- Ta ghét chiến tranh vô tận, nên muốn đánh cho nhanh còn về nhà làm
ruộng, ta vốn là địa chủ, kiếm ăn từ đất, nên ta sẽ để truyền thống này
tiếp tục kế thừa.
- Chính vì ghét chiến tranh nên ta mới điên cuồng đầu tư vào chiến
tranh. Lưu tiên sinh, ta biết ông lo cái gì, không cần lo cho thành lạc
đà, bất kỳ thứ vũ khí gì cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhất thời, tuyệt đối
không thể chiểm giữ đỉnh cao nhiều năm.
- Chẳng lẽ ông không nhìn ra nhược điểm trí mạng của nó? Đó là hành động chậm chạp, phòng ngự là vũ khí mạnh nhất, nhưng tấn công thì còn rất
nhiều thiếu sót, nếu kẻ địch có trang bị như trên thành lạc đà, nó sẽ
chết rất thảm.
- Ta dám khẳng định hiện bệ hạ đang sai người ngày đêm nghiên cứu làm
sao diệt thành lạc đà, khả năng đã có đáp án, nên mới mặc chúng ta tung
hoành ở Tây Vực. Lưu tiên sinh, ông cứ lo tác chiến đi, chuyện trên
triều giao cho ta là được, ta sẽ nắm chắc chừng mực, không vượt giới hạn nửa bước.
Đỗ Như Hồi đi vào, bên ngoài quá lạnh, chà tay một lúc mới nói:
- Sau này giết người đừng khó coi như thế, vừa rồi quân sĩ định đi quét
dọn chiến trường, kết quả ôn ọe quay về, bảo lão phu không cần dọn chiến trường nữa.
- Người Đại Thực lui rồi, ngươi định làm thế nào đây? Trình Xử Mặc không thể ở mãi bên bờ kia, rất nguy hiểm.
Lưu Phương lắc đầu:
- Chúng ta sẽ nhổ trại về nước, dù sao mục đích cũng đã đạt được, người
Đột Quyết đã đột phá thành Ốc Nhĩ đang tiến thẳng về phía tây, nên chúng ta có thể về ăn tết được rồi.
Đỗ Như Hối tự rót một chén trà nóng, nhấp một ngụm hỏi:
- Các ngươi chắc chắn Ưu Phúc Tố sẽ đuổi theo? Nếu lão phu là hắn, nhìn
cuộc chiến hôm nay sẽ không đánh với ngươi nữa, chúng ta đi, vừa vặn hợp ý hắn.
Lưu Phương cười lạnh:
- Hắn không dám lui, dù chết bao nhiêu cũng sẽ truy kích chúng ta.
Vân Diệp giải thích cho Đỗ Như Hối:
- Ông lăn lộn quan trường bao năm, sao không hiểu hai chữ truy kích? Truy kích là công lao, không truy kích là thất bại.
- Điều này lão phu biết, vấn đề là chúng ta cần cùng Ưu Phúc Tố diễn vở
kịch này không? Bằng thực lực chúng ta, nếu quay lại tiến vào Đại Thực,
hắn sẽ chết không có đất chôn.
- Đương nhiên là không dễ dàng như thế, ông ta phải nạp mạng cho chúng
ta giết, tới khi chúng ta cho rằng ông ta không còn sức xâm nhập Tây Vực nữa mới thôi.
Đỗ Như Hối mắt sáng rực, lúc này không còn chút vẻ già nua nào nữa, lưng còng cũng thẳng lên, chỉ mặt Vân Diệp quát:
- Quốc pháp kỷ cương bên trên, ngươi dám làm cái trò này? Ưu Phúc Tố cho ngươi bao nhiêu?
Vân Diệp cười:
- Đỗ tướng bớt giận nghe ta nói hết đã, Ưu Phúc Tố không cho ta cái gì,
ta đang đợi, một lần không cho, ta đánh tới khi ông ta cho mới thôi.
Đỗ Như Hối thở hắt ra một hơi dài:
- Quốc quân đại sự, sao ngươi dám coi như trò chơi, từ xưa tới nay kiêu
binh ắt bại, danh tướng chết vì kiêu ngạo còn ít sao? Vân hầu, chúng ta
không cần gì cả, chỉ cần diệt được đại quân của Ưu Phúc Tố thì cái gì
cũng có, chuyện này vạn lần không thể cẩu thả.
- Không hề cẩu thả, chẳng qua là chỉ muốn đổi cách nhẹ nhàng hơn thôi,
nếu ông không muốn, chúng ta cứ làm theo kế hoạch ban đầu là được.
Đỗ Như Hối lúc này mới hạ giọng nói:
- Lão phu lăn lộn quan trường cả đời học được một điều, cố gắng giảm bớt mập mờ với địch, dù vì nguyên nhân gì cũng không thể làm thế, mập mờ
với địch là cho địch cơ hội lợi dụng, địch ở đây không chỉ là kẻ địch
bên ngoài, còn là ở trong nước.
Lời của Đỗ Như Hối làm Vân Diệp suy nghĩ cả đêm, lão già đó rất cẩn
trọng, mấy năm qua mình sống quá thuận lợi rồi, luôn cho rằng Lý Nhị sẽ
bao dung mình, nhưng không biết trên đời này ai cũng có giới hạn, nhất
là hoàng đế, giới hạn của ông ta khả năng là lằn sinh tử. Có lẽ sự trung thành của mình mới là bù bảo mệnh, căn cơ này vạn vạn lần không thể tổn hại.
Sáng sớm thức dậy, cung kính hành lễ với Đỗ Như Hối, sau đó ngồi xuống ăn sáng, đích thân Na Nhật Mộ múc canh.
Chẳng có gì ngon để ăn, cái chỗ này chỉ cần tuyết đổ xuống là chẳng thấy được chút màu xanh nào.
Canh thịt dê với bánh, đó là bữa sáng, hôm nay chuyên môn nấu cho Đỗ Như Hối một bát cháo, từ khi tới Tây Vực là thứ này triệt để không còn nữa, chút cháo này còn là chưởng quầy Vân gia ở thành Toái Diệp tặng cho Na
Nhật Mộ bồi bổ cơ thể.
Đỗ Như Hối uống xong bát cháo thở dài:
- Ngươi đúng là bảo sao nghe vậy, lão phu còn cho rằng ngươi tuổi trẻ
đắc ý, không quan tâm tới mấy chi tiết vụn vặt, không ngờ một buổi tối
đã xoay chuyển tâm thái, thực sự hiếm có. Lời này lão phu cũng đã nói
với Đỗ Hà, biết hắn đáp thế nào không?
- Hắn đáp, thiếu niên phải có khí thế ngang ngạnh của thiếu niên, còn
lấy Hoắc Khứ Bệnh ra làm ví dụ. Đỗ Hà chỉ là đứa hoàn khố, không có công tích như ngươi, không có tâm tư tinh tế khéo léo như ngươi, tương lai
khó tránh hỏi đại họa. Vân Diệp, nếu ngươi thấy nợ lão phu thì báo đáo
lại cho hắn đi ...
Vân Diệp gật đầu, Đỗ Như Hối là gia chủ, bình thường sẽ không đi nhắc
nhỏ gia chủ khác, chỉ lặng lẽ đứng bên quan sát, không đổ dầu vào lửa
coi như hai nhà tình nghĩa sâu nặng rồi.
Ánh mặt trời bị gió thổi thành lạnh băng chiếu lên người, Vân Diệp đi
xem chiến trường hôm qua, lòng càng băng giá, đúng là địa ngục băng,
khắp nơi là thi thể cháy xém bị giam cầm trong băng, thi thoảng có cánh
tay từ mặt băng vươn ra, như quỷ đòi mạng.
Không được lơ là! Luôn có một giọng nói như thế nhắc nhở Vân Diệp, cho
nên nhìn đại quân thu thập hành trang chuẩn bị xuất phát, liền lệnh
Trình Xử Mặc đi trước, thành lạc đà kết trận trường xà đoạn hậu.
Đi được hai mươi dặm, trong gió truyền tới tiếng tụng kinh du dương, đó là Ưu Phúc Tố đang chiêu hồn cho bộ hạ của mình.
Sau bốn mươi dặm triệt để dừng hành quân, ba ngàn dặm, Vân Diệp định đi hết tám mươi ngày.
Đối với Đại Đường mà nói, Đại Bột Luật chỉ là con gà, Toa Sách có lẽ là
con thỏ, Thổ Hỏa La miễn cưỡng có thể tính là con chó săn, nên dám hung
hăng tấn công thành lạc đà chỉ có con báo Đại Thực.
Lần này ba nghìn kỵ binh Đại Thực xông thẳng vào trung bộ, định phá
thành lạc đà ở chính giữa, sau đó dùng lượng lớn kỵ binh chia cắt, tiêu
diệt.
Người Đại Thực trơ mắt nhìn thành lạc đà bất tri bất giác biến thành một vòng tròng lớn, bất kể chúng phái bao nhiêu binh lực ngăn cản thành lạc đà hợp vây cũng vô ích. Trình Xử Mặc, Quách Bình dẫn kỵ binh xung sát
tới, nấp ngoài phạm vi nỏ tám trâu, dựa vào công kích tầm xa, tiêu diệt
người Đại Thực tới cứu viện ngoài khoảng cách năm trăm bước.
Khi hai đầu thành lạc đà nối với nhau thành vòng tròn khép kín, tiếng
chém giết dần biến mất, ba nghìn kỵ trong một tuần trà đã bị con rắn lớn nuốt chửng.
Con rắn ăn no tiếp tục kết thành trận trận hàng ngang, dưới tiếng tù và
chỉ dẫn, chầm chậm di chuyển về phía trước, Vân Diệp muốn về nhà không
ai có thể cản được.
Địch vẫn chưa mệt mỏi, cũng chưa mất dũng khí, chưa phải thời điểm tổng
tiến công, lúc này Trình Xử Mặc tràn trề tự tin, bất kể là quân Quan
Trung hay là quân phó tòng, tin rằng sau khi thấy được sự cường đại của
thành lạc đà, cũng vũng tin vào thắng lợi.
Phạm Hồng Nhất nghiêm ngặt tuân theo mệnh lệnh của đại soái, không ngừng tuần thị trong quân, theo sau là mười mấy pháp quân, họ đi tới đâu là
vô số người lập tức kiểm tra lại trang bị của mình, đội trưởng nhỏ giọng truyền lệnh, muốn bộ hạ lôi thôi chú ý, ngàn vạn lần đừng để quân pháp
quan bắt được, mấy ngày qua đại soái chỉnh đốn quân kỷ, không thể có sự
cố.
Phạm Hồng Nhất rất hài lòng với sức uy hiếp của mình, tuy hắ không biết
vì sao đột nhiên đại soái lại chỉnh đốn quân kỷ, nhưng theo hắn, người
cần chỉnh đốn nhất là đại soái, trong quân sinh con còn yêu cầu người
khác thế nào được nữa.