là sướng, không thèm nhìn
đám ca kỹ vẫy khăn bên bờ biển, tiền của lão tử là để về nhà lấy tức
phụ, nối dõi tông đường, ai hứng thú hoang phí trên người các ngươi.
Vượng Tài rất tuyệt tình, qua kỳ động dục là không thèm để ý tới mấy con ngựa cái nữa, vừa đá vừa cắn đuổi bọn chúng khỏi chuồng của mình, khoan
khoái nằm trên đống cỏ vàng bù đắp thể lực tiêu hao thời gian qua.
Tiền trang nuôi rất nhiều bồ câu, khi Lão Chu cấp cho Vân Diệp tờ ngân phiếu kia, một đàn bồ câu bay vọt lên trời, chân buộc từng ống trúc, giấy
trong ống trúc ghi những kỳ tự khó hiểu.
Khi bọn chúng vất vả bay về Trường An được cởi ống trúc đi, liền được cung phục đồ ăn tốt nhất,
nước uống ngọt nhất, bọn chúng không biết vì sao có những tiếng reo hò
vang dội, chỉ biết vùi đầu vào ăn ...
Triều đường hỗn loạn, hộ bộ thượng thư Trường Tôn Vô Kỵ tóc đã lấm chấm sợi
bạc, vay bao nhiêu tiền mới vừa vặn bù vào được lỗ hổng lớn nhất của
cuộc tây chinh, nhưng hiện giờ Hà Bắc đạo xảy ra hán hạn, Thâm Châu,
Hằng Châu, Định Châu, U Châu, Yến Châu gần như mất trắng, kho phủ địa
phương đã toàn lực cứu viện, tiếc rằng như muối bỏ biển, chỉ đành gửi
công hàm cầu cứu triều đình.
Vùng Yến Triệu dân phong mạnh mẽ,
hơi một chút là dựng cờ khởi nghĩa, nhớ lại năm xưa chỉ một khúc ( Vô
hướng Liêu Đông lãng tử ca) đã khiến vùng Hà Bắc chấn động, huống hồ khi Đậu Kiến Đức cai trị Hà Bắc, thảo khấu giang hồ chiếm đất xưng vương
khắp nơi, diệt không diệt hết, nay vì tây chinh, phủ binh Hà Bắc đã rút
hết, nếu có kẻ lòng dạ khó lường giơ tay hô cao, sẽ thành cục diện vạn
người hưởng ứng.
- Bệ hạ, việc tây chinh không thể tiến hành, vì triều đình hay động binh đao, cho nên trời mới giáng tai họa, cảnh
cáo chúng ta, xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh, tạm bỏ binh đao, tránh đi
vào vết xe đổ của Tiền Tùy.
Lễ bộ thị lang Lệnh Hồ Đức Phấn rời hàng
khải tấu, ông ta là người kiên định ủng hộ học thuyết thiên nhân cảm
ứng, cho rằng tất cả tai nạn trên thế gian đều do vua không tu đức mà
ra, lần này Lý Nhị đụng chạm vào lợi ích của tất cả mọi người, đó là
nguyên nhân của tai họa.
- Tả Vũ vệ đã rời Sa Châu, đang hành
quân trên sa mạc, chuẩn bị vòng qua tai mắt của Thổ Cốc Hồn, bất thình
lình xuất hiện ở Cao Xương, mở đường cho đại quân, lúc này bỏ tây chinh
là đẩy hai vạn tướng sĩ vào chỗ chết, Lệnh Hồ Đức Phấn, chẳng lẽ ngươi
muốn bọn họ lặp lại chuyện Hán Lý Quảng, suốt chặng đường chém giết tới
khi toàn quân bị diệt?
Tần Quỳnh nghe thấy có người muốn ngừng tây
chinh thì không kìm nổi giận, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Bảo đã dẫn toàn
bộ Tả Vũ vệ tiến quân, nay đã xuất phát được nửa tháng, nếu bộ đội sau
không theo, lập tức rơi vào trùng vây, muốn không làm Lý Quảng cũng
không được.
- Bỏ cái nhỏ vì cái lớn là bất đắc dĩ, Tần công, ấu
tử của ta cũng ở trong Tả Vũ vệ, ông cho rằng lão phu đưa ra đề xuất này lòng không đau sao? Nếu có biện pháp khác, lão phu có nói ra những lời
táng tận thiên lương như thế không?
Lệnh Hồ Đức Phấn tuy cổ hủ, nhưng không phải tiểu nhân vô sỉ, đạo đức của ông ta vẫn khiến người ta khâm
phục, nếu nói ông ta cố ý phá hỏng tây chinh thì oan cho ông ta, chẳng
qua vì ông ta sợ hãi loạn thế cuối thời Tùy, nên mới đưa ra đề nghị này.
Tình hình thiên tai ở Hà Bắc đã cấp bách lắm rồi, tời mùa thu hoạch nhưng
không có cái gì để thu hoạch, lương thực của Trường An đã âm thầm lên
giá hai đồng, so với năm ngoái đã tăng gần một nửa, Vân Diệp trước kia
nói, gạo rẻ hại nông nghiệp, mình còn cười y trong mắt chỉ biết tới
tiền, ở thời thịnh, quan trọng nhất là lương thực phải rẻ có như thế thì mới nuôi được ngàn vạn cái miệng của thiên hạ.
Khi ấy Vân Diệp còn
cương lên nói, thế nào cũng có một ngày thị trường tự điều tiết giá,
hoàng quyền ở chuyện này trừ giết ngươi ra thì không còn đối sách nào
khác, đúng thế, mình không có cách nào ngăn đám thương nhân tăng giá, đã chặt mười mấy cái đầu ở chợ tây rồi, đáng tiếc, hiệu lương thực cũng
mau chóng mất đi mấy chục nhà, giết người không phải là cách giải quyết.
Lý Nhị cảm thấy ở loại chuyện này mình bất lực rồi.
Lời của Lệnh Hồ Đức Phấn lúc này lại đâm thêm một đao vào tim ông ta, muốn
phát tác nhưng không có lý do, vùng Yến Triệu rất phiền phức, mình phải
giết bao nhiêu người mới bình định được U Châu. Loai người như Đậu Kiến
Đức, La Nghệ, mình giết không hết, nơi đó luôn sinh ra những nhân vật
phiền toái nhất, không cứu không được.
Nếu như không đém bốn mươi vạn quan mà hoàng hậu kiếm được cấp cho binh bộ thì nói không chừng
mình còn dư dả một chút, đánh trận là vụ làm ăn đốt tiền, có điều lần
trước chinh phạt Đột Quyết tựa hồ không tốn mấy, đợi Vân Diệp về phải
hỏi cho kỹ chiến tranh phát tài thế nào, tên này ở Lĩnh Nam đoán chừng
lại kiếm cho trẫm rất nhiều tiền.
Lý Nhị ngồi trên long ỷ nghĩa
chuyện của mình, chẳng màng tới chuyện tranh cãi trên triều, mình sớm có phương lược tây chinh và vùng Yến Triệu, hiện giờ bọn chúng tranh cãi
chỉ là những lời vô nghĩa, vì sao, đám huân quý kia còn mỉm cười? Các
ngươi thích nhìn thấy quốc gia có nạn lắm sao?
Chính đang định nổi giận thì có một hoàng môn vội vàng đi vào điện, quý xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, ngoài cung có Trình Bùi bị, Ngưu Khương thị, Vân Triệu thị ba vị cáo mệnh phu nhân cầu kiến.